Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo

Chương 137




Giờ phút này, bầu không khí ở nhà họ Đường hết sức nghiêm túc, ngoại trừ Đường Niệm Niệm, những người khác ngồi ngay ngắn thẳng tắp, ngay cả bà cụ Đường lưng cũng thẳng tắp, hai tay còn đặt ở trên gối, trịnh trọng nói chuyện với Thẩm Kiêu.

Thật sự là vì khí thế của Thẩm Kiêu quá mạnh, khiến bọn họ không dám không ngồi thẳng.

"Tiểu Thẩm, về sau đến không cần mua đồ vật, người trong nhà không cần khách khí!"

Bà cụ Đường nói chuyện cũng dịu dàng hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn Thẩm Kiêu cực kỳ hài lòng.

Mặc dù hơi đen nhưng dáng vẻ thật duyên dáng, dáng người lại còn cao ráo, lại một lòng với cháu gái, quan trọng nhất chính là một tháng nhận một trăm ba mươi đồng, chàng trai tốt như vậy sau này sẽ là cháu rể của Trương Mãn Nguyệt bà ấy.

Tất cả bà lão cả công xã cộng lại cũng không sánh bằng Trương Mãn Nguyệt bà ấy!

Từ Kim Phượng cùng Đường Mãn Kim toàn bộ quá trình đều không nói chuyện, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều là hai vợ chồng già làm chủ, sau khi Đường Thanh Sơn qua đời, chính là bà cụ Đường làm chủ gia đình, bọn họ một mực làm việc, không cần phải suy nghĩ.

Đường Cửu Cân hiếu kì dò xét Thẩm Kiêu, anh này chính là anh rể hai sao?

Vẻ ngoài quá đẹp trai, chỉ là giống như khối băng, ăn cơm cùng anh rể hai mà răng muốn đông cứng, nhưng mà chị hai thích là được, dù sao răng lợi của chị hai tốt mà.

Thẩm Kiêu cảm nhận được ánh mắt của cô nhóc, nhìn về phía cô bé, còn nhẹ giật khóe miệng xuống, muốn dịu dàng chào hỏi cô nhóc.

Chỉ là anh đã đánh giá thấp khí thế của mình, với lại cái khóe miệng kéo nhẹ kia cũng nhỏ bé đến không đáng kể, vẫn là một gương mặt lạnh như băng, Đường Cửu Cân bị dọa đến run run, mau chóng quay đầu, không còn dám nhìn anh nữa.

"Ăn cơm!"

Đường Niệm Niệm đứng dậy, đi vào phòng bếp bưng đồ ăn.

Thịt thỏ kho tàu, súp nấm gà rừng, vịt hầm măng khô, cá trích hấp, sông tôm hấp, ốc nước ngọt luộc, khoai tây hấp, rau xanh xào, đậu hũ Tây Thi, bày đầy một bàn lớn.

Đậu hũ Tây Thi là Đường Niệm Niệm cố ý yêu cầu, bởi vì Thẩm Kiêu thích ăn.

Món ăn này là món ăn đặc sắc của Chư Thành, tổ chức tiệc rượu hiếu hỉ đều có món ăn này, có thể nói, ở Chư Thành không có đậu hũ Tây Thi là không thành tiệc.

Món ăn này nhiều nhưng đơn giản, cách làm đơn giản nhất, chính là đậu hũ bình thường thêm tinh bột làm cho nước sốt quánh lại, rắc chút hành thái, hương vị cũng rất ngon, nhưng muốn ngon hơn thì cần khá nhiều nguyên liệu.

Đường Niệm Niệm dùng canh gà làm nước sốt, thịt ba chỉ băm nhỏ, trứng gà cắt thành sợi, mộc nhĩ thái sợi, cọng hoa tỏi non thái sợi, măng mùa đông thái sợi, xào những nguyên liệu này dưới lửa lớn, lại thả đậu hũ, dùng xẻng dằm nát, sau đó thêm nước nấu chín, tinh bột hòa vào nước đổ vào cho nước sốt sệt lại, chính là đậu hũ Tây Thi vô cùng mỹ vị.

"Tiểu Thẩm dùng bữa, cái này đậu hũ Tây Thi là Niệm Niệm làm, nàng nói ngươi thích ăn."

Bà cụ Đường nhiệt tình chào mời, còn cố ý bày công muôi, để Thẩm Kiêu múc đậu hũ Tây Thi ăn.

"Niệm Niệm làm nhất định sẽ rất ngon."

Biểu cảm của Thẩm Kiêu ấm hơn rất nhiều, múc một bát, nhanh chóng ăn xong, cực kỳ ngon, hơn nữa sau khi ăn xong toàn thân đều trở nên ấm áp, là hương vị trong trí nhớ của anh.

"Ngon quá!"

Thẩm Kiêu lại múc một bát, ăn liên tiếp ba bát, bị Đường Niệm Niệm ngăn cản, sẵng giọng: "Còn có nhiều món ăn như vậy, không phải anh thích ăn tuyết đoàn sao, bánh nhân đậu đó."

Cô gắp mấy cái tuyết đoàn, đặt ở trước mặt Thẩm Kiêu, vô cùng kiêu ngạo mà nói: "Đều là em gói đấy!"

"Niệm Niệm thật giỏi giang!"

"Đó là đương nhiên!"

Đường Niệm Niệm rất hào phóng tiếp nhận khen ngợi, cô vốn là rất tài giỏi mà.

Thẩm Kiêu gắp một cái tuyết đoàn, cắn một miệng lớn, lộ ra nhân đậu được gói ở bên trong, mùi thơm ngát của lá ngải cứu và vị ngọt đậm của đậu đỏ hòa quyện cùng nhau, hương vị cực kỳ ngon, anh nuốt xuống ở cái tuyết đoàn trong miệng, nửa cái tuyết đoàn còn lại cũng ăn trong một miếng.

"Ăn ngon thật!"

Thẩm Kiêu khen ngợi không ngớt, hơn nữa anh thực tình cảm thấy siêu ngon, sáu cái tuyết đoàn trong đ ĩa đều bị anh ăn sạch.

"Mặn cũng ngon, cũng là em gói."

Đường Niệm Niệm gắp mấy cái bánh nhân mạnh, tuy bộ dáng có hơi xấu nhưng Thẩm Kiêu ăn vào, lập tức khen: "Đẹp lại còn ngon nữa!"

"Đương nhiên!"

Đường Niệm Niệm vô cùng hưởng thụ, cô thích được Thẩm Kiêu khen nhất.

"Cái này cũng là em làm, còn có cái này nữa... Đều là em làm."

Đường Niệm Niệm gắp đều là đồ ăn cô làm, cái đ ĩa trước mặt Thẩm Kiêu chất thành núi, nhưng không sao cả, anh ăn cực nhanh, sức ăn lại còn lớn, mặc kệ Đường Niệm Niệm gắp bao nhiêu, anh đều ăn được hết.

"Niệm Niệm thật lợi hại!"

"Niệm Niệm thật giỏi giang!"

"Ăn ngon thật!"

"Ăn ngon quá!"

Một người liều mạng gắp thức ăn, một người liều mạng ăn, còn liều mạng khen, phối hợp hết sức ăn ý, hai người không coi ai ra gì, xem người bên cạnh như không tồn tại.

Đường Mãn Kim cùng Từ Kim Phượng xoa xoa cánh tay, có chút buồn nôn, nhưng mà không ngại, nếu như mỗi ngày có nhiều thịt ăn như vậy thì có buồn nôn hơn một chút nữa cũng được.

Bọn họ không chê!

Bà cụ Đường thỉnh thoảng liếc xéo cháu gái vài lần, muốn bảo con nhóc này dè dặt một chút, nhưng Đường Niệm Niệm căn bản không thấy được, trái tim đều đặt hết lên trên người Thẩm Kiêu, trong lòng bà cụ còn chua hơn đổ bình dấm.

"Một kẻ vụng về, một kẻ mắt mù, gói xấu muốn chết kia còn không biết xấu hổ lấy ra khoe khoang!"

Bà cụ Đường ở trong lòng suy nghĩ linh tinh, nhưng vẫn rất vui mừng, Thẩm Kiêu có thể phối hợp với cháu gái như vậy, nói rõ anh là thật lòng thật dạ thích cháu gái, đứa nhỏ này tốt hơn thằng khốn Tề Quốc Hoa kia gấp mấy trăm lần.

Một bàn lớn đồ ăn đều đã ăn sạch, tính cả bánh thanh minh, sức ăn của người nhà họ Đường đều rất lớn, Thẩm Kiêu càng lớn hơn, nhưng mà anh vẫn ăn quá no, hạnh phúc ợ một cái.

Bà cụ Đường thu dọn bát đũa, âm thầm kinh hãi, sức ăn của một mình Tiểu Thẩm chấp ba người đàn ông trưởng thành, số tiền lương một trăm ba kia chỉ sợ chi hết một nửa cho tiền ăn rồi ấy chứ?

Cũng may Tiểu Thẩm tiền lương cao, nuôi được bản thân.

"Thằng cả, con đi nói với Mãn Sơn một tiếng, ban đêm Tiểu Thẩm ở bên kia nha!"

Bà cụ Đường dặn dò.

Không thể để cho Tiểu Thẩm ở trong nhà, danh không chính ngôn không thuận, không tốt cho thanh danh của con bé Niệm.

"Cầm cái này theo!"

Bà cụ Đường đựng mười quả trứng gà, để con trai cả đưa qua, không thể ở không người ta được.

"Bà nội, cháu ra ngoài làm ít chuyện."

Thẩm Kiêu cũng đứng lên, anh còn có chuyện phải làm.

"Đi đi."

Bà cụ Đường nâng một chồng bát đũa lên, muốn đi phòng bếp rửa, đột nhiên nghĩ đến Bách Tuế, bà hỏi Đường Niệm Niệm: "Con chó vàng kia đâu? Sao không thấy nó?"

Bà ấy còn để dành cho con chó vàng kia một chén canh gà trộn cơm lớn rồi.

"Đi ra ngoài chơi rồi, để cơm hâm nóng ở trong nồi, trở về cho ăn sau!"

Đường Niệm Niệm cũng cảm thấy kỳ quái, Bách Tuế không có ở trong không gian, nó đi đâu rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.