*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về tên của hài tử, lúc trước Trình Diệc Nhiên và Tô Lăng chuẩn bị rất nhiều, chờ sau khi cậu ra đời, chọn lấy cái tên Tiêu Dục.
“Vậy nhũ danh gọi là Tiểu Ngư đi.” Trình Diệc Nhiên cười một tiếng, cúi đầu trêu đùa hài tử trong lòng ngực, “Tiêu Dục, Tiểu Ngư...”
Tô Lăng nhướng mày, khẽ mỉm cười, không tỏ ý kiến. Tiểu Ngư thì Tiểu Ngư đi.
Có thể là do dinh dưỡng đầy đủ, chăm sóc tinh tế, Tiểu Ngư lớn lên trắng trẻo mập mạp, thật là người gặp người thích. Không chỉ Tô Lăng và Trình Diệc Nhiên, đến ôi thị tiến cùng bầu bạn với DIỆC NHIÊN cũng muốn ôm không rời tay.
Lôi thị ôm cháu ngoại, nói với nữ nhi: “Tiểu Ngư còn ngoan hơn con khi còn nhỏ rất nhiều.”
Trình Diệc Nhiên liếc mắt nhìn mẫu thân một cái, tự nhủ, lời này chính là gạt người. Khi còn nhỏ rõ ràng nàng ngoan hơn nhi tử nhiều, không khóc không nháo, có nhu cầu mới hừ hai tiếng, đừng cho là nàng không nhớ rõ. Chuyện khi đó nàng vẫn còn nhớ hết đấy.
Chẳng qua nàng cũng không thể chọc thủng, chỉ cười ha ha “Mẫu thân nói thật là, khi còn nhỏ rõ ràng con cũng rất ngoan mà.”
Đang nói chuyện, Tiểu Ngư dường như đã ngủ say. Lôi thị giao cậu cho ma ma, để ma ma chăm sóc ngủ, bà trò chuyện cùng nữ nhi: “Bây giờ DIỆC NHIÊN đều đã làm mẫu thân, quả thật trưởng thành một ít…”
Trình Diệc Nhiên cười khẽ, có hài tử, tự nhiên phải thành thục, nào còn có thể vẫn giống khi còn nhỏ được?
-
Cùng với đại Hoàng tử xuất thế, triều đình bỏ vốn dựng học đường đã dần dần hoàn thành, đầu xuân sau có bắt đầu sử dụng.
Ở kinh thành, nhà riêng của Mậu Dương Trưởng công chúa được sửa thành “Học đường Xuân Hòa”, Mậu Dương Trưởng công chúa và Trình Hoàng hậu cùng nhau phụ trách công việc của học đường, cũng tuyển nhận nhóm nữ đệ tử đầu tiên.
- - Đây là học đường nữ tử chân chính đầu tiên của Đại Chu.
Triều đình dựng lên, Hoàng hậu và Trưởng công chúa chưởng quản, các ma ma, Thái phi trong cung dạy dỗ, học sinh nghèo khó được miễn trừ quà nhập học, dạy cầm kỳ thư họa, dạy lễ nghi cao nhã, dạy tứ thư ngũ kinh, cũng dạy bản lĩnh mưu sinh…
Việc này đối với mọi người mà nói, không thể nghi ngờ cực kỳ dụ hoặc.
Trong khoảng thời gian ngắn thu hút rất nhiều người đến báo danh.
Có người bởi vì miễn phí quà nhập học, có người là muốn theo con đường khoa cử, có người là muốn học chút bản lĩnh… Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, học đường Xuân Hòa xem như chân chính mở ra.
Học đường từng bước tiến hành, nhờ mọi người không ngừng cố gắng, dần dần đi vào quỹ đạo.
Mà cũng trong lúc đó, võ học, y học, thư học, họa học, nông học đủ loại học đường chuyên môn cũng từng bước chiêu sinh giảng bài. -- Tuy nói “Tất cả toàn là thấp kém, duy nhất đọc sách là cao sang”, nhưng người có thể thi đậu công danh đã ít càng thêm ít. Về phần những người không có thiên phú đọc sách, tự nhiên muốn tìm một con đường khác.
Đại Chu thay đổi, nhưng tất cả thay đổi này đều nằm trong phạm vi mọi người có thể tiếp thu.
-
Từ sau ngày sinh con ấy, sau khi hệ thống nhảy ra cho Trình Diệc Nhiên mở kỹ năng “Cảm giác đau giảm phân nửa”, liền không còn xuất hiện. Nhưng Trình Diệc Nhiên có thể xác định, hệ thống vẫn chưa giải trừ trói định, cũng không có biến mất.
Nàng nghĩ, có lẽ bởi vì nhiệm vụ chính tuyến còn chưa chân chính hoàn thành, địa vị nữ tử vẫn chưa được nâng cao triệt để.
Hiện tại vùng phụ cận kinh thành, hoặc là ở trong thành, nữ tử đến tuổi đã có thể đọc sách, nữ tử có tài hoa có bản lĩnh đã có thể làm việc, gái chưa chồng vẫn có thể kế thừa gia nghiệp… Nhưng ở những khu vực xa xôi, thay đổi không lớn.
Trình Diệc Nhiên rất rõ ràng, muốn nâng cao địa vị nữ tử, đây là một con đường rất dài.
Nhưng mà không sao cả, chắc hẳn hệ thống sẽ không bắt ép nàng phải đi theo nguyên tác nữa, trong lòng nàng đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Đường rất dài, cả đời nàng cũng rất dài mà.
-
Khi Tiểu Ngư hai tuổi, lại đến năm tổ chức thi. Có lẽ là bởi vì có Liên Quyên làm tấm gương, lần thi đồng sinh này, nữ tử báo danh tham gia rõ ràng đã tăng nhiều. -- Tuy rằng không thể so sánh với số nam tử, nhưng đã có tiến bộ rõ rệt.
Ba năm trước đây Liên Quyên đậu tú tài danh dương thiên hạ, năm nay cuối cùng cũng thi đậu cử nhân.
Tin tức vừa ra, đã được rất nhiều nữ sinh ủng hộ.
Không riêng Trình Hoàng hậu, trên đời này còn có nữ tử khác cũng có thể thông qua đọc sách xuất sĩ.
Thiên hạ là nam tử, cũng có thể là nữ tử.
Sau khi Liên Quyên trúng cử, lão phụ thân cũng đi cùng vào kinh chuẩn bị năm sau thi hội. Ở học đường Xuân Hòa, nàng thấy một nữ tử vận y phục xanh xinh đẹp.
Vị phu nhân kia da trắng hơn tuyết, dung mạo mỹ lệ, giơ tay nhấc chân ẩn ẩn có thể thấy được hơi thở trí thức, một đôi mắt thật linh động.
Nghe người bên cạnh xưng hô vị này là “Trình phu tử”, nháy mắt Liên Quyên hiểu rõ. Đây hẳn là Trình Hoàng hậu.
Liên Quyên chấn động tinh thần, nhìn chằm chằm Trình Hoàng hậu hồi lâu.
Trình Diệc Nhiên cảm giác có ánh mắt dừng trên người mình, theo bản năng nhìn lại, nhìn về phía nữ cử nhân đầu tiên của triều đại, mỉm cười dò hỏi: “Làm sao vậy?” -- Học đường Xuân Hòa có không ít học sinh hâm mộ Liên Quyên, nghe nói người này vào kinh, liền mời nàng đến học đường.
Lắc đầu, Liên Quyên không nói lời nào. Sau một lúc lâu, nàng mới lấy lại tinh thần, hướng Trình Diệc Nhiên thi lễ, nở một nụ cười rạng rỡ.
Nếu không phải Trình Hoàng hậu ở Bác Học Hoành Từ Khoa khảo thí đoạt giải nhất, nàng căn bản không dám tưởng tượng nàng có thể lấy thân phận nữ nhi tham gia khoa cử.
Hiện giờ ở quê hương nàng đã được tôn trọng, có thể dựng thẳng eo không hề sợ hãi mà đối diện với phụ thân, có thể thản nhiên đối mặt thân phận nữ tử của mình. Ngoại trừ do chính mình chăm chỉ học hành, nàng còn muốn cảm tạ Trình Hoàng Hậu.
Là Trình Hoàng hậu đã cho nàng dũng khí, cũng đã mở ra cho nàng một con đường. -- Cho dù bản thân Trình Hoàng hậu khả năng không biết đến chuyện này.
Trình Diệc Nhiên cảm thấy khó hiểu, chỉ mỉm cười đáp lại.
Tuy nói nàng và Mậu Dương Trưởng công chúa cùng nhau quản lý học đường Xuân Hòa, trên thực tế vẫn là Mậu Dương Trưởng công chúa làm chủ. Nàng chủ yếu là hư danh.
Lúc trước Mậu Dương Trưởng công chúa thích trồng hoa trồng cỏ, hiện tại quản lý những việc này, thế nhưng cũng rất hứng thú.
Trình Diệc Nhiên nhớ Tiểu Ngư, suy nghĩ trong chốc lát, trước hết cứ hồi cung.
Cũng không biết Tiểu Ngư giống ai, còn nhỏ tuổi mà miệng đã ngọt như vậy. Vừa thấy mẫu thân, liền làm ra tư thế ôm một cái: “Mẫu thân, mẫu thân” gọi không ngừng.
Trình Diệc Nhiên thấy dáng vẻ này của cậu, lòng dạ đều tan chảy, một tay ôm nhi tử vào trong ngực: “Hôm nay ngoan không đấy?”
Hài tử mới hai tuổi đã biết ngoan là tốt, cậu gật gật đầu: “Ngoan.” Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cậu hôn một cái lên trên mặt mẫu thân: “Ngoan.”
Trình Diệc Nhiên mi mắt cong cong: “Tiểu Ngư thật đáng yêu...” Nàng nghĩ có lẽ bộ lọc của nàng đối với con trai quá dày, thế cho nên mới cảm thấy nhất cử nhất động của Tiểu Ngư đều cực kỳ đáng yêu.
Chẳng qua Tiểu Ngư quả thật ngoan ngoãn thông minh, sau khi cậu chính thức vỡ lòng sau, điểm này càng thêm rõ ràng.
Suy một ra ba, một chút liền hiểu rõ.
Đôi khi Trình Diệc Nhiên sẽ nói với Tô Lăng: “Đứa nhỏ này giống ta, giống ta.”
Tô Lăng cười cười: “Phải phải phải,là giống nàng, giống nàng.”
Khi Tiểu Ngư ba tuổi, Trình Diệc Nhiên lần thứ hai có thai, hoài thai mười tháng, sinh hạ một nữ nhi, nhũ danh gọi là Đào Đào*. Tiểu Ngư rất thích muội muội này, còn hơn đám biểu huynh đệ tỷ muội nhà cữu cữu.
*Có nghĩa là vui vẻ
Cậu không chịu gọi muội muội là Đào Đào, mà lại gọi: “Ngư muội, Ngư muội…”
Trình Diệc Nhiên vội vàng ngăn cản: “Không thể gọi thế được, con gọi muội muội là được, đừng gọi là Ngư muội.”
Phát âm Ngư muội này nghe không được hay lắm.
Tiểu Ngư cũng rất biết nghe lời, quả thực chỉ gọi “muội muội”, không gọi “Ngư muội” nữa, Trình Diệc Nhiên thở ra một hơi.
Lần này sinh được một công chúa, Mậu Dương Trưởng công chúa lại than nhẹ một tiếng, trong lòng có chút tiếc nuối. Đáng tiếc vẫn không phải song thai. Thôi, không phải thì không phải, chỉ cần hài tử khỏe mạnh là tốt rồi.
-
Năm ấy Tiểu Ngư sáu tuổi, một nữ tử trong thư viện Thanh Châu, nhóm phu tử dạy dệt vải cùng nhau làm một loại con thoi mới thật to để nâng cao tốc độ dệt vải, được lưu truyền rộng rãi ở nơi đó.
Quan viên địa phương báo lên triều đình, thỉnh cầu khen ngợi.
Trình Diệc Nhiên nghe nói việc này, ký ức đã lâu bỗng nhiên hiện lên trong đầu. Là phi thoi sao? Có phi thoi, máy Jennie cơ kia sẽ không còn xa? Tốc độ quay và dệt được nâng lên, đồng nghĩa với việc lực lượng sản xuất của nữ tử được nâng cao…
Nàng không thể kìm chế nội tâm kích động, trong lòng liên thanh gọi: “Hệ thống, hệ thống, ngươi ở đâu?”
“Không phải phi thoi, cũng không phải máy cơ Jennie.” Giọng nói điện tử lạnh băng lên tiếng, “Nhưng mà suy nghĩ của cô cũng không sai, xác thật sẽ nâng cao tốc độ quay và dệt, tiến tới nâng cao lực lượng sản xuất của nữ tử. Đại khái là phương hướng không sai…”
Trình Diệc Nhiên “A” một tiếng, không nói nữa.
“Hơn nữa biểu hiện bên này, chính tuyến đã hoàn thành 100% rồi, cho thấy [Dịch Thoa Ký] đã được hoàn thành, cũng đã được tán thành. Tuy rằng cô lệch khỏi quỹ đạo cốt truyện nguyên bản, nhưng cũng may tuyến tình cảm và tuyến sự nghiệp đều đạt tới độ cao của [Dịch Thoa Ký]. Nói cách khác, cô đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt: “Là sao?”
“Ký chủ không rõ sao? [Dịch Thoa Ký] là một cuốn sách hoàn chỉnh, bởi vì ký chủ xuất hiện, dẫn tới nữ chính trong nguyên bản không cách nào xuyên qua đây lúc ba tuổi. Hệ thống và cô có trói định, chính là vì giúp đỡ cô hoàn thành quyển sách này thật tốt.” Giọng nói điện tử lạnh băng tạm ngừng một chút, “Bởi vì nguyên nhân nào đó, hệ thống xảy ra một chút trục trặc, gây nên một ít bất tiện...”
Trình Diệc Nhiên kéo kéo khóe miệng, không lên tiếng.
“Nhưng vẫn ổn, quá trình rối rắm phức tạp, kết cục quang minh. Theo quyết định, tuy rằng không đi theo chỉ dẫn, nhưng là bản [Dịch Thoa Ký] mới cũng đã hoàn thành “Thiếu nữ DIỆC NHIÊN cải trang giả dạng đến thư viện Sùng Đức đọc sách, kết bạn với đám bạn cùng trường, thu hoạch tình bạn cùng tình yêu, cũng thành công nâng cao địa vị nữ giới”” này của chính tuyến. Mức độ hoàn thành rất tốt, hệ thống cũng có thể công thành lui thân. Có thể giải trừ trói định với hệ thống.”
Âm thanh điện tử vẫn lạnh băng như trước, không mang theo chút cảm tình nào, nhưng đối với Trình Diệc Nhiên mà nói, không khác nào tiếng trời. Cả người nàng run rẩy, hỏi trong lòng: “Thật sao?”
Thật sự có thể giải trừ trói định, về sau nàng cũng giống như người thường sao? Không cần quản cái gì mà nguyên tác, không cần quản cốt truyện gì đó nữa?
Khóe mắt nàng nóng lên, có chút không thể tin được.
“Đúng vậy, sau khi giải trừ trói định với hệ thống, những kỹ năng đã đạt được vẫn có hiệu lực, có thể thông qua suy nghĩ để khống chế.” Hệ thống lạnh băng giải thích, “Đương nhiên, nếu lựa chọn không giải trừ cũng được, hệ thống sẽ làm bạn cùng cô sống quãng đời còn lại. Như vậy, ký chủ có lựa chọn giải trừ trói định hay không?”
“Có, giải trừ.” Trình Diệc Nhiên gần như không chút do dự.
Nói thực ra, kỹ năng hay không kỹ năng, nàng cũng không quá để ý. Có hệ thống dĩ nhiên là tốt, mà không có cũng chẳng sao. Từ năm nàng mười tuổi, trước mắt nhiều hơn một cái logo, nàng rất tưởng niệm chính mình trước khi gặp phải hệ thống.
“Được, hệ thống đang giải trừ trói định, mời kiên nhẫn chờ...”
Trình Diệc Nhiên ngồi ở trước cửa sổ, hai mắt hơi khép, nghe thấy giọng nói máy móc lạnh băng vang lên trong đầu “1%, 2%... 99%, 100%. Ting, hệ thống giải trừ hoàn thành, hợp tác vui vẻ, chúc cô hạnh phúc. Chúng ta có duyên gặp lại.”
Mở mắt ra, logo quen thuộc đi cùng nàng mười mấy năm rốt cuộc biến mất không thấy, nàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng gọi hai tiếng: “Hệ thống? Hệ thống?”
Không có âm thanh trả lời.
Thật sự đã giải trừ rồi.
Nàng tự véo mình một cái, đau, là thật. Nàng nghĩ nghĩ, ở trong lòng mặc niệm “Mở ra kỹ năng cảm giác đau giảm phân nửa.”
Vệt đỏ trên tay vẫn còn, đau đớn lại giảm đi rất nhiều.
Trình Diệc Nhiên cong cong khóe môi, hệ thống giải trừ, rõ ràng là một chuyện vui vẻ, nhưng tâm lý lại mơ hồ có chút mờ mịt.
Nàng tự nhủ với chính mình, ôi, có lẽ có thể đem một đoạn này trải qua trở thành chuyện xưa nói cho Tô Lăng, cũng không biết cậu có tin tưởng hay không.
“Nghĩ đến chuyện gì vậy? Nhập thần như thế?” Giọng nói Tô Lăng vang lên đằng sau, từ xa tới gần.
Trong lòng Trình Diệc Nhiên nhảy dựng, nụ cười nở trên môi, nàng đứng lên xoay người: “Tô Lăng, ta muốn chàng.”
“Hả?” Tô Lăng cười, “Muốn ta làm gì?”
“Muốn bên cạnh chàng mãi mãi.” Trình Diệc Nhiên thấp thấp cười, nắm lấy tay cậu.
Ngoài cửa sổ, cành liễu phất phơ trong gió, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, thời tiết cũng như vậy. Chẳng qua lúc ấy, nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày bọn họ sẽ ở bên nhau.
Tác giả có lời muốn nói:
Moah moah moah moah moah moah
Tôi cảm thấy chuyện xưa của đồ điện và tám thước, cơ bản có thể kết thúc tại đây rồi.
Sẽ có phiên ngoại.
A a a a a a a, yêu mấy người a a a a a a.