*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Tô Lăng hạ đạo thánh chỉ này xuống, ban đầu báo danh đa phần đều là con trai nhà quyền quý, học trò nữ rất ít. Thế nhưng thời gian trôi đi, giai cấp quyền quý đã bắt đầu báo danh cho nữ nhi nhà mình.
Có rất nhiều người muốn nữ nhi của mình trở thành Hoàng hậu Trình thị thứ hai; có rất nhiều người đơn thuần hưởng ứng ý chỉ của Hoàng đế, thể hiện lòng trung thành với Hoàng đế; đương nhiên cũng thật lòng cảm thấy để các nàng học tập, biết thêm kiến thức tựa hồ cũng không tồi…
Mặc kệ là nguyên nhân gì, tóm lại vẫn có rất nhiều người báo danh. Nói là chỉ tuyển nhận 28 học trò nhưng có vẻ không dừng ở con số này.
Học sĩ Sùng Văn Quán mới nhậm chức Đoạn Hòa cảm thán nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc.”
“Đáng tiếc chuyện gì?” Trình Diệc Nhiên lật xem tư liệu học trò, “Ngươi ngại tuyển người quá ít à?”
“Không phải, không phải…” Đoạn Hòa thu liễm thần sắc, nhẹ giọng nói, “Không phải, ta là, không, thần là đang thấy đáng tiếc cho tiểu nữ tuổi tác không đủ.”
Trước đây hắn và Hoàng hậu nương nương làm chung với nhau hơn một năm, cũng rất quen thuộc lẫn nhau, có lúc nói chuyện cũng không chú ý. Lúc này không cẩn thận thốt ra một câu, rất nhanh đã phản ứng lại, vội vàng sửa chữa nhân xưng.
Trình Diệc Nhiên chỉ cười cười: “Chuyện này có gì đâu mà đáng tiếc? Năm nay không đủ thì sau này đủ. Hơn nữa, nơi có thể học tập lại không chỉ chỗ này.”
Đoạn Hòa gật đầu: “Nương nương nói phải.”
Trình Diệc Nhiên lại cười: “Đoạn đại nhân không bằng cứ gọi ta là Trình đại nhân, ngươi gọi ta là nương nương, thật đúng là có chút không quen.”
Tuy nàng nói vậy nhưng Đoạn Hòa cũng không dám thật sự gọi thẳng nàng là “Trình đại nhân.”
- -
Các bản thông cáo đương nhiên cũng ghi lại thánh chỉ này.
Thư viện Sùng Đức bình thường dán bảng xếp hạng kỳ thi mỗi tháng và công báo kia lúc này người chen đầy bên cạnh.
Học trò thư viện thảo luận sôi nổi: “Thật sự không phân biệt nam nữ? Đây có phải thời tiết thay đổi không?”
“Không phải thời tiết thay đổi, mà là chuyện tốt đấy. Ta chuẩn bị viết một bài thơ…”
…
Vào tháng tư, nữ học trò đến thư viện Sùng Đức học tập lại nhiều hơn vài người.
Chu Lệnh Nguyệt có chút hưng phấn, lại có chút hối hận. Hưng phấn là vì nàng có dự cảm, sau này các cô nương học tập ngày càng nhiều, hối hận chính là, nếu nàng không đến thư viện Sùng Đức học tập, lấy thân phận học thức của nàng, nàng có thể sẽ trở thành một trong 28 học tử, tiến vào học tập ở Sùng Văn Quán. Nhưng mà nghĩ lại, thôi, Sùng Văn Quán còn chưa chính thức dạy học, ai biết có thể giảng dạy như thế nào? Hơn nữa nàng ở chỗ này cũng khá tốt.
“Sao tỷ không đi thử một lần?” Mộc Phù Dung nhẹ giọng hỏi đồng môn của mình.
Sau khi Chu Lệnh Nguyệt nói lý do ngắn gọn, cười hì hì: “Với lại, ta đi rồi, ai ở cùng với tỷ đây!” Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: “Đúng rồi, ta nghe nói đệ đệ kia của tỷ mấy ngày nay còn thường xuyên đến làm đề thi đầu vào, có phải hắn còn muốn khi dễ tỷ nữa?”
Thần sắc Mộc Phù Dung khẽ biến, không nói gì.
“Ai nha, tỷ thật là.” Chu Lệnh Nguyệt có chút bối rối, liền nói, “Tỷ đừng cứ im lặng mà.” Nàng đảo mắt, lại nói: “Vậy ta hỏi tỷ một vấn đề, trong thư viện chúng ta, tỷ có…” Nàng chớp chớp mắt: “Hửm?”
“… Có cái gì?” Mộc Phù Dung khó hiểu.
Chu Lệnh Nguyệt càng nóng nảy: “Tỷ nói xem có cái gì? Thư viện nhiều người như vậy, tỷ có coi trọng ai hay không? Ta để cho phụ thân ta làm chủ, làm lễ đính hôn cho tỷ, để tỷ sớm thành thân, xuất giá tòng phu, bọn họ không thể quản được, cũng không khi dễ tỷ nữa…”
Mộc Phù Dung đỏ mặt, thấp giọng nói: “Nguyệt Nhi, đừng nói nữa… tỷ mới bao nhiêu tuổi đâu.”
Chu Lệnh Nguyệt mếu máo: “Không nói thì không nói. Ta cũng không nhỏ. Tỷ vẫn luôn lo lắng đề phòng như vậy, vốn không phải biện pháp tốt. Tỷ không muốn đắc tội bọn họ, lại sợ người ta nói mình bất hiếu. Phương pháp này của ta chẳng lẽ không tốt sao?”
Nàng có chút không vui nhưng cảm xúc rất nhanh cũng tan đi, ngay sau đó suy nghĩ của nàng lại chuyển về trên người bạn tốt Tô Du. Nghe nói vốn dĩ Tô Du đến thư viện Sùng Đức học tập, Mậu Dương công chúa không đồng ý, cũng không biết lúc này Tô Du có thể đến Sùng Văn Quán học tập hay không.
Luận về xuất thân, Tô Du là nữ nhi của Mậu Dương công chúa và Dương Lăng Hầu, chỉ đây thôi cũng đủ. Luận về học thức, thân thể Tô Du không tốt, đi theo đại nho học tập hẳn không tính là quá kém.
Hy vọng Tô Du có thể vui vẻ một chút. Tô Du có cả cha lẫn mẹ, so với nàng may mắn hơn nhiều.
- - Đến đầu tháng sáu, danh sách 28 học trò được tuyển nhận đã được chốt. Đồng thời, chiêu mộ nữ phu tử cũng giống như nam phu tử, sau khi thông qua cuộc khảo thí đều phong chức quan. Quan hàm không cao nhưng được lãnh bổng lộc triều đình.
- - Đây là quan lại nữ giới tiếp nối bước chân Trình Diệc Nhiên ở Đại Chu.
Ở Đại Chu, mọi người đều có cùng quan điểm tương tự với Tần Thái sư, nữ tử đảm nhiệm sự trinh tĩnh hiền huệ, học tập cũng không có tác dụng gì, nhiều lắm là ở khuê phòng cùng tỷ muội làm thơ, sau lại cùng trượng phu hồng tụ thêm hương, sau khi có con nối dõi thì dạy dỗ con cái… Nhưng hai năm gần đây lại có một người chứng minh, nữ tử học tập là tốt, có thể làm quan cũng có thể nuôi gia đình, làm rạng rỡ gia môn. Thử đọc 𝙩r𝑢𝐲ệ𝗇 khô𝗇g q𝑢ả𝗇g cáo 𝙩ại ++ Trùm Tr𝑢𝐲ệ𝗇.v𝗇 ++
Những quan niệm này từng chút từng chút thay đổi.
Từ nhỏ muốn làm hiệu trưởng mở thư viện, Trình Diệc Nhiên còn chưa lên làm hiệu trưởng mà trước tiên làm phu tử.
Sau khi thương lượng với đám người Bạch đại nhân Bạch Thanh Tùng, nàng lựa chọn toán học. – Vừa thích lại còn am hiểu, không có gì phù hợp với nàng hơn toán học.
Nghĩ đến gương mặt của những nữ tử trẻ tuổi, trong lúc nhất thời nàng cảm thấy trách nhiệm trọng đại, trước soạn bài, một lần lại một lần diễn tập, buổi tối trong tẩm cung còn nhẹ giọng lầm bầm lầu bầu luyện tập.
Khi Tô Lăng bước vào thì thấy hình ảnh như này: Vẻ mặt nghiêm túc của DIỆC NHIÊN, thấp giọng nói: “Thỏ bao nhiêu, gà bao nhiêu?”
Cậu nhịn không được cong cong khóe môi, ho nhẹ một tiếng: “Thỏ 12, gà 23.”
“Không đúng.” Trình Diệc Nhiên buột miệng trả lời, nàng quay đầu, nhìn về phía Tô Lăng, “Chàng về rồi à? Ta hơi căng thẳng.”
Tô Lăng: “…” đã nhìn ra. Cậu cười cười: “Nếu không, nàng tập thử đi, ta nhìn xem?”
“Được.” Trình Diệc Nhiên nghiêm tục gật đầu, nàng lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói, “Bắt đầu thôi.”
Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt và khí chất của nàng cũng đã thay đổi rất lớn. Nàng không giống như DIỆC NHIÊN, khí chất, tư thế hoàn toàn là một người khác.
Tô Lăng hơi giật mình, cũng ý thức được, đây là nàng đang học theo Dương Đức Dương phu tử. Cậu ngồi ở mép giường, mỉm cười xem nàng giảng bài. Nàng nói cái gì, về sau Tô Lăng cũng không chú ý đến, tầm mắt của cậu đều dõi theo nàng, mặt mày càng thêm ôn hòa.
Đây là cô nương của cậu, là thê tử của cậu. Nàng là một cô nương vô cùng nghiêm túc.
“Được rồi, đến đây thôi, mọi người chú ý xem thêm đề mục trong toán học, luyện tập nhiều hơn…” Trình Diệc Nhiên liếc nhìn Tô Lăng một cái, “Chàng cũng nghe chưa.”
“Ta nghe, ta nghe rồi.” Tô Lăng vội tỏ thái độ, “Rất tốt, rất tốt, có vài phần giống với phong thái của Dương phu tử.” Cậu đứng lên, đột nhiên kéo nàng, làm nàng ngay lập tức ngã vào trong lòng cậu.
“Tô Lăng, chàng đừng nháo…” Trình Diệc Nhiên cười khẽ đẩy cậu ra.
Tô Lăng thấp giọng nói: “Không nháo. Ta nói thật.” Cậu vùi đầu vào cổ nàng: “DIỆC NHIÊN, nàng không cần phải khẩn trương, nàng đã chuẩn bị rất tốt. Hơn nữa, nàng dạy bọn họ không chỉ là truyền đạo thụ nghiệp mà còn là vì cho người trong thiên hạ xem.”
Trình Diệc Nhiên “Vâng” một tiếng, nàng hiểu rõ, nàng biết đây là Đế Hậu đang cùng đề xướng việc nữ tử học tập. Nhưng nếu nàng phải làm phu tử dạy toán cho bọn họ thì nhất định phải làm cho tốt, quyết không thể dạy sai cho con cháu.
“Nàng đã chuẩn bị rất tốt, thật sự rất tốt…”
Trình Diệc Nhiên giơ tay ôm lấy Tô Lăng: “Ta biết.”
—
Lần đầu tiên dạy học trong cung, đối với Trình Diệc Nhiên mà nói, mới mẻ lại kích thích. Chẳng qua như lời Tô Lăng nói, nàng đã chuẩn bị rất đầy đủ, tiết toán đầu tiên không quá khó, trước khi vào lớp, nàng cảm thấy không lo lắng nữa.
Sùng Văn Quán chỉ có 28 học trò, những người này đều là con cháu giàu có, quyền quý và đều là những người có học thức. Nhưng mà, đối mặt với vị Trình phu tử này lại không dám có ý khinh thường.
- - Ngoại trừ biết đó là Hoàng hậu không thể đắc tội, bọn họ đều biết Trình Hoàng hậu từng là sĩ tử đứng đầu danh sách kỳ thi Bác Học Hoành Từ, lại từng ở điện Dao Quang giải đáp câu hỏi nan giải của sứ thần Hồ Chử. Tài năng của nàng thậm chí còn được Tiên đế ca ngợi. Tuy không rõ tại sao phải dạy bọn họ toán học, nhưng nghiêm túc học tuyệt đối không sai.
Các nữ học trò càng thêm kích động, về sự tích của Trình Hoàng hậu, các nàng đã nghe nói rất nhiều nhưng còn chưa gặp qua người thật. Đối với vị nữ tử 16 tuổi áp đảo một chúng nam nhi, đạt giải nhất trong cuộc thi Bác học hoành từ, sau này được Thái thượng hoàng ưu ái, trực tiếp trở thành Hoàng hậu của Đại Chu, các nàng vừa tò mò vừa cực kỳ hâm mộ.
Khi Trình Diệc Nhiên một thân y phục xanh bước vào học điện, 28 học trò đều ngần ra.
Đây là Trình Hoàng hậu?! Tướng mạo bình thường, da thịt ngăm đen đâu?
Người tới mặc dù cải trang nam tử nhưng da thịt trắng nõn, mặt mày như họa. Nàng chậm rãi bước vào, tư thái nhàn nhã, khí chất bất phàm.
Trình Diệc Nhiên đứng yên, nhìn xung quanh, cao giọng nói, “Ta tên tự Trình Diệc Nhiên, sau này, ở Sùng Văn Quán, các ngươi có thể gọi ta là Trình phu tử.”
Chúng học tử sửng sốt, âm thanh cũng không ấm ách khó nghe như trong truyền thuyết, ngược lại rất dễ nghe. Nhưng mà, thật sự là Trình Hoàng hậu sao? Nghe nói Trình Hoàng hậu đi thi lấy tên Trình Diệc Nhiên, chính là nàng không sai.