Rời khỏi bệnh viện, Trình Diệu Vi đi thẳng tới tập đoàn nhà họ Trình. Cô đến gặp bố mình và nhờ ông giúp một việc. Nhân tiện, cô muốn xác thực lại những gì nghe được từ miệng của Trình Diệu Lan. Rốt cuộc, lời cô ta nói là sự thật hay chỉ nhằm chọc tức cô? Trình Diệu Vi muốn làm rõ điều này.
Nếu lời Trình Diệu Lan nói là sự thật, vậy khả năng trong tương lai cô ta sẽ thay thế bố cô tiếp quản sản nghiệp nhà họ Trình. Như vậy há chẳng phải đang dồn cô vào chỗ chết hay sao?
Theo những gì cô được biết từ hệ thống, bố mẹ cô ly hôn khi Trình Diệu Vi vừa lên ba. Từ đó đến nay, cô sống chung với bố, mẹ cô thì ra nước ngoài và nhiều năm không liên lạc gì. Trong khi đó, công việc làm ăn của bố cô là ông Trình Thiên Thành ngày càng lớn mạnh, thành lập nên tập đoàn nhà họ Trình và kết hôn với ngôi sao hạng ba lúc bấy giờ. Khi tới nhà Trình sinh sống, Lâm Thu Hiền mang theo con gái đầu lòng là Trình Diệu Lan. Vì vậy, Trình Thiên Thành và Trình Diệu Lan không có bất cứ mối liên hệ nào.
Rời khỏi xe taxi, Trình Diệu Vi dừng chân trước trụ sở chính của tập đoàn nhà họ Trình. Tại đây, cô thuận lợi bước vào trong khi mang trên người cái tên “tiểu thư nhà họ Trình”. Hầu như mọi người đều biết đến cô, một số khác còn chào hỏi rất trịnh trọng. Khi đi ngang qua đại sảnh, cô nghe có người bàn tán sau lưng mình:
“Mày không biết gì sao? Cô Trình sắp ly hôn.”
“Tôi nghe một số người nói chính ông Trình là người chấp thuận lời đề nghị này từ phía nhà họ Tư.”
“Tôi chỉ nghe loáng thoáng được vậy thôi, còn nguyên nhân sâu xa thì không rõ.”
Đêm qua, Trình Diệu Vi phải ngủ lại trong bệnh viện, sáng nay vừa thức dậy đã bị hai mẹ con Lâm Thu Hiền làm phiền nên cô không có thời gian tắm rửa sạch sẽ, thành ra ăn mặc hơi luộm thuộm, không phô bày được vẻ đẹp kiêu sa của tiểu thư nhà họ Trình.
“Chưa hết đâu. Hôm qua tôi nghe nói cô Trình bị điện, ở nhà họ Tư nói nhăng nói cuội một mình.” Thông tin này lập tức khiến mọi người đổ dồn sự chú ý về cô, trưng ra nét mặt nghi hoặc. Mà thôi, cô không có nhiều thời gian để bận tâm đến họ, tiến thẳng đến phòng làm việc của ông Trình Thiên Thành.
Sự việc vừa xảy ra không bao lâu, ông Thành vừa đi họp trở về, nhìn thấy Trình Diệu Vi đang tiến về phía mình, hơi sững sờ một chút. Kế đó, ông đuổi tất mọi người ra ngoài, tránh để họ nghe thấy những điều không hay.
Lập tức mặt ông tối sầm lại, vỗ tay mạnh xuống bàn quát: “Con được lắm, ngoại tình một cách công khai để làm bẽ mặt bố trước người nhà họ Tư. Rốt cuộc, con có để người bố này ở trong mắt không đấy hở?”
“Tôi muốn xem đoạn video đó.” Trình Diệu Vi đề nghị: “Chủ tịch Trình, làm ơn cho tôi xem đoạn băng ghi hình đó.”
Bằng mọi giá, cô phải tìm được manh mối về người phụ nữ đã mạo nhận mình trong đoạn băng gây hiểu lầm kia.
“Chủ tịch Trình?” Trình Thiên Thành tức giận, chỉ tay vào mặt Trình Diệu Vi nói:
“Cái gì? Con không thèm gọi ông già này là bố nữa sao? Chủ tịch Trình, nghe như con đang gọi người dưng vậy.”
Mới xảy ra chút chuyện mà con gái đã muốn từ bỏ người làm bố này rồi, ông Trình không tức giận sao được.
Bất ngờ bị phản bác, Trình Diệu Vi hơi lúng túng. Vừa tới thế giới này được hai ngày, cô đã phải gọi một người đàn ông đẹp trai là chồng, bây giờ lại xuất hiện thêm một người bố, làm sao mà nói chuyện tự nhiên được. Cô thật sự… thật sự chưa thể thích ứng kịp.
“Bố!” Trình Diệu Vi bất đắc dĩ nói.
“Người vào khách sạn hôm đó với Dương Tuấn Phong không phải con. Đã có người đứng sau thao túng, tìm một người có dáng người giống con để mạo nhận. Con đến đây hôm nay là muốn mời mọi người tới phòng tiệc ở khách sạn JK mà con đã đặt sẵn. Tại đó, con sẽ chứng minh mình trong sạch.”
“Thật sự không phải con? Con chứng minh được không?” Trình Thiên Thành hơi nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ lời cô nói. Từ nhỏ tới lớn, cô luôn gây rắc rối cho ông, vì vậy, muốn ông tin ngay đâu phải chuyện dễ dàng.
“Nếu như con không chứng minh được, nhà họ Trình sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất.”
“Vậy thì con tình nguyện cắt đứt quan hệ với nhà họ Trình.” Trình Diệu Vi dõng dạc tuyên bố, ánh mắt vô cùng cương nghị.
Biểu hiện của con gái hôm nay khiến Trình Thiên Thành có chút bất ngờ. Bình thường, cô chưa từng phản ứng gay gắt và quyết liệt đến vậy. Có khi nào trong chuyện này còn ẩn tình gì không?
“Với lại…” Trình Diệu Vi nói thêm: “Hy vọng bố có thể dựa vào mối quan hệ của mình, tìm cho con một bằng lái xe. Đương nhiên là càng sớm càng tốt.”
Sống trong thế giới này, ra đường không có xe ô tô quả là bất tiện. Nhiệm vụ thì tính theo giờ, cô không thể ngồi yên chờ chết được.
“Giấy phép lái xe?” Trình Thiên Thành kinh ngạc, “Trước đây không phải con rất sợ lái xe sao?”
Trong ký ức vụn vặt của ông, Trình Diệu Vi chưa bao giờ đi đâu mà không có tài xế kề kề bên cạnh.
“Bố không cần lo. Con đã biết lái xe rồi.”