(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chu Lâm và Bạch Minh Châu không biết những chuyện này, nhưng giống như lời mợ út, cho dù bọn họ có nghe thấy, bọn họ cũng sẽ hiểu ý đồ của mợ út.
Hiện giờ mợ út đã quay về, đương nhiên công việc giặt quần áo, nấu cơm, chăm sóc hai đứa nhỏ sẽ do Bạch Minh Châu làm.
Nói thật, bảo Bạch Minh Châu làm những việc này thì cô vẫn làm được, chỉ là từ nay về sau cô đừng nghĩ có thể viết sách được nữa, bởi vì tất cả thời gian của cô đều để làm những việc đó hết rồi.
Trong thời gian ở cữ, Bạch Minh Châu không hẳn là không làm gì.
Đúng là nửa tháng trước đó cô không động vào bút, nhưng nằm trên giường mãi cũng chán, nên cô đã viết một quyển mới.
Sau khi cô nghỉ ngơi nửa tháng, bắt đầu viết quyển thứ tư, cô không viết nhiều, một ngày chỉ viết tầm hai nghìn chữ, hiện giờ đã ở cữ xong, quyển thứ tư cũng chuẩn bị kết thúc.
Cô cần phải kiểm tra, chau chuốt lại một lần nữa, rồi mới có thể gửi đi.
Trước đó, Bạch Minh Châu đã nói với Chu Lâm, cô muốn tìm người hỗ trợ giặt quần áo.
Đương nhiên Chu Lâm không ý kiến gì, quần áo của hai vợ chồng bọn họ cộng thêm quần áo của hai đứa nhỏ, đặc biệt quần áo của trẻ sơ sinh dính nhiều phân, nước tiểu quá nhiều, nên cần phải giặt giũ mỗi ngày.
Sao anh nỡ để vợ anh làm nhiều thế được? Mệt muốn chết.
Trước đó, anh cũng không định nhờ mợ út giúp đỡ, nhưng mà bà ấy quá chăm chỉ và tiết kiệm, nên không muốn bọn họ phải tiêu số tiền đó.
“Anh đi tìm Thái Sơn, bảo cậu ta đi hỏi đứa con gái nhà anh cả cậu ta.” Chu Lâm nói.
“Bao nhiêu tuổi? Tên là gì?” Bạch Minh Châu hỏi, nếu nhỏ quá thì thôi.
“Mười hai tuổi, tên là Lý Đại Ni.”
Bạch Minh Châu: “……” Ở nông thôn, cứ mười bé gái thì có năm đứa tên là Nha, năm đứa còn lại tên là Ni.
Chu Lâm đi tìm Lý Thái Sơn, Lý Thái Sơn nghe xong hỏi luôn: “Mỗi tháng được một đồng?”
“Đúng vậy, nhưng mà phải giặt sạch sẽ, nếu định làm qua loa thì đừng làm.”
“Chắc chắn, một tháng một đồng, chắc chắn sẽ giặt sạch tất cả phân, nước tiểu.” Lý Thái Sơn không nói hai lời: “Anh Lâm, anh đi về trước đi, tôi đi nói với chị dâu, chắc chắn chị ấy sẽ đồng ý.”
Đúng là chị dâu Lý Thái Sơn chấp nhận thật, có chuyện tốt như vậy sao có thể không đồng ý, đi nói chuyện với con gái, tiền lương mỗi tháng một đồng, cho cô bé hai hào giữ lại làm tiền riêng.
Da của Lý Đại Ni hơi đen, nhìn có vẻ là người chịu khó làm việc.
Cô bé được Lý Thái Sơn dẫn đến gặp Bạch Minh Châu: “Chị dâu, đây là cháu gái của tôi, Đại Ni, sau này chuyện giặt quần áo cứ giao cho con bé, nó cũng sẽ hỗ trợ dọn dẹp nhà cửa.”
“Chỉ cần giặt quần áo là được.” Bạch Minh Châu mỉm cười, nhìn Lý Đại Ni, nói: “Từ ngày mai cháu bắt đầu đi làm được không?”
“Được ạ, thím yên tâm, chắc chắn cháu sẽ làm thật tốt.” Lý Đại Ni gật gật đầu.
Cô bé đã tính thử một tháng có thể giữ lại hai hào, một năm có thể để lại hơn hai đồng, qua hai ba năm nữa, cô bé còn muốn lấy chồng, chấp nhận ngày ngày đi giặt quần áo, về sau lấy chồng, cô bé có thể lấy số tiền tích cóp được làm một bộ quần áo mới.
Bạch Minh Châu không biết suy nghĩ trong đầu của cô bé, nếu không chắc chắn cô sẽ cảm thán cô bé này trưởng thành quá sớm.
Không phải chỉ mình Lý Đại Ny có suy nghĩ như vậy, ở thời đại này mọi người đều kết hôn sớm, rất nhiều cô nhóc đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện tương lai sau này.
Ngay cả Bạch Minh Châu mới bao nhiêu tuổi đâu, chẳng phải cũng đã là mẹ của hai đứa nhỏ sao.
Bạch Minh Châu mỉm cười, bảo cô bé đi về trước.
Ngày hôm sau, Lý Đại Ni đến mang đống quần áo lẫn phân, nước tiểu ra sông giặt.
Dựa theo yêu cầu của Bạch Minh Châu, những quần áo dính phân, nước tiểu phải tách ra, dùng xà phòng thơm giặt riêng.
Không chỉ có cô bé đến sông giặt quần áo, còn có những người khác nữa, đương nhiên họ cũng nhìn thấy.
Lý Đại Ni không giấu giếm: “Thím còn phải chăm hai đứa nhỏ, không rảnh để giặt quần áo, nên gọi cháu đến giúp.”
“Làm không công?” Người hỏi là em dâu chồng của chị Lý, cũng chính là vợ của Lý Phong Mậu.
“Không phải, thím cho cháu mỗi tháng một đồng.”
“Cái gì, còn cho một đồng?” Người phụ nữ bên cạnh mở to mắt
Lý Đại Ni gật đầu: “Vâng, thím rất bận, một mình phải chăm sóc hai đứa nhỏ, việc gì cũng đến tay thím ấy, thực sự không thể làm hết việc được.”
Chuyện này nhanh chóng truyền khắp thôn.
“Vợ Chu Lâm đúng là may mắn, lại còn có năng lực kiếm tiền, nhưng mà nói thật lòng, cô ấy đúng là không biết cách sinh sống.”
“Có ai nói không đúng đâu? Nhà ai mà chẳng như vậy, tôi sinh bảy đứa, sinh đứa nào mà chẳng phải tự làm. Có thể lấy lí do sinh con để không giặt quần áo à?”
“Đây là ỷ vào bản thân có thể kiếm tiền, cho nên không muốn tiết kiệm.”
“……”
Những bà cô “biết cách sống” trong thôn ngồi tám chuyện.
Trong mắt họ, Bạch Minh Châu đúng là không biết cách sống, không chịu đi giặt quần áo dính phân và nước tiểu, mỗi tháng tốn tận một đồng thuê người giúp.
Một đồng mua được biết bao nhiêu là đồ.
Một đồng có thể mua được ba cân trứng gà, một cân trứng gà có thể có bảy hoặc tám quả, to là bảy, nhỏ là tám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-79.html.]
Ba cân trứng được bao nhiêu quả chứ?
Nếu mua diêm, một đồng mua được ba hộp diêm to còn có thể thừa bảy hào, mà một hộp diêm to có mười sáu hộp nhỏ.
Muối ăn giá một hào rưỡi một cân, một đồng thêm năm xu có thể mua được bảy cân muối, mua về dùng được rất lâu.
Có người không nỡ dùng xà phòng thơm, xà phòng có giá hơn ba hào một bánh, một đồng có thể mua được ba bánh.
Nhìn xem một đồng có giá trị ra sao, thế mà có người vì không muốn giặt quần áo có dính phân và nước tiểu mà gọi người đến giặt giúp.
Nhưng mà cô đã tìm được một lí do chính đáng, cô nói cô không có mẹ đẻ, chị em dâu gì đó trông con giúp, cô bận, nên chỉ có thể tìm người hỗ trợ.
Mọi người đều biết nhà họ và nhà ông Trương có quan hệ rất tốt, ngày nào thím Trương cũng phải qua thăm hai đứa nhóc, nhờ bà ấy trông hộ một lúc chẳng phải là được rồi sao?
Hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ, không phải ăn thì là ngủ, gánh nước từ sông về nhà giặt cũng được, như vậy bọn nhóc khóc là nghe thấy ngay còn gì?
Làm như mọi người chưa từng chăm trẻ con vậy.
Lười lại còn kiếm cớ.
Triệu Mỹ Hương rất là hâm mộ chuyện này.
Bởi vì cô ta cũng có một đứa con gái tầm tuổi Lý Đại Ni, hai nhà lại khá gần nhau, nhưng bởi vì cô ta có quan hệ tốt với chị dâu Chu, cho nên chắc chắn không thể có quan hệ tốt với Bạch Minh Châu.
Điều này khiến cho nhà cô ta bị loại khỏi danh sách suy xét.
Triệu Mỹ Hương cũng không phải loại giữ miệng, cô ta đến gặp chị dâu Chu.
“Không suy xét nhà tôi thì cũng thôi đi, nhưng đến Đại Nha nhà cô cũng không được chọn, đúng là không xem cô là người một nhà mà.”
Chị dâu Chu tức giận: “Tôi cũng không coi bọn họ là người một nhà.”
Lần trước Chu Lâm đã khiến anh anh trai chị ta mất mặt, giờ nhà họ thà tìm Lý Đại Ni cũng không tìm Đại Nha nhà chị ta giặt quần áo, càng khiến chị ta tức giận hơn.
Nhưng mà chị ta đâu thể làm gì được? Bạch Minh Châu không quan tâm đến nhà bọn họ.
Thật ra cũng có vài người để ý đến chuyện giặt quần áo này.
Vương Nhị Anh oán trách Chu Lâm sao không tìm cháu gái anh ta? Anh ta còn có thể ăn chặn một ít.
Chu Lâm cũng chưa nói điều gì, Lý Thái Sơn lập tức đưa Vương Nhị Anh rời đi.
“Anh có ý gì vậy? Sao anh dám trách anh Lâm không tiếp đón anh. Anh Lâm làm việc còn cần anh phải dạy ư?” Lý Thái Sơn hỏi thẳng.
Tất nhiên Vương Nhị Anh không dám nói như vậy: “Tôi không có ý này……”
Lý Thái Sơn hừ nói: “Anh không có ý này vậy anh hỏi để làm gì?”
Vương Nhị Anh bị anh ta ép hỏi mà trừng mắt với anh ta, nhưng Lý Thái Sơn cũng không thèm để ý phản ứng của anh ta.
Còn việc Chu Lâm tìm cháu gái anh ta đến giúp đỡ cũng không gọi cháu gái của Vương Nhị Anh, thì chắc chắn nguyên nhân là vì anh ta.
Tình cảm giữa anh ta với anh Lâm tốt hơn nhiều so với Vương Nhị Anh, cho nên tất nhiên là anh Lâm sẽ đi tìm anh ta chứ không tìm Vương Nhị Anh rồi.
Cũng chính vì chuyện này mà chị dâu còn lấy hai quả trứng gà để cảm ơn anh ta.
Chu Lâm vẫn đang ngâm mình ở trong nước. Hôm nay anh đã làm việc một ngày nên thật sự rất mệt mỏi, nhưng mà hôm anh anh cũng chỉ ngâm khoảng nửa giờ.
“Anh Lâm, lúc nào thì chúng ta lên núi vậy?” Lý Thái Sơn đi theo anh lên bờ nói.
Chu Lâm mặc xong quần áo nói: “Để xem đã, hiện tại tôi cũng không rảnh để đi vào núi.”
Vương Nhị Anh cũng đi theo lên nói: “Anh Lâm, anh sắp xếp thời gian đi, tôi đưa anh đến nơi tôi đã phát hiện ra Đồng tiền cổ xem một chút, biết đâu còn có thể tìm được chút gì đó nữa?”
Lời nói này khiến cho hai mắt Lý Thái Sơn sáng lên.
Lông mày của Chu Lâm cũng không động đậy chút nào: “Tôi chỉ sợ chỗ đó đã bị cậu đào lên ba thước đất rồi. Có hay không, không phải cậu là người biết rõ ràng nhất sao?”
Lý Thái Sơn lại nhăn mặt, liếc mắt nhìn Vương Nhị Anh.
“Được rồi, tôi về trước đây.” Chu Lâm xua tay nói.
Lý Thái Sơn cũng muốn quay về, Vương Nhị Anh gọi anh ta lại, nói: “Thái Sơn, anh chờ một chút.”
“Anh có chuyện gì vậy?”
“Anh Lâm không đi thì thôi, nhưng anh có muốn đi cùng tôi lên núi tìm lại lần nữa hay không?” Vương Nhị Anh nói. Anh ta cảm thấy Lý Thái Sơn thân thiết với Chu Lâm như vậy nên chắc chắn sẽ có chút may mắn.
Vương Nhị Anh cảm thấy ở nơi đó đã xuất hiện hai Đồng tiền cổ thì nhất định sẽ có những thứ khác.
Tuy nhiên, anh ta lại không may mắn lắm nên không tìm thấy.
Trong lòng Lý Thái Sơn đã bị lay động nhưng lại do dự. Anh Lâm đã từng nói với anh ta rằng anh ta không nên tiếp xúc gần với Vương Nhị Anh.
Anh ta không muốn phản ứng lại với Vương Nhị Anh chút nào, nhưng mà cám dỗ trong núi lại rất lớn, nên anh ta thật sự rất muốn đi đến nơi Vương Nhị Anh đã phát hiện ra Đồng tiền cổ để nhìn xem.
“Ngày mai chúng ta lên núi xem sao được không?” Vương Nhị Anh nói.
Cuối cùng Lý Thái Sơn cũng không thể cưỡng lại được cám dỗ đó nên ngày hôm sau anh ta không đi làm công và xin nghỉ ốm để đi lên núi.
Mẹ của Lý Thái Sơn tức giận mắng to.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");