(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kể từ khi ở bên anh, cô cảm thấy mình có hơi lơ lửng, đều là do anh tâng bốc.
Vì vậy tìm đúng người đàn ông rất quan trọng, hoặc là sống trong lời khen ngợi và ngưỡng mộ, hoặc là sống trong sự hạ thấp và chán ghét. Tùy thuộc vào tầm mắt của bản thân khi chọn đàn ông thôi.
Trước khi kết hôn, kén chọn một chút cũng không sao, nhưng sau khi kết hôn thì phải cố gắng bao dung, như vậy mới có thể bền lâu.
Vào giữa tháng hai, Chu Lâm lại đi một chuyến nữa vào nửa đêm.
Nhưng vì chuyện của Trương Mã Tử, Chu Lâm đặc biệt cẩn thận và thận trọng.
Tuy nhiên, trận đòn mà Trương Mã Tử nhận được khi bị anh đẩy vào khu rừng nhỏ không hề vô ích. Hơn nữa ai mà không biết Bạch Minh Châu là một người vợ mang lại may mắn có thể kiếm tiền chứ?
Một tháng có thể viết một quyển sách, một quyển sách có thể kiếm được hai mươi đồng, không cần phải lo lắng về tiền bạc.
Thêm vào đó, vì trước đây đã bị nhốt không gặp được người và bị đánh một trận, Trương Mã Tử đã sớm từ bỏ ý định đó. Bây giờ mỗi lần anh ta nhìn thấy Chu Lâm thì đều đi đường vòng.
Mặc dù vợ mình có thể kiếm tiền nhưng Chu Lâm cũng không muốn dựa dẫm vào vợ, hơn nữa chỉ có thể đi ra ngoài một lần mỗi tháng, không thể không nỗ lực một chút chứ?
Vì vậy, giống như lần trước, Chu Lâm lại chạy đi chạy về hai chuyến.
Anh mệt đến mức đổ mồ hôi đầm đìa. Nhưng khi anh vác mười hai cân bột mì, một tảng thịt lợn lớn và trứng cùng các vật dụng khác về nhà, tâm trạng anh rất tốt.
Nhưng thời tiết ngày càng ấm lên, người dân trong thôn dậy sớm, anh cũng không thể dậy muộn giống như khi trời có tuyết nên anh đã về nhà lúc bốn giờ rưỡi.
Bạch Minh Châu ngủ mê man, nghe thấy tiếng anh mới ngồi dậy mở cửa cho anh.
"Vợ ơi, em mau trở về ngủ tiếp đi." Chu Lâm nói khi bước vào nhà.
Bạch Minh Châu ừ một tiếng, quả thực cô rất buồn ngủ, vì vậy cô trực tiếp quay lại ngủ tiếp, mãi đến khi trời sáng mới bị cơn đói làm cho tỉnh ngủ.
Chu Lâm vừa đúng lúc làm mì thịt trứng, khi mang mì thịt trứng vào, anh thấy vợ mình đã tỉnh dậy.
"Vợ ơi, em đói chưa? Đi đánh răng rửa mặt rồi ăn mì nhé."
Bạch Minh Châu nhìn anh và hỏi: "Sao anh không ngủ một giấc?"
"Lúc anh về cũng gần năm giờ rồi, sắp xếp đồ đạc một lúc thì đến năm giờ rưỡi, rồi lại đun nước tắm. Anh nhìn thấy trời sáng rồi nên khoan ngủ đã." Chu Lâm cười, nói: "Chờ ăn sáng xong rồi đi ngủ."
Bạch Minh Châu gật đầu, bây giờ dạ dày cô giống như một cái hố sâu không đáy, thèm ăn đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Cô vừa đánh răng rửa mặt xong thì ngồi xuống ăn mì, chỉ nhìn thôi cũng biết là mì Chu Lâm tự làm, trên đó còn có mấy miếng thịt lợn và hai quả trứng.
Bữa sáng của cô chính là thịnh soạn không nghi ngờ, nhưng Chu Lâm chỉ ăn bánh bao hấp khô khốc.
Bạch Minh Châu không nỡ để anh ăn như vậy bèn đưa cho anh một quả trứng. Chu Lâm nhìn vợ một cái rồi cắn một miếng, nhưng sau đó không ăn nữa, thịt lợn thì càng không cần phải nói.
Vì vậy, một bát mì, hai quả trứng và vài miếng thịt lợn rải rác đã vào bụng Bạch Minh Châu.
Sau khi ăn xong những thứ này, cô cảm thấy cả người thoải mái hơn.
"Anh mang gì về vậy?" Bạch Minh Châu mới đi đến tủ mở ra xem đồ đạc mà anh mang về.
Có thể thấy Chu Lâm mang về không ít thứ. Ngoài hai mươi cân bột mì ra, còn có một túi mì ăn liền, là loại mì ăn liền mà lúc cô mới đến đã từng ăn. Nhìn có vẻ thô ráp nhưng trên sợi mì lại có mùi thơm của lúa mì.
Không khác gì mì làm từ bột mì, ăn cũng tiện, chỉ cần đun nước rồi cho vào là được. Chu Lâm thấy có bán nên đặc biệt mua về để dự phòng, nhiêu đây cũng đủ ăn được bảy tám lần.
Ngoài ra còn có gạo, anh biết vợ mình thích ăn nên lần này đã mang về mười cân.
Cũng có trứng, nhưng không nhiều, chỉ có ba cân.
"Trứng không còn nhiều, lúc anh đến thì chỉ còn lại mấy quả này." Chu Lâm nói, những quả trứng này anh không bán một quả nào, đều mang về cho vợ mình ăn.
"Không sao, mấy con gà nhà mình nuôi qua một thời gian nữa cũng có thể đẻ trứng rồi." Bạch Minh Châu nói.
Cô còn thấy trong tủ có sữa bột, hơn nữa còn có hai túi.
"Anh còn mua sữa bột nữa à?"
"Ừ, thấy có bán nên mua luôn." Chu Lâm cũng có kế hoạch của mình.
"Đến lúc đó em phải nuôi hai đứa nhỏ, không chắc có thể đủ cho con b.ú được hay không? Có thể dùng sữa bột thay thế một chút."
Vậy là bây giờ anh đã bắt đầu tích trữ sữa bột rồi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-59.html.]
Bạch Minh Châu khẽ cười. Nhưng không thể không nói, có một người đàn ông quan tâm đến cô thật tốt. Cô không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, anh đã tự tính toán trước cô rồi.
Về vấn đề đàn ông có thẳng thắn hay không, đó chỉ là cái cớ, chỉ là không quan tâm mà thôi.
Nhìn gã đàn ông thô lỗ của cô, đủ thẳng thắn đến mức cứng cỏi rồi phải không?
Thế nhưng từ quần áo của con cho đến tã lót rồi đến sữa bột, cái nào không phải là do anh chuẩn bị? Khi con cái ra đời, Bạch Minh Châu cảm thấy anh ấy sẽ là một người cha đáng tin cậy!
"Còn phải thu xếp thời gian vào thành phố một chuyến nữa, đi mua bình sữa ở siêu thị." Bạch Minh Châu nói, có sữa bột thì đương nhiên phải có bình sữa.
Trước đây không cho anh mua chủ yếu là vì không biết mang thai đôi. Nhưng bây giờ họ đã biết rồi, quả thực cần phải chuẩn bị sẵn sàng bình sữa và sữa bột.
Bởi vì cô không chắc liệu mình có đủ sữa nuôi hai đứa trẻ hay không, nếu không đủ sữa thì phải làm sao?
"Được rồi, đợi em viết xong quyển sách này, đến lúc đó anh lên thành phố gửi đi rồi tiện thể đi mua bình sữa!" Chu Lâm gật đầu.
Cho đến khi Chu Lâm đi ngủ bù, anh vẫn không nghe thấy vợ mình hỏi anh lần này ra ngoài đã kiếm được bao nhiêu tiền. Điều này khiến Chu Lâm có chút bất lực và lắc đầu cười.
Vợ của người khác thực sự muốn giữ chặt từng đồng một trong nhà nhưng vợ anh lại chẳng quan tâm đến bao nhiêu tiền.
Chỉ có hai mươi đồng tiền nhuận bút cô cũng bảo anh cất đi.
Trong mắt cô, tiền chỉ cần đủ dùng là được.
Chu Lâm ngủ thiếp đi trong nụ cười.
Vì muốn anh ngủ ngon, Bạch Minh Châu ưỡn bụng bầu đi dạo một mình. Cô không đi xa, chỉ sang nhà chị Lý.
"Minh Châu, chị sắp làm đậu phụ, em có muốn cùng làm một ít để ăn không?" Chị Lý thấy cô đến liền hỏi.
"Muốn chứ, chị để cho em hai cân đậu, lát nữa em sẽ mang qua." Bạch Minh Châu nghe vậy liền cười nói.
"Được." Chị Lý cười đáp.
Chị Lý là một người phụ nữ cần cù. Sau khi ngâm đậu, chị ấy cầm cuốc bắt đầu xới đất trong ruộng nhà mình, vừa xới vừa nói chuyện với Bạch Minh Châu: "Năm nay em phải bảo Chu Lâm xới đất trong sân trước, sân sau nhà em để trồng trọt. Cứ trồng hoa quả, rau củ ăn được hoặc trồng đậu phộng đều được. Rảnh rỗi thì tưới nước, bón phân, nhất là đậu phộng. Đợi đến lúc thu hoạch đều là lương thực, năm ngoái ruộng nhà chị đã thu hoạch được hơn ba mươi cân đậu phộng."
"Nhiều vậy à?" Bạch Minh Châu hỏi.
"Không chỉ vậy, thu hoạch nhiều thì chị đem đi ép dầu, còn gửi một chai về cho nhà mẹ đẻ. Số còn lại cũng đủ dùng trong một thời gian dài." Chị Lý rõ ràng rất vui vẻ, nói: "Năm nay chị định trồng thêm đậu nành."
"Đậu nành cũng có thể ép dầu, còn có thể làm đậu phụ nữa. Em cũng định trồng ở sân sau nhà mình." Bạch Minh Châu nói.
Chị Lý nói: "Đúng rồi, nhất là đậu phụ. Em biết không, lúc chị mang thai Mãn Thương, Mãn Khố thì thường xuyên bị chuột rút. Nghe bà Lý nói nên ăn nhiều đậu phụ, chị cũng nghe theo, chỉ ăn mấy ngày là không bị chuột rút nữa, sắc mặt cũng tốt hơn một chút."
Chị ấy nói xong lại hỏi Bạch Minh Châu: "Em có bị chuột rút không?"
"Không." Bạch Minh Châu lắc đầu.
Cô mang thai cơ bản không có phản ứng gì, trước đây ngoài việc buồn ngủ một chút, thèm ăn một chút, những thứ khác đều rất bình thường.
Chị Lý cười: "Chị cũng nghĩ là em không bị. Đồ ăn cho cái thai này của em, chị đều thấy rồi, chắc chắn không thiếu chất dinh dưỡng."
"Chu Lâm tiêu xài hoang phí." Bạch Minh Châu lại oán giận nói một câu.
"Không phải vậy đâu, em có bản lĩnh kiếm tiền thì đừng keo kiệt với bản thân mình. Nói đến đây thì bọn chị thật sự rất ngưỡng mộ em, em cũng thật là giỏi." Chị Lý không khỏi cảm thán.
Bạch Minh Châu cười nói: "Chị cố gắng động viên Mãn Thương và Mãn Khố học hành chăm chỉ, vậy thì sau này chị sẽ không cần phải ghen tị với em nữa. Đến lúc đó, nuôi hai anh em họ trở thành sinh viên đại học, chưa biết là ai ngưỡng mộ ai đâu."
Chị Lý nghe vậy, mặt mày hớn hở, đáp: "Em nói đúng đấy, chị cũng định thế. Chỉ cần tụi nó có năng lực, dù chị và Phong Thu có đập nồi bán sắt cũng phải cho tụi nó đi học."
"Chị nghĩ như vậy là đúng rồi, học hành mới có thể giúp chúng bước ra ngoài, sau này cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn."
Chị Lý xấu hổ nói: "Cũng là nhờ em đã khai sáng cho bọn chị. Trước kia bọn chị đều nghĩ học hành không có tác dụng, kết quả là bị vả vào mặt. Các em là người có học thức thì khác, cán bút cứng cho dù đi đến đâu cũng có khí thế."
Bạch Minh Châu đang định nói gì thì thấy Lý Phong Mai đạp xe qua.
"Nhìn thấy chưa? Đây là sính lễ mà nhà trai cho tôi, xe đạp Phượng Hoàng. Một chiếc giá một trăm tám mươi đồng!" Lý Phong Mai vừa đến, cũng không cần người khác hỏi, cô ta tự mình nói.
Bạch Minh Châu không nói gì, chị Lý càng không thèm để ý đến cô ta.
Lý Phong Mai ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, tiếp tục khoe: "Mỗi tháng tôi kiếm được mười lăm đồng, một tháng anh ấy kiếm được hai mươi đồng, tổng cộng lương của hai người cộng lại một tháng được ba mươi lăm đồng. Nhà chị cả năm cũng chỉ kiếm được chừng này thôi chứ gì? Một năm nhà tôi có thể kiếm được cả mấy trăm!"
Vẫn không ai trả lời cô ta.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");