(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần trước anh ta về đã mang về không ít đồ ngon, một hộp sữa mạch nha, một túi sữa bột, một gói kẹo sữa. Trong nhà còn có đường đỏ, đường trắng, đường phèn, những thứ này đều là để cho cô ấy thèm thì pha nước đường uống.
Mỗi lần về anh ta còn mang theo một ít phiếu thịt.
Ví dụ như hôm kia, Hứa Nhã nhờ mẹ chồng đi mua một miếng thịt về, không nhiều, chỉ nửa cân.
Phiếu thịt có hạn nhưng mỗi tháng cũng có thể ăn thịt được hai ba lần.
Quan trọng là trứng, ngoài việc tự nuôi ba con gà lấy trứng ăn, cô ấy còn đổi trứng với người trong thôn. Sợ cô ấy không nỡ chi tiền, mỗi lần Niên Viễn Phương về đều sẽ đổi một giỏ trứng cho cô ấy để dành ăn.
Anh ta còn đến tìm Chu Lâm, nếu trong núi bắt được gà rừng, cũng có thể mang về đổi cho vợ.
Chu Lâm cũng không keo kiệt, trước sau đã đổi cho Hứa Nhã ba con gà rừng.
Vì vậy, dinh dưỡng của Hứa Nhã thực sự tốt hơn nhiều so với một số thai phụ trong thôn. Sau khi mang thai, nhiều thai phụ trong thôn được ăn một quả trứng đã là một món xa xỉ rồi. Mặc dù đại đội Ngưu Mông không nghèo nhưng cuộc sống đều rất tiết kiệm, sẽ không để bản thân ăn uống hoang phí.
Tuy nhiên, cuộc sống của Trương Kiều Mai cũng tương tự như cô ấy, cũng khá tốt.
Suốt thai kỳ, Cố Quảng Thu đều đi đánh cá, còn có thú rừng mang về, trứng gà do thím Trương tích góp để dành cho cô ấy, thực sự nuôi dưỡng rất tốt.
Bạch Minh Châu đang trò chuyện với Hứa Nhã thì Trương Kiều Mai xách giỏ đi tới, cười hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Bạch Minh Châu đáp: "Đang nói chuyện về việc mang thai, còn chị đi đâu về vậy?"
Trương Kiều Mai cười đáp: "Chị đi dạo với mẹ, thấy có rau dại nên hái về, mang cho hai người đây."
Bạch Minh Châu cười nói: "Chị giữ lại ăn đi, còn mang cho em làm gì? Ngày mai em và mợ út sẽ tự đi hái, ở đâu vậy?"
Trương Kiều Mai trả lời: "Ở bên Đông Pha, tươi lắm."
Hứa Nhã cũng tò mò hỏi: "Có nhiều không?"
Rau dại vào lúc này là ngon nhất, ai cũng thích ăn, làm hoành thánh hoặc làm bánh rau dại đều thơm ngon vô cùng.
Trương Kiều Mai nói: "Cũng không nhiều, phải tìm kiếm kỹ."
Bụng của cô và Hứa Nhã đều lớn như nhau nhưng Trương Kiều Mai trông mập hơn Hứa Nhã một chút. Có lẽ là do ở nhà mẹ đẻ, được mẹ đẻ chăm sóc nên vô cùng thoải mái vui vẻ.
Hứa Nhã nói ngày mai sẽ cùng mẹ chồng đi tìm, ăn cải bắp và củ cải trắng suốt một mùa đông, thật là ngán ngẩm.
Bạch Minh Châu cũng có ý định này, cô cũng muốn hái rau dại về ăn.
Rau dại được Bạch Minh Châu rửa sạch, dùng để làm bánh rau dại cho bữa tối.
"Mẹ ơi, em gái có ăn không ạ?", Đâu Đâu vừa ăn bánh rau dại vừa hỏi, thấy ngon miệng nên muốn hỏi.
Đô Đô cũng nhìn về phía bụng mẹ, nhớ đến em gái nên lại lấy một cái đưa cho mẹ, nói: "Em thích ăn, mẹ ăn đi."
Sau một mùa đông trôi qua, khả năng ngôn ngữ của hai anh em đã có tiến bộ thực chất so với năm ngoai. Trước đây chúng chỉ nói được hai ba chữ, bây giờ đã có thể diễn đạt rõ ràng những câu ngắn.
Hai anh em biết trong bụng mẹ có em gái.
Phải nói là do công lao của Chu Lâm, anh ấy dạy hết.
Vì vậy bây giờ hai anh em đều cho rằng đứa bé trong bụng mẹ là em gái, hai anh em cũng rất có phong thái của anh trai. Bây giờ chúng không quấn lấy Bạch Minh Châu nữa, chỉ sợ cô mệt, có lúc chơi ngoài chơi chạy về nhà uống nước, chúng còn hỏi cô có muốn uống nước không?
Bạch Minh Châu cười, đáp: "Mẹ đã ăn rồi, em gái cũng ăn rồi. Hai con ăn đi."
"Ăn thêm chút nữa đi." Hai anh em vẫn muốn cô ấy ăn thêm một miếng. Bạch Minh Châu không từ chối, nhận lấy chiếc bánh Đô Đô đưa cho, ăn bánh cùng hai anh em.
Nhìn mẹ ăn, hai anh em mới hài lòng, tự mình cầm bánh ăn ngon lành.
Bạch Minh Châu vừa ăn vừa trò chuyện với mợ út. Cô muốn đi đào rau dại vào ngày mai, mợ út cũng muốn đi cùng. Mợ út ăn bánh rau dại cũng thấy rất ngon.
Khi Chu Lâm làm xong việc đồng áng trở về, họ đã ăn xong, liền chuẩn bị cho anh vài chiếc bánh rau dại và một quả trứng để anh ăn.
Đâu Đâu và Đô Đô thấy cha về, một đứa đi lấy ly nước, trong đó có nước mẹ rót sẵn, một đứa đi lấy khăn cho cha, từ trên dây thừng lôi xuống đưa cho cha.
Chu Lâm trước tiên nhận lấy cốc nước mà con trai cả đưa lên uống một hơi: "Cảm ơn nước của Đâu Đâu nha, thật là ngọt."
Đâu Đâu hài lòng cầm cốc nước cất đi.
Lại nhận lấy khăn của Đô Đô: "Cũng cảm ơn khăn của Đô Đô nha, đúng lúc cha muốn rửa mặt."
Đô Đô nheo mắt cười với cha, nói: "Rửa mặt xong ăn bánh rau dại."
"Còn bánh rau dại nữa à? Vậy cha phải nhanh chóng rửa mặt thôi." Chu Lâm cười nói.
Anh đi múc nước rửa mặt rửa tay trong chậu, xong mới đến ăn tối: "Mợ út, vợ, hai người ăn chưa?"
"Mợ và vợ cháu ăn rồi, bánh vừa ra lò là bọn mợ tranh thủ ăn lúc còn nóng." Mợ út nói.
Bạch Minh Châu gật đầu.
Đâu Đâu và Đô Đô cũng muốn ăn cùng cha, nhưng hai đứa đã ăn no nên chỉ nhìn cha ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-178.html.]
Chu Lâm xé một miếng bánh định đưa cho hai đứa con nhưng chúng đều lắc đầu, nói: "Không ăn đâu, bọn con no rồi."
Chu Lâm mới cười, tự mình ăn. Sau khi ăn hết mấy chiếc bánh, anh lại bóc một quả trứng luộc ăn. Biết anh làm việc nặng chắc chắn không đủ no, mợ út lại đi lấy mấy chiếc bánh bao trong nồi ra, tất cả đều vào bụng anh, cuối cùng là một bát canh rong biển nấu với tôm khô.
Ăn xong bữa này, bụng Chu Lâm mới no khoảng bảy tám phần.
Đâu Đâu và Đô Đô nhìn mà trầm trồ thán phục, bởi vì chúng thấy cha mình ăn thật khỏe, ăn nhiều như vậy.
Sau khi ăn no, Chu Lâm lấy quần áo ra nhà tắm ở sân sau tắm rửa. Mệt mỏi cả ngày, đúng là trâu bò cũng mệt chết.
Anh tắm rửa sạch sẽ, cũng không quên giặt luôn quần áo của mình bằng xà phòng, vậy mới coi như kết thúc công việc một ngày.
Đâu Đâu và Đô Đô vốn dĩ rảnh rỗi không chịu nổi, bèn dẫn theo Sư Tử ra ngoài chơi.
"Không biết đến bao giờ mới có thể khôi phục kỳ thi đại học nhỉ?" Chu Lâm cũng không quan tâm đến hai đứa con trai tinh nghịch, ngồi trên chiếu và nói.
Mợ út nghe vậy có chút ngạc nhiên: "Cháu nghe tin từ đâu vậy, kỳ thi đại học còn có thể khôi phục được sao?"
"Cháu nói bừa thôi. Nếu khôi phục kỳ thi đại học, vợ cháu chắc chắn sẽ thi đỗ đại học, vậy chẳng phải cháu có thể dựa vào vợ để ăn cơm hay sao?" Chu Lâm cười nói.
Anh đã làm công việc này mấy năm, nói ra cũng nên quen với việc nặng nhọc như vậy.
Ví dụ như Lý Thái Sơn, bây giờ không còn kêu khổ như trước nữa, anh ta đã dần quen với việc lao động hàng ngày như vậy.
Chỉ có Chu Lâm là không thích nghi được, cả đời này anh cũng đừng hòng anh nghi với việc làm lụng vất vả như vậy.
Mợ út nghe vậy bèn liếc anh một cái: "Lời này cũng chỉ có cháu mới nói ra được."
"Vợ ơi, em có nuôi anh không?" Chu Lâm liền nũng nịu với vợ.
Bạch Minh Châu nhìn anh bằng ánh mắt cưng chiều, đáp: "Chẳng phải em đang cố gắng nuôi anh sao?"
Chu Lâm nhếch miệng cười.
"Cố gắng thêm vài năm nữa thôi. Em đoán chậm thì ba đến lăm năm, nhanh thì hai đến ba năm, sẽ có tin tức thôi." Bạch Minh Châu khẽ nói.
Năm nay đã là năm 75, năm 77 sẽ khôi phục, không còn bao lâu nữa.
Nhưng Bạch Minh Châu cũng muốn kỳ thi đại học sớm được khôi phục.
Làm nông vất vả quá, ngày nào về cũng mồ hôi nhễ nhại, quần áo giặt sạch rồi vẫn còn thoang thoảng mùi mồ hôi.
Đó là mùi mồ hôi bám trên quần áo sau nhiều năm.
Nhưng giờ cả nhà đang sống ở đại đội Ngưu Mông, không đi làm thì không được, cho dù cô thương anh không muốn anh đi bán sức lao động nhưng cũng đành phải để anh đi.
Nhưng nếu kỳ thi đại học được khôi phục, cô thi đỗ thì có thể quang minh chính đại đưa Chu Lâm và các con đi thuê nhà gần trường đại học.
Đúng vậy, chỉ là thuê nhà trước, mua nhà thì nhất định cũng phải mua nhưng sẽ không mua nhanh như vậy.
Hơn nữa Bạch Minh Châu cũng đã lên kế hoạch tương lai xong xuôi rồi, đến lúc đó sẽ cho Chu Lâm cầm tiền ở nhà đi buôn bán.
Cô chỉ chờ thu tiền, đến khi có tiền rồi, cô cũng không định làm gì to tát cả.
Cô muốn mua một căn tứ hợp viện để dưỡng già, đến thời điểm thích hợp sẽ đi mua một số cổ phiếu sẽ rất có giá trị trong tương lai. À đúng rồi, sau này còn có ba thành phố cấp một nữa, đi mua nhiều mảnh đất ở khu vực trọng điểm.
Vậy là ổn rồi.
Còn việc gì khác cần phải phấn đấu nữa không? Bạch Minh Châu không nghĩ gì, cho dù có thì cũng là Chu Lâm đi làm, cô không muốn làm.
Cô vốn là người không có lòng ham muốn sự nghiệp.
Mợ út và Chu Lâm đều không biết về "tâm lý cá mặn" của cô.
Mợ út tò mò hỏi: "Thật sự sẽ khôi phục kỳ thi đại học à?"
"Quốc gia của chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy mãi được, nó sẽ tiếp tục phát triển. Mà phát triển thì cần nhân tài, nhân tài được chọn như thế nào? Trước đây có chế độ khoa cử để tuyển chọn nhân tài toàn quốc. Bây giờ đương nhiên là thi đại học, thông qua kỳ thi đại học để chọn ra những học sinh giỏi vào đại học, từ đó đạt được mục đích bồi dưỡng nhân tài xây dựng đất nước." Bạch Minh Châu nói.
Mợ út nghe mà ngẩn cả người. Chu Lâm cũng vậy, anh nhìn vợ mình với ánh mắt không thể nào sùng bái hơn.
Vợ anh đây quả thực là nhìn thấu xu hướng tương lai một cách rõ ràng!
Thực ra anh cũng nghĩ vậy, anh đã từng đến khu vực trung tâm thành phố, cảm thấy cũng không khác gì so với thị trấn, phát triển ảm đạm, chẳng có sức sống gì cả.
Một vũng nước tù đọng có thể nuôi dưỡng được thứ gì to lớn chứ?
Nhưng vì bị ràng buộc bởi tư tưởng và tầm nhìn, anh không nghĩ được nhiều như vậy. Thế nhưng khi vợ anh nói vậy, anh có cảm giác như mây mù đã được xua đi để nhìn thấy bầu trời quang đãng.
"Những lời này đừng nói ra ngoài, bây giờ cũng không phải lúc nói những chuyện này." Bạch Minh Châu cười nói.
Dĩ nhiên mợ út sẽ không nói ra ngoài.
Chu Lâm càng như vậy, ban đêm anh sẽ ôm vợ thì thầm nói về tương lai, anh cũng thường xuyên mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Tuy nhiên, hiện tại suy nghĩ của anh là muốn làm chủ thầu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");