(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dù có rất nhiều thanh niên trí thức muốn dạy học, nhưng chỉ được hai giáo viên. Mỗi giáo viên một lớp.
Hơn nữa đối tượng dạy học là con của các đội viên, cho nên chuyện ai đến để dạy học sẽ được các đội viên bỏ phiếu bầu.
Các chị em phụ nữ sợ con mình bị dạy hư nên người đầu tiên bị loại bỏ chính là Dương Nhược Tình.
Danh tiếng của Dương Nhược Tình ở trong thôn cực kỳ không tốt. Đặc biệt cô ta còn thân thiết với quả phụ Dương như vậy, nên càng làm tăng thêm việc không thích cô ta của mọi người.
Vì vậy cuối cùng số phiếu bầu của Dương Nhược Tình còn thấp hơn so với Mã Quyên.
Vốn dĩ Dương Nhược Tình vô cùng tự tin đến đây tranh cử lại không nhịn được mà rơi nước mắt.
Cô ta không nhịn được đi tìm Đặng Tường Kiệt khóc lóc. Đặng Tường Kiệt ôm cô ta an ủi, rồi an ủi cô ta đến cả trên giường.
Chuyện đó tạm thời không nói.
Nói đến chuyện bỏ phiếu chọn giáo viên thì còn một chuyện rất thú vị. Đó chính là có rất nhiều chị em phụ nữ muốn Bạch Minh Châu đi dạy.
Nguyên nhân rất rõ ràng chính là họ đều cảm thấy trình độ văn hóa của Bạch Minh Châu là cao nhất. Nếu để cô dạy bọn trẻ thì chắc chắn là tốt nhất.
Chỉ là Bạch Minh Châu không tham gia vào chuyện chọn giáo viên này. Cô căn bản không có hứng thú đi dạy một đám nhóc nghịch ngợm đọc sách, sẽ bị tức chết.
Cho nên khi mấy chị em dâu ở trong thôn bảo cô đi ứng tuyển giáo viên, Bạch Minh Châu trực tiếp khéo léo từ chối. Cô nói rằng phải viết bản thảo sẽ rất bận nên nhường cơ hội lại cho người khác đi.
Mọi người rất tiếc nuối, nhưng cũng biết Bạch Minh Châu sẽ không bỏ việc viết bản thảo để đi kiếm năm điểm công kia.
Cuối cùng hai người Sở Sương với Hứa Nhã được chọn lựa. Tuy số phiếu của Mã Quyên cao hơn của Dương Nhược Tình nhiều nhưng vẫn không được chọn.
Bởi vì lúc trước chuyện ầm ĩ của cô ta với Vương Nhị Anh khiến cho rất nhiều người đều cảm thấy rằng nhân phẩm của cô ta không tốt, phẩm hạnh không được, người như vậy làm sao có thể dạy được trẻ con chứ?
Tuy ngày thường nhóm quần chúng không nói gì, nhưng trong lòng họ đều hiểu rất rõ, chứ không phải đến lúc cần rồi mới đột nhiên phát hiện ra đâu.
Tất nhiên Sở Sương và Hứa Nhã đều rất vui vẻ.
Đặc biệt là Hứa Nhã, bởi vì sau khi mang thai nên cô ấy không đi làm công được và không được làm việc nặng nên cô ấy cảm giác có chút không an toàn.
Dù lúc ra ở riêng được chia rất nhiều tiền, Niên Viễn Phương cũng tiết kiệm được rất nhiều tiền riêng. Nếu để lộ tiền tiết kiệm của hai vợ chồng họ ra ngoài thì chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người ghen tỵ.
Nhưng mà những năm gần đây cô ấy vẫn luôn dựa vào chính mình. Hiện tại, cô ấy lại dựa vào người nhà nuôi sống, mặc dù người đó là chồng của cô ấy, là cha của con cô ấy nhưng thật ra Hứa Nhã cũng thật sự không quen với điều đó.
Tính cách của cô ấy có chút mạnh mẽ, nên cô ấy thật sự không muốn ngồi chơi mà không làm gì cả, hoàn toàn dựa vào đàn ông nuôi mình.
Cho nên sau khi được chọn, cô ấy thật sự rất hào hứng.
Khi Niên Viễn Phương được nghỉ trở về thì mới biết chuyện này nhưng anh ấy cũng không nói gì. Bởi vì có chút việc làm cũng khá tốt, nếu không ở nhà nhàn rỗi lại dễ nghĩ lung tung.
Còn vợ anh muốn có cảm giác an toàn thì chỉ đành giao phó cho thời gian. Thời gian sẽ chứng minh cho vợ anh ấy thấy rằng anh ấy không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô ấy. Hiện tại thời gian kết hôn vẫn còn ngắn nên trước mắt cứ để như vậy.
Nhưng bà Niên thật sự rất hãnh diện, bởi vì con dâu nhỏ đã mang sĩ diện về cho nhà họ Niên.
Bà ấy nói với con dâu rằng khi nào cô ấy sinh con thì sẽ đến giúp cô ấy chăm con.
Chị dâu cả Niên và chị dâu ba Niên cũng không có ý kiến gì. Vì lúc trước bà ấy cũng giúp đỡ và chăm sóc con cho hai người bọn họ.
Sau khi chuyện này được quyết định xong, ông đội trưởng lập tức bảo người đi đặt gạch ngói. Hai phòng cách chuồng dê khá xa và khá tồi tàn nên cần rất nhiều ngói.
Chuyện này cần tiêu tốn rất nhiều tiền và đều do đại đội Ngưu Mông chi trả.
Ngoài ra họ còn tìm người sửa lại nhà vệ sinh ở bên đó và chia thành hai ngăn nam và nữ.
Khi mọi người trong thôn đang bận rộn những việc này thì Chu Lâm đóng cửa không ra ngoài.
Anh không chỉ muốn đọc sách, mà bởi vì triệu chứng mang thai của vợ anh đã quá rõ ràng.
Bản thân Bạch Minh Châu cũng có chút nghi ngờ: “Gần đây có phải em ngủ rất nhiều hay không?”
Buổi sáng ngủ đến 9 giờ mới dậy ăn sáng, kết quả cô viết bản thảo chưa đến một giờ thì đã rất buồn ngủ rồi.
Quan trọng là cô muốn đi ngủ.
Cô nằm xuống dự định chỉ nhắm mắt để đầu óc nghỉ ngơi, cuối cùng cô lại ngủ thiếp đi.
Ngủ một mạch đến lúc ăn cơm trưa, sau khi ăn xong cơm trưa cô lại mệt mỏi rã rời và tiếp tục ngủ trưa……
Mỗi ngày, cô đều cảm thấy bản thân như đang ngủ.
Hôm nay cuối cùng cô cũng nhớ ra và lập tức hỏi Chu Lâm.
Chu Lâm cười nói: “Anh nhớ là kinh nguyệt của em đến vào cuối tháng mười phải không?” Anh nhớ rõ chu kỳ kinh nguyệt của vợ hơn bất cứ điều gì.
Anh không nói việc này, Bạch Minh Châu vẫn còn chưa nhớ đến. Lúc anh nói, cô mới thật sự nhớ ra.
Lần trước, kinh nguyệt đến vào ngày 26 tháng mười. Chu kỳ kinh nguyệt của cô luôn rất đúng ngày nhưng hôm nay đã là ngày mùng năm tháng chạp âm lịch rồi.
Đã hơn một tháng cô không thấy kinh nguyệt, gần bốn mươi ngày.
“Cho nên, hiện tại em thích ngủ như vậy, ăn uống cũng không tốt, là bởi vì em mang thai phải không?” Cô có chút ngạc nhiên, hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-170.html.]
“Chắc là vậy.” Chu Lâm cười.
Anh thường xuyên đến mộ của cha mẹ khấn. Chắc chắn cha mẹ anh rất lo lắng vì lần này anh chỉ mong nó sẽ là con gái.
Anh đã có hai đứa con trai rồi nên anh chỉ cần một cô con gái thôi.
Bạch Minh Châu lập tức nghĩ đến ngày anh đi săn về.
Buổi tối ngày hôm đó, anh chàng thô lỗ này dày vò cô rất nhiều lần. Ngày hôm sau lại tiếp tục nhưng không có biện pháp bảo vệ nào cả.
Mà lúc ấy, cô vẫn đang trong thời gian tương đối nguy hiểm. Cho nên thật sự lúc ấy cô đã thụ thai sao?
Dù không đi kiểm tra nhưng chắc chắn không sai được.
Bởi vì kinh nguyệt của cô luôn luôn đều đặn mà bây giờ lại chậm lâu như vậy, nên chắc chắn đó là phản ứng khi mang thai.
Bạch Minh Châu lập tức cảm thấy bất đắc dĩ.
Cô không muốn sinh, nhưng không nghĩ tới lại có như vậy. Nhưng đã có rồi thì cô chắc chắn phải sinh.
Đây là bài học cuộc sống. Nếu không có kế hoạch sinh con thì thật sự sẽ không có một chút may mắn nào. Đôi khi cảm thấy một lần hai lần không sao cả, sẽ không trùng hợp như vậy.
Nhưng nếu thật sự trùng hợp thì có bao nhiêu đứa trẻ đã được sinh ra như vậy?
“Vợ à. Chúng ta sẽ sinh đứa bé này nhé. Dù là con trai hay con gái, anh đều muốn.” Chu Lâm nói.
Đây là lần đầu tiên anh không theo ý vợ.
Thật ra cũng không phải không theo, anh cũng muốn đi thắt ống dẫn tinh. Dù có hay không có đứa bé này thì anh cũng sẽ nghe vợ anh đi thắt ống dẫn tinh. Nhưng mệnh anh tốt, cha mẹ anh phù hộ anh nên đứa bé này lập tức đến.
Bạch Minh Châu cũng không trách anh. Loại chuyện này một cây làm chẳng nên non, không phải sao?
“Anh đi ra công xã xem có trái cây hay không.” Cô cũng bắt đầu viết thực đơn.
Hiện tại là giai đoạn đầu, nên cô phải ăn nhiều trái cây một chút để bổ sung một ít axit folic.
Lúc trước khi cô có Đâu Đâu với Đô Đô đều không có tẩm bổ. Nhưng sau đó cô cũng cố gắng ăn quả hạch và ăn các loại đồ ăn khác.
Cho nên sau khi được sinh ra thì hai anh em đều rất khỏe mạnh.
Mặc dù đứa nhỏ này đến ngoài ý muốn nhưng Bạch Minh Châu cũng không thiên vị. Tất nhiên cô cũng phải chú ý đến.
Chu Lâm biết vợ thích ăn trái cây, chỉ là ở chỗ bọn họ thật sự không nhìn thấy nhiều trái cây. Cơm còn ăn không đủ no thì làm gì có trái cây thừa?
Cho nên Chu Lâm lập tức đạp xe đạp đi đến huyện thành để mua. Chợ đen ở huyện thành có bán cả trái cây.
Anh mua một hộp táo và một hộp lê trắng, bốn quả bưởi to và một túi quýt.
Chu Lâm lập tức mang những thứ này đi về nhà.
Bạch Minh Châu cũng rất hài lòng với mấy thứ này. Mỗi ngày cô đều phải ăn một ít. Tất nhiên trong nhà còn có củ cải và bắp cải.
Nhưng thật ra, cô không ăn thịt nhiều lắm. Bởi vì cô không thế nào nuốt trôi và dễ buồn nôn nên cô chỉ ăn một hai miếng.
Nhưng mà cô có ăn trứng gà. Mỗi ngày khoảng hai quả.
Ngoài ra còn có sữa đậu nành, sữa đậu đen, với bánh vừng đen, bánh hạt dẻ đều được cô cho vào thực đơn của mình.
Cô phải ăn nhiều mọi thứ hơn như vậy cơ thể mới không bị thiếu chất dinh dưỡng và thai nhi trong cơ thể cũng sẽ phát triển tốt hơn.
Chớp mắt đã đến Tết Lạp Bát.
Tết Lạp Bát thì đương nhiên phải nấu cháo Lạp Bát. Chu Lâm đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu, để mợ út dậy sớm nấu.
Mùi thơm nức mũi khiến Chu Lâm phải lăn ra khỏi ổ chăn.
"Mợ út, mợ nấu cháo Lạp Bát là ngon nhất."
Mợ út cười, nói: "Cũng nhờ nguyên liệu đầy đủ."
Đây là lần đầu tiên mợ út nấu cháo Lạp Bát với nhiều nguyên liệu như vậy. Nhưng phải nói rằng, bản thân bà ấy cũng bị hương thơm hấp dẫn.
Cháo Lạp Bát ngon như vậy thì đương nhiên phải mang sang cho cậu út Cố một bình.
Cũng là nhờ đến đây mới biết, dạo này cậu út Cố có hơi không khỏe, ông ấy đang ho.
"Cậu út, cậu sao vậy? Sao lại ho dữ dội thế?" Chu Lâm vừa đến đã nghe tiếng ho của cậu, không nhịn được hỏi.
Cậu út Cố ho vài tiếng mới nói: "Bệnh cũ."
"Bệnh cũ nào? Năm ngoái con không thấy cậu ho như vậy." Chu Lâm vội rót nước cho ông ấy uống.
Cậu út Cố uống nước xong cảm thấy đỡ hơn nhiều, mới nói: "Chẳng phải chuyện gì to tát, không cần lo lắng."
Chu Lâm không yên tâm bèn hỏi Cố Quảng Hạ.
Cố Quảng Hạ đáp: "Mọi thứ đều ổn, không biết tại sao lại ho nữa?"
Cố Quảng Hạ là con trai ruột nên không thể không chăm sóc tốt cho cậu út Cố. Nhưng cậu út Cố đã lớn tuổi, năm nay sức khỏe không tốt như năm ngoái nên ho rất nhiều.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");