(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
"Tất nhiên rồi."
Sau khi người đưa thư rời đi, bà Giang đã chạy đến gốc cây to trong thôn để kể.
Dưới gốc cây to trong thôn tập trung những người thuộc loại gì? Ai biết đều hiểu.
Vì vậy, tin tức rằng nhuận bút của Bạch Minh Châu hiện không phải là hai mươi đồng mà là ba mươi đồng đã lan truyền nhanh chóng.
Nhóm bà lão này còn phấn khích hơn cả Bạch Minh Châu.
“Một tháng ba mươi đồng, còn có nhiều phiếu như vậy? Đây có phải là thật không?”
“Hai con mắt của tôi nhìn thấy, xem rõ ràng chính xác, còn là giả sao?”
"Ôi, vợ của anh hai Chu thật là giỏi quá!"
"Không giỏi sao được, ở nhà viết lách, không cần phải phơi nắng, dầm mưa, một tháng mà kiếm được tận ba mươi đồng!"
“Chẳng trách còn tìm mợ út của cậu ấy đến đây trông con giúp. Nếu con dâu của tôi có thể làm như vậy, đừng nói là kêu tôi trông con, dù kêu tôi cúng bái nó cũng được nữa là!”
“…”
Ngày trước, khi biết mợ út được Chu Lâm mời về giúp đỡ trông con, ở đại đội Ngưu Mông đã có không ít lời đàm tiếu.
Nói rằng việc này quả thực là phong cách của tư sản nhỏ, coi mợ út như bảo mẫu.
Kết quả, dư luận đột nhiên đảo ngược.
Tất nhiên mợ út biết về những lời không hay của người dân trong thôn nhưng vẫn luôn im lặng không nói. Nay lại nhận được tấm phiếu chuyển tiền gửi về cho cháu dâu, không phải là một đòn vả mặt mạnh mẽ nhất sao?
Để cho mấy bà già lắm chuyện kia ghen tị đến nóng mắt đi!
Bất chợt trong lúc đó, mợ út bỗng có chút hiểu được câu nói trước đây của cháu trai mình rằng vợ anh quá giỏi giang, không có cách nào khiến người ta không chú ý được.
Chỉ ở nhà mà một tháng đã kiếm được ba mươi đồng, hỏi sao có thể không khiến người ta chú ý chứ?
Kể cả những bà già chua ngoa cũng chỉ có thể ghen tị mà thôi.
Một tháng kiếm được nhiều tiền như vậy, còn trông con làm gì, nhất định phải đi kiếm tiền rồi để ông bà trông con, không chút do dự!
Và Bạch Minh Châu cũng trở thành con dâu khảm vàng được các bà già trong thôn coi trọng.
Khi những người đàn ông tan làm về nhà, tất nhiên họ cũng đã nghe được chuyện này.
Muốn nói không ghen tị là không thể, nhưng nếu so sánh bản thân với Chu Lâm về độ may mắn thì không có gì để so sánh, không thể sánh bằng.
Chu Lâm vốn dĩ đã sắp c.h.ế.t vì mệt mỏi, thực sự là quá mệt mỏi. Anh cảm thấy mình giống như một con cá bị mất nước, nếu không trở lại nước thì thật sự sẽ bị phơi khô.
Nhưng khi nghe thấy chuyện này, lại còn phải nhận ánh mắt ghen tị khó che giấu của mọi người chiếu đến, Chu Lâm chỉ cảm thấy như cơn mưa mát lành đổ xuống, cả người đều thoải mái.
Mặc dù anh đã biết rõ năng lực và khả năng của vợ mình, nhưng điều đó không thể ngăn cản anh tận hưởng cảm giác hạnh phúc này.
Anh đang cảm thấy vui vẻ trong lòng, lại còn nhìn sang Giang Đại Hổ phía bên kia, nói: “Tôi đây là người thích bám váy phụ nữ, vợ tôi giỏi quá không có cách nào, không ăn thì cũng không được. Mai mốt tôi lại đi mua thịt về ăn, cho những người ghen tị kia nhìn mà ứa nước miếng!”
Giang Đại Hổ nghe thấy lời này. Mặc dù anh ta không quay đầu lại nhưng cũng cảm giác như có gai đ.â.m vào lưng. Anh ta biết Chu Lâm chính là đang nói cho anh ta nghe nhưng anh ta không dám đáp lời, tăng nhanh bước chân trở về!
Ở bên ngoài Chu Lâm ít nhiều cũng có hơi vênh váo hung hăng, trong nhà anh có người vợ có năng lực như vậy, anh cực kỳ tự tin.
Tuy nhiên khi về nhà, người đàn ông này lại thay đổi bộ mặt.
“Vợ ơi, em cho anh ăn bám đi, anh không muốn làm nông nữa đâu.” Anh đến bên vợ làm nũng.
Mợ út đang cho Đâu Đâu và Đô Đô ăn, bà ấy vừa thấy liền không muốn nhìn nữa, quá cay mắt.
Bạch Minh Châu hiểu rõ anh đi làm không dễ dàng, bèn vỗ vào gương mặt hơi đỏ của anh, nói: "Hay là ngày mai nghỉ ngơi nhé?"
Mợ út: "..." Được rồi, không cần nói gì nữa, thật sự coi chồng mình như con trai mà chiều chuộng.
Tất nhiên Chu Lâm vẫn phải đi làm. Nhưng được vợ yêu thương, an ủi, anh cũng thấy vui trong lòng.
Bạch Minh Châu thấy anh vất vả nên nấu cơm rất ngon.
Cô làm bánh bột ngô cho anh, lại đập trứng và thái thịt.
Thịt này là thịt lợn làm thành thịt kho, được hầm nhừ nên có mùi thơm, ăn rất ngon.
Vì có thức ăn ngon và tình yêu của vợ, tâm trí và cơ thể mệt mỏi của Chu Lâm được chữa lành ngay lập tức. Sau khi ăn xong và tắm rửa sạch sẽ, anh đi chơi với Đâu Đâu và Đô Đô.
Vào ban đêm, anh còn kéo vợ mình tham gia một lần vận động đổ mồ hôi.
Quá trình không cần mô tả chi tiết, chỉ là sau đó, Bạch Minh Châu chỉ có một suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-138.html.]
Cô không nên thương tiếc cho người đàn ông thô kệch này và nghĩ rằng anh đi làm không dễ dàng. Anh vốn dĩ không cần sự thông cảm của cô. Anh dồi dào sinh khí như vậy, còn giày vò cô rất lâu, làm gì giống người mệt mỏi chứ?
Rất nhanh đã đến cuối tháng ba.
Ngày 27 tháng Ba là sinh nhật của Đâu Đâu và Đô Đô.
Thời buổi này không có cái gọi là tổ chức ăn sinh nhật nhưng là một người mẹ nên Bạch Minh Châu cảm thấy rất tiếc nếu như sinh nhật lần đầu tiên của hai anh em cứ trôi qua như vậy.
Cho nên cô lập tức tự làm bánh kem ở nhà.
Mặc dù quá trình đánh lòng trắng trứng rất khó khăn nhưng mà thành phẩm cuối cùng cũng khiến cô rất hài lòng.
Cô còn đi mời Mãn Thương, Mãn Khố, và mấy đứa con nhà chị Đại Sơn đến và cùng nhau ăn bánh kem.
Tất nhiên đứa trẻ mới bốn tháng tuổi Tiểu Niên Sinh cũng được mời đến. Thằng bé được thím Trương bế đến đây. Nhưng mà vì thằng bé vẫn còn nhỏ nên không thể ăn được gì.
Nhưng thím Trương cũng ăn một miếng. Đây là lần đầu tiên bà ấy được ăn loại bánh này: “Đây là bánh kem ư? Thật sự rất là ngon.”
Đến cả đám trẻ con Mãn Thương, Mãn Khố và những đứa trẻ khác cũng đều cảm thấy rằng đây là đồ ăn ngon nhất mà chúng từng được ăn!
Sau khi Chu Đại Nha, Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản làm xong việc thì nghe thấy những lời nói đó của bọn trẻ nên thật sự rất ngưỡng mộ. Đặc biệt là Chu Tam Đản. Thậm chí thằng bé còn chạy ra ngoài đi bộ đến nhưng mà lại không dám đi vào.
Đến khi mợ út đi đào rau dại từ bên ngoài trở về nhìn thấy thằng bé và hỏi nó có chuyện gì, thì lúc này Chu Tam Đản mới bỏ chạy.
“Ai ở bên ngoài vậy mợ?” Bạch Minh Châu vừa nghe thấy giọng nói thì hỏi.
“Là Tam Đản. Cũng không biết có chuyện gì mà thằng bé đứng ở bên ngoài không dám đi vào. Mợ vừa hỏi nó thì nó lập tức bỏ chạy.”
Bạch Minh Châu vẫn là người hiểu được suy nghĩ của trẻ nhỏ: “Chắc là thằng bé nghe thấy bọn trẻ Mãn Thương và Mãn Khố nói về việc được ăn bánh kem nên cũng muốn ăn.”
Nếu mà lúc ấy Chu Tam Đản có ở đấy và nói thì Bạch Minh Châu cũng sẽ không keo kiệt mà cho thằng bé một miếng bánh kem. Nhưng mà lúc đó cô đã không mời thằng bé, tất nhiên sau đó cô cũng không thể làm cho thằng bé một cái bánh kem khác để ăn được.
Thật sự mà nói, mối quan hệ giữa hai nhà còn tệ hơn mối quan hệ giữa hàng xóm láng giềng với nhau.
Có nghĩa là cô không có ác ý với bọn trẻ. Đương nhiên đây chỉ là tình cảm của Chu Lâm và Bạch Minh Châu với ba chị em Chu Đại Nha mà thôi. Còn với tâm địa của Chu Xuyên và chị dâu cả Chu thì sẽ không có khả năng cô cho họ gặp hai đứa con trai ngoan của mình đâu!
Chỉ cần nghĩ đến điều đó một ái, Bạch Minh Châu lập tức trở nên lạnh lùng.
Mợ út cũng không nói thêm điều gì.
Chuyện này không liên quan đến trẻ con, chủ yếu là do tội lỗi của người lớn.
Nếu mà vợ chồng Chu Xuyên biết cách làm người hơn một chút thì cũng sẽ không phải lạnh nhạt đến mức độ này. Ngay cả những đứa trẻ con nhà người khác mà Minh Châu còn mời đến ăn bánh kem, chẳng lẽ cô lại không mời ba chị em chúng nó sao?
Hơn nữa, hai vợ chồng Chu Xuyên cũng cực kỳ nịnh bợ.
Họ giả vờ coi như không quen biết cô nhưng lại muốn có mối quan hệ tốt với nhà chú Trương. Thật sự không biết hai người họ nghĩ như thế nào.
Chắc họ phải có đầu óc rất kỳ lạ thì mới có thể làm được loại chuyện này?
Chuyện bánh kem cứ trôi qua như vậy.
Tròn một tuổi, hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô phát triển rất là nhanh. Hiện tại việc bò không thể thỏa mãn được hai anh em tụi nhóc. Tụi nhóc đã có thể bám lấy đồ vật lớn để đứng lên đi và khoảng cách đi cũng khá dài.
Hơn nữa ngay cả khi không bám lấy đồ vật thì hai anh em cũng có thể tự đứng lên.
Đâu Đâu là đứa đứng lên đầu tiên. Có lẽ là nhìn thấy anh của mình đứng dậy nên Đô Đô cũng bắt chước theo và học anh đứng dậy.
Lúc Chu Lâm đi làm về thì lập tức nhìn thấy hai anh em tụi nhỏ đang đứng ở cửa đón anh.
“Ôi trời. Con trai ngoan của cha.” Chu Lâm cười và bế cả hai anh em lên.
Đâu Đâu vẫn còn tốt. Mặc dù dùng bàn tay mũm mĩm mập mạp của mình chống đối và đẩy người cha hôi hám ra nhưng cũng không làm gì khác.
Đô Đô thì thật sự không chịu nổi, người cha quá hôi đến nỗi thằng bé không chịu nổi, tủi thân mà gào khóc.
“Cháu mau đi tắm rửa đi. Cả người đầy mồ hôi. Hai anh em nó thích sạch sẽ như vậy thì làm sao có thể chịu được cháu.” Mợ út nói.
“Hai tên nhóc vô lương tâm này.” Chu Lâm cười và thả hai đứa bé xuống.
Sau khi thoát ra khỏi tay của người cha hôi hám, hai anh em không nói lời nào lập tức bò về phía mợ út.
Bây giờ hai đứa đã gần biết đi rồi nên tốc độ bò thực sự như vượt nóc băng tường.
Sau khi hai anh em lần lượt bò về phía mợ út thì còn quay lại nhìn cha của tụi nhóc một cái, và lộ ra một nụ cười tươi giống như vô cùng đắc ý nói: Cha hôi quá, chúng con không thích.
“Còn dám không thích cha à” Chu Lâm cười và còn cố ý muốn đi đến ôm hai anh em.
Anh trêu hai anh em vừa cười vừa ôm chặt lấy mợ út không cho bế.
Bạch Minh Châu cất bản thảo vừa viết xong, đi ra khỏi phòng nhìn anh cười và nói: “Anh đi tắm rửa trước đi, chuẩn bị ăn cơm.”
“Ừm.” Chu Lâm gật đầu.
Beta feature
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");