Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện

Chương 17: Bước đến gần anh 5




Có lẽ là được cái gật đầu đảm bảo của Niệm Ức kích thích, Tô Đình như được tim máu gà, học hành cực kì hăng say. Đến cả những bài toán bình thường lười suy nghĩ cũng được cô lôi ra làm trong một nhoáng. Nguyên chủ là học bá, còn là hoa khôi, đương nhiên sẽ bị nhiều người nhìn chằm chằm. Vậy nên, cô buộc phải nhanh chóng lấy lại kiến thức trước đây, giữ vững hoặc nâng cao điểm số của nguyên chủ. Đâu phải ai cũng được xuyên sách, đã xuyên thì phải sống cho đáng chứ!

Ừm, nói như vậy nhưng bình thường Tô Đình khá lười, cô ngồi được sẽ không đứng, nằm được tuyệt đối sẽ không ngồi.

Nhưng giờ đây, không biết là vì bước đầu tiên trong kế hoạch được thành công tốt đẹp hay là vì lý do khác, Tô Đình cảm thấy mình có thể đứng top 1 lớp được rồi!!!

Dường như thầy giáo dạy toán cũng nhận ra được trang thái hăng hái học tập của cô nên nhìn nhiều thêm một chút. Sau đó lại nhìn sang Thịnh Triết uể oải ngồi một bên, quyết định không gọi hắn ta nữa mà thay vào đó: "Tô Đình, em lên bảng giải bài toán đó đi."

"..."

Cả lớp im lặng, thầy đợi mãi vẫn không thấy câu trả lời của cô nên hơi mất kiên nhẫn, bước thẳng từ bục giảng xuống, đi tới bàn của cô.

"Tô Đình! Em có nghe thầy nói gì không?"

Thiếu nữ đang chìm đắm trong những con số thì bị giọng nói bất thình lình làm cho choàng tỉnh, cô khó hiểu ngước nhìn thầy, lại nhìn những bạn học xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu.

Nhưng cô còn chưa kịp nói cái gì, thì cuốn vở cô vừa mới ghi xong đáp án cuối cùng đã bị thầy giáo kích động cầm lên, nhìn một lượt từ trên xuống, sau đó hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm cô.

"Cách giải này... em tự nghĩ ra?".

Trong giọng nói của thầy giáo không giấu được sự hân hoan vui mừng, ánh sáng trong mắt càng ngày càng sáng.

Tô Đình: "... Vâng, em vừa làm xong ạ!"

Cô bị thứ ánh sáng đó làm cho chói mắt, không rõ lắm mà trả lời một câu như vậy. Sau đó, cô cảm thấy nụ cười của thầy giáo càng ngày càng tà ác hơn, không nhịn được mà cảm thấy ớn lạnh một chút.

"Tốt lắm, em lên bảng làm bài này cho thầy đi, để các bạn cùng xem cách giải này của em!"

Thầy giáo toán vỗ vỗ bả vai của Tô Đình, tươi cười đến hàm râu run run theo mà bước về bục giảng.

Mọi người: Chuyện gì vậy? Họ đã bỏ lỡ cái gì vậy?

Thịnh Triết cũng biết được trạng thái của mình không đúng, lúc thầy bước đến gần, hắn ta còn nghĩ rằng ông ấy muốn phạt mình, không ngờ người được chú ý là Tô Đình. Hắn ta không biết mình nên có cảm xúc gì nữa, chỉ là cảm thấy, cô đang dần thay đổi, mà sự thay đổi đó càng ngày càng làm cho hắn ta và cô xa cách nhau hơn.

Ở cuối lớp cũng có một người đang nhìn chằm chằm cô như vậy. Niệm Ức hứng thú nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng viết từng hàng chữ xinh đẹp trên bảng kia.

Ừm... chữ cô đẹp thật đấy, giống như... giống như cô vậy. Cả chữ lẫn người đều đẹp mắt hết.

Tên đàn em Tiểu Ngũ quay xuống, muốn rủ Niệm Ức đánh một ván game cho đỡ chán thì bắt gặp vẻ mặt chưa từng có của người kia.

Tiểu Ngũ: Ai nhập vào Niệm ca của hắn vậy?

Hắn ta cứ tưởng mình nhìn nhầm, bèn kéo Tư Việt đang ngủ bên cạnh nhìn cùng mình.

"Tư Việt! Mày nhìn biểu cảm kia của Niệm ca kìa!"

Bên cạnh Tiểu Ngũ có một nam sinh gầy gò đang say giấc. Nói cũng lạ, hai người này ngồi với nhau vừa hay tạo thành số mười. Tại sao ư? Vì Tư Việt gầy như que củi, giống số một, Tiểu Ngũ lại to tròn giống số không. Hai người này vẫn thường hay bị anh em trong nhóm trêu chọc là có tướng phu thê.

Tư Việt vì cả đêm thức trắng để chơi game, bây giờ đến nửa con mắt cũng không mở nổi, bị Tiểu Ngũ đập lưng không ngừng, hắn ta suýt nữa phát điên mà đấm cho Tiểu Ngũ một cái. Cũng may tên kia sớm đã hình thành phản xạ, nhanh chóng né được đòn hiểm kia, sau đó lại hối Tư Việt nhìn Niệm Ức một cái.

Tư Việt theo ánh mắt của Tiểu Ngũ, nhìn thấy Niệm Ức. Vừa nhìn, hắn ta lập tức tỉnh ngủ, cũng giống như bạn cùng bàn của mình, mặt của hắn ta như nhìn thấy quỷ vậy.

Hai người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt:

"Mày có thấy những gì tao thấy không?"

"Có!"

"Niệm ca hình như không giống bình thường lắm!?"

"Đúng!"

"Vậy tại sao???"

Đến đây, Tiểu Ngũ nhướng mày nhìn Tô Đình đang đứng giải bài trên bảng kia.

Tư Việt cũng theo đó mà nhìn, khi thấy được bóng lưng thiếu nữ, hắn ta lập tức biết được đó là ai. Đó không phải là hoa khôi của khối, còn là cái đuôi nhỏ của Thịnh Triết à? Tại sao đại ca bọn hắn lại nhìn chằm chằm người ta như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.