[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 93




Hai bên màn trướng được hắn hạ xuống, Hàn Sở đặt ôn hương nhuyễn ngọc lên giường, khi nàng và vòng tay hắn tách ra.

Sơ Tửu Tửu nhíu mày, đôi môi đang cắn chặt hơi mở ra.

Ngay lập tức, đôi môi mỏng của Hàn Sở chiếm lấy môi lưỡi nàng, khiến chúng hơi sưng đỏ.

Ánh nến không tiếng động bị thổi tắt, toàn bộ Hoa Khê Điện chìm vào bóng tối.

Sau ngày lập đông, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, tì nữ thái giám trong các cung điện bắt đầu bận rộn từ sáng sớm.

Sơ Tửu Tửu chỉ tỉnh dậy trước bữa trưa, nàng thực sự không chịu nổi Hàn Sở, người này… thật xấu xa.

Nàng nằm nán lại dưới chăn rất lâu mới chịu rời giường, có lẽ vì nguyên chủ ở trong nguyên tác không có cốt truyện, nên mấy ngày nay hệ thống không xuất hiện.

May mắn là không có nhiệm vụ, nếu không lúc này… trong tình huống như vậy, nàng không có sức lực và tinh thần để hoàn thành nhiệm vụ.

Sơ Tửu Tửu rửa mặt xong, Tiểu Quỳ và Tiểu Hiểu, Tiểu Lan đang bưng đồ ăn lên bàn, nàng xoa thắt lưng, hôm nay phải tìm cách ngăn cản Hàn Sở.

Người này bề ngoài thanh cao quý phái, khiến người khác sợ hãi, nhưng thực chất… điên cuồng lắm.

Cũng không biết khi nào đại phản diện mới chán nàng.

May mắn là hôm nay vào buổi trưa, Hàn Sở không xuất hiện tại Hoa Khê Điện, Sơ Tửu Tửu thở phào nhẹ nhõm.

May mắn không có nhiệm vụ, bằng không trơ mắt ‌... Loại tình huống này, nàng không có khí lực cùng ‌ tinh lực đi hoàn thành nhiệm vụ.

Nàng vừa thở phào, thì Lý công công lại dẫn theo một nhóm thái giám bước vào Hoa Khê Điện, đám thái giám đều cầm trong tay đủ loại trang sức châu báu.

“Nhu phi nương nương, Hoàng thượng vì bận rộn, không thể đến rời khỏi đến dùng bữa trưa cùng ngài, đã sai nô tài ban thưởng cho ngài vài món trang sức châu báu.”

Sơ Tửu Tửu cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, chẳng phải đây chính là dấu hiệu Hoàng thượng chán ghét phi tần trong phim truyền hình sao?!

[Ta còn tưởng phải mất một thời gian dài mới chán ta, không ngờ lại đến sớm như vậy.]

Nàng vui vẻ nói với Lý công công: “Đa tạ Lý công công, sau này nếu Hoàng thượng yêu thích phi tần mới, ông nhớ báo cho bản cung, chắc chắn sẽ có cảm tạ hậu hĩnh.”

Tiểu Quỳ đã lấy xong tiền vàng, lần này lấy nhiều hơn.

[Một lát nữa Lý công công chắc chắn sẽ nói câu này với Hoàng thượng, cách này dễ khiến Hoàng thượng cảm thấy chán ghét, ta thật thông minh.]

Nụ cười của Sơ Tửu Tửu suýt nữa không kiềm chế được, chỉ thiếu chút nữa là tự vỗ tay cho mình.

Lý công công: “…” Ông ta thật sự không định nói câu này với Hoàng thượng.

Mỗi bước mỗi xa

Không đúng, tại sao nàng lại muốn Hoàng thượng chán ghét mình? Từ xưa đến nay có phi tần nào không sợ Hoàng thượng ghét bỏ mà làm đủ mọi cách? Nàng thì hay rồi, còn chủ động muốn Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ mình?!

Chẳng lẽ Hoàng thượng làm gì không đủ tốt? Không thể chiếm được trái tim Nhu phi? Lý công công cảm thấy nghi ngờ khó hiểu.

“Lý công công, những tiền vàng này đều thưởng cho ông.”

Sơ Tửu Tửu đưa tiền vàng xong, còn không quên thêm chất xúc tác, như sợ Lý công công sẽ quên: “Lý công công nhớ phải giúp bản cung theo dõi Hoàng thượng, tốt nhất đừng để phi tần khác lại gần.”

Bên cạnh, ba người bọn Tiểu Quỳ và Tiểu Lan Tiểu Hểu đều mặt mày hớn hở, nương nương cuối cùng cũng bắt đầu coi trọng Hoàng thượng rồi.

Lý công công lại há miệng, không nói nên lời, vì ông ta nghe thấy tiếng lòng của Nhu phi nói như vầy: [Ta không tin như vậy, đại phản diện vẫn chạy đến chỗ ta, chắc sẽ nghĩ ta ghen tuông, rồi sẽ bắt đầu chán ghét ta.]

Cảm xúc trong âm thanh tiếng lòng của nàng khá vui vẻ…

Lý công công dưới sự vẫy tay nhiệt tình của Sơ Tửu Tửu, rời khỏi Hoa Khê Điện.

Ông ta vừa ra khỏi cửa Hoa Khê Điện, chợt tỉnh lại, biểu hiện lộ rõ vẻ lo lắng, không thể để như vậy được! Hoàng thượng khó khăn lắm mới có được nữ tử mình yêu, không thể để tình cảm nồng nàn này biến mất.

Hoàng thượng chưa có kinh nghiệm, có lẽ không biết cách làm vừa lòng Nhu phi, ông ta phải gọi người mang sách đến, để Hoàng thượng có ý tưởng.

Trong Hoa Khê Điện, Sơ Tửu Tửu ngồi trên tháp một lúc, thì Tiểu Lan chạy vào.

Nàng đang ăn điểm tâm, Tiểu Lan tiến lại: “Nương nương, Lý thục dung nương nương đến.”

Sơ Tửu Tửu: “?” Lý thục dung?

“Đi mời nàng ta vào.” Đúng lúc đang chán.

Lý thục dung đứng ngoài cửa Hoa Khê Điện với vẻ mặt rất khó chịu, hai thái giám hung thần ác sát canh giữ ở cửa.

Sau khi Tiểu Quỳ và Tiểu Hiểu kiểm tra kỹ lưỡng, xác định trên người nàng ta không có “độc dược” khả nghi, hai thái giám mới chịu cho nàng ta vào.

“Đây là phân phó của Hoàng thượng, mong Lý thục dung nương nương thứ lỗi.” Tiểu Quỳ giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.