[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 75




Sơ Tửu Tửu ngồi bên cạnh Tuyên chiêu nghi, Tuyên chiêu nghi nhìn Sơ Tửu Tửu, ánh mắt chuyển sang hai người quỳ trong điện, nheo mắt lại, có vẻ chuyện hôm nay không đơn giản.

Ngồi ở cuối cùng là Lệ mỹ nhân, từ lần trước suýt nữa bị Phương chiêu dung hại, nàng ta vẫn còn sợ hãi, Phương chiêu dung như một con rắn độc, khiến nàng ta không dám kết giao với bất kỳ phi tần nào, ai biết có xuất hiện một phi tần còn đáng sợ hơn Phương chiêu dung hay không.

Còn về Nhu phi, Lệ mỹ nhân kiêu ngạo, không hạ mình để kết bạn với Nhu phi, một phần vì giọng nói kỳ quái của nàng, thường xuyên nói ra những lời… cực kỳ nguy hiểm, những lần trước may mắn tránh được, là do Hoàng thượng không tính toán, chẳng may một ngày nào đó Hoàng thượng bị kích thích hoàn toàn, trút giận lên người khác, mà nàng ta lại chính là người đó, thì chẳng phải là tai bay vạ gió hay sao?

Đám phi tần trong Thái Hòa điện đều lo lắng, sợ rằng mình sẽ bị liên lụy.

Người đầu tiên lên tiếng trong điện không phải Ngô thục nghi cũng không phải Dư quý nhân, mà là Phương chiêu dung quỳ ở giữa điện.

“Hoàng thượng, tì nữ của thần thiếp từ đêm qua ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở về, hôm nay gọi người đi tìm cũng không thấy, khẩn cầu Hoàng thượng giúp đỡ cho thần thiếp.”

Phương chiêu dung không có vẻ buồn bã cũng không quá lo lắng, dường như không có nhiều tình cảm với tì nữ mà mình nhắc đến.

Con ngươi tối đen của Hàn Sở đôi tỏa ra ánh sáng lạnh: “Ở trong cung lại mất tích? Lý công công, đi đến bãi tha ma thay Phương chiêu dung tìm kiếm.”

Lời của Hoàng thượng khiến đám phi tần có mặt đều co rúm lại, như thể sát khí tỏa ra nhắm vào bọn họ, mỗi phi tần (trừ Sơ Tửu Tửu) đều không dám thở mạnh.

“Vâng, Hoàng thượng.” Lý công công cho ánh mắt ra hiệu với thái giám bên cạnh, thái giám lập tức hiểu ý, hành lễ lui ra.

Phương chiêu dung chợt lạnh trong lòng, mồ hôi lạnh toát ra, Hoàng thượng… Hoàng thượng không thể biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì được.

[Hoàng thượng còn biết xem tướng số?! Hắn đều biết hết sao?!] Sơ Tửu Tửu kinh ngạc, vô thức ngẩng đầu nhìn Hàn Sở ở vị trí cao.

Hàn Sở thản nhiên lướt nhìn nàng một cái, ánh mắt của hai người chạm nhau, Sơ Tửu Tửu như bị bỏng, lập tức quay mặt đi, hắn... nhìn người như thể muốn hút người vào trong vậy.

Nhóm phi tần có thể nghe thấy tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu: “!!” Phản ứng rất lớn, Nhu phi... lại là người biết chuyện?!

Hân mỹ nhân nhíu mày nhìn Sơ Tửu Tửu, lo lắng nàng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm, Phương chiêu dung không dễ đối phó.

Ánh mắt Hàn Sở không có cảm tình rơi trên người Ngô thục nghi, đầu Ngô thục nghi tuy được băng bó, nhưng không cản trở việc nhìn rõ vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ của hắn.

“Ngô thục nghi, có gì muốn nói không?”

“Hồi Hoàng thượng, thần thiếp biết tất cả mọi chuyện, bao gồm sự thật về những gai sắt trong hồ.”

Ngô thục nghi bình tĩnh tự thú, như sấm sét giữa trời quang, đám phi tần đều hít một hơi lạnh, ngạc nhiên mở to mắt, gai sắt trong hồ... Nàng ta biết ai đã làm sao?

Trong số đó có ba phi tần cũng là một trong những người tham gia, sau khi ngỡ ngàng, không thể che giấu được sự hoảng loạn.

Phương chiêu dung dường như đã đoán trước nàng ta sẽ tự thú, không lo lắng về Ngô thục nghi, nhưng lại rất hoảng hốt trước phản ứng của Hoàng thượng.

“Gai sắt ở hồ nước là có người đề xuất làm như vậy, dùng địa vị để dụ dỗ thần thiếp và ba phi tần khác mắc mưu, nàng ta không tự tay làm, để bốn người bọn thần thiếp lần lượt thả gai sắt xuống hồ.”

“Người đó còn vào ngày trước khi chúng phi tần đi du hồ, đã cùng bốn thần thiếp âm thầm tính toán, lấy Nhu phi làm chủ, đẩy được bao nhiêu phi tần xuống hồ thì đẩy bấy nhiêu.”

Đám phi tần đều kinh hãi, không ngờ ngày du hồ, có phi tần lại kéo đề tài đến Nhu phi, ám chỉ bọn họ đi nịnh bợ Nhu phi.

Khang tần, Nghi tần, Lý tài nhân, Lệ mỹ nhân, những người có mặt bên hồ lúc đó, đều thở phào khi thấy âm mưu của bên kia không thành công, may mà Nhu phi lúc đó đang thèm ăn.

Sơ Tửu Tửu: “?” What? Lấy nàng làm chủ?!

[Ta còn thê thảm hơn cả cải thìa ở dưới đất…] Tiếng lòng mang theo nức nở, thật đáng thương.

Tuyên chiêu nghi ngồi bên cạnh nghe thấy tiếng lòng của Sơ Tửu Tửu, không hiểu sao lại thấy buồn cười, nàng ta biết không thể cười, nhưng con người thật kỳ lạ, càng không được cười thì càng kiềm chế lại càng muốn cười.

Tuyên chiêu nghi không nhịn được, bị tiếng lòng của nàng chọc cho bật cười, vừa cười một cái, đúng lúc Sơ Tửu Tửu nhìn thấy.

Sơ Tửu Tửu không thể tin được, quay đầu nhìn chằm chằm nàng ta, trong lòng khóc lóc: [Ngươi cái người này không có trái tim…]

Mỗi bước mỗi xa

Tiếng lòng của nàng khiến Hàn Sở liên tục nhìn về phía nàng, thấy nàng đang nói với Tuyên chiêu nghi, hắn mới yên tâm.

Ngô thục nghi tức giận chỉ vào Phương chiêu dung bên cạnh: “Người này chính là Phương chiêu dung nương nương, nàng ta vì không muốn bị liên lụy, tối qua đã trói thần thiếp đến một tòa cung điện bỏ hoang nào đó, chuẩn bị ném thần thiếp xuống giếng.”

Đám phi tần lại một lần nữa hít một hơi lạnh, Phương chiêu dung lại táo bạo như vậy?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.