Sơ Tửu Tửu bắt đầu chờ đợi dài dằng dặc, chưa nói đến đại phản diện Hàn Sở, ngay cả Lệ phi cũng không có mặt trong Thống Hòa điện.
Đám phi tần phân vị thấp im lặng như tờ, không dám nói chuyện với phi tần bên cạnh, sợ nói sai một câu sẽ đắc tội người khác.
Sơ Tửu Tửu đối diện với Lý thục dung cực kỳ không ưa nàng, nhưng cũng không thể làm gì được, gương mặt của Nhu tần, nếu thành công chiếm được sự yêu thích của Hoàng thượng, thì việc được sủng ái trong hậu cung chỉ là sớm muộn.
Lý thục dung luôn chờ đợi cơ hội, muốn âm thầm bày ra một trò cho Nhu tần, nếu phải trách thì trách nàng sinh ra đã quá xinh đẹp, trở thành cái gai trong mắt không ít phi tần.
Giây phút tiếp theo, Sơ Tửu Tửu nhận ra Lý thục dung đang nhìn mình, mỉm cười với nàng.
Hai mắt Lý thục dung vô thức mở to, trong khoảnh khắc này, nàng ta cảm nhận rõ ràng ý nghĩa của câu "nhất tiếu bách sinh mị", như thể mọi thứ trên thế gian đều ngừng lại trong khoảnh khắc đó.
Không được! Không thể bị nàng mê hoặc! Lý thục dung cưỡng chế thoát khỏi trạng thái xuất thần.
Sơ Tửu Tửu nhận ra người đang chăm chú nhìn mình ở phía đối diện là Lý thục dung, trong nguyên tác, Lý thục dung đã thua trong tay Lệ phi, ở trong điện hương tiêu ngọc vẫn.
Hậu cung tranh đấu, thật sự tàn khốc.
“Thần thiếp/Tần thiếp gặp qua Lệ phi nương nương.”
Các phi tần trong điện đứng dậy hành lễ, Sơ Tửu Tửu vẫn còn trong trạng thái mơ màng, vội vàng đứng dậy, không khỏi cúi thấp người.
Hôm nay tâm trạng của Lệ phi dường như rất tốt, thân thiện gọi vị muội muội này, vị muội muội kia.
Không lâu sau, lại gọi đến lên người nàng.
“Nhu tần muội muội, đã nhiều ngày không gặp, hình như càng thêm xinh đẹp, khiến bản cung rất ghen tị.” Mỗi câu nói của Lệ phi đều có mục đích, không gì khác ngoài việc “nâng giết” Sơ Tửu Tửu.
Lời nàng ta vừa dứt, chọc cho các phi tần với ánh mắt sắc mặt khác nhau, đều nhìn đến trên người Sơ Tửu Tửu
Nhưng Lệ phi luôn không nhớ, Sơ Tửu Tửu không phải là người dễ bị bắt nạt.
Mỗi bước mỗi xa
Sơ Tửu Tửu gần như không do dự: “Lệ phi nương nương nói rất đúng.”
Lệ phi: “… Không biết Nhu tần nghĩ câu nào của bản cung là đúng?”
Các phi tần trong cung cảm nhận được sự không thiện chí của Lệ phi lúc này, không dám nhìn ngó lung tung, sợ bị liên lụy.
Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Sơ Tửu Tửu khiến các phi tần không nhịn được cười.
Sơ Tửu Tửu chân thành nói: “Lệ phi nương nương nói gì cũng đúng.”
Trán Lệ phi đập thình thịch: “…” Rốt cuốc tại sao mình lại phải đặt bẫy cho người này chứ!
Đám thái giám hầu cận của hoàng đế đứng chờ trong Thống Hòa điện không khỏi cười thầm, Nhu tần dám khiến hoàng đế không nói nên lời, huống chi là Lệ phi ngươi.
Trong tình huống này, Huệ tần cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cuối cùng không chỉ mình nàng ta suýt bị Nhu tần làm cho tức đến nỗi muốn phun máu.
Lệ phi nhịn! Không cần phải so đo với người sắp xuống hoàng tuyền.
Sơ Tửu Tửu khiến Nghi tần bên cạnh nhìn mà choáng váng, không ngờ có kiểu cung đấu “mới lạ” như vậy?
“Hoàng thượng giá lâm!”
Giọng nói sắc nhọn của thái giám truyền đến, các phi tần ngay lập tức thu lại tâm tư xem kịch, vội vàng đứng dậy nghênh đón hoàng thượng.
Sơ Tửu Tửu cùng với các phi tần hành lễ.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Sơ Tửu Tửu lén ngẩng đầu, một bóng dáng vàng sáng rực rỡ bước vào, hôm nay Hàn Sở buộc kim quan, dung mạo như Phan An, lông mày như viễn sơn, toàn thân tỏa ra khí chất tao nhã, mỗi bước đi đều toát lên uy nghi của bậc thượng vị.
Nàng chỉ dám nhìn một cái, ai biết nếu bị bắt gặp nhìn, đại phản diện có lẽ sẽ kéo nàng ra ngoài c.h.é.m đầu.
Khi hắn đi qua trước mặt nàng, ánh mắt Hàn Sở liếc về phía nàng, chỉ trong một giây, rồi lại dời ánh mắt đi.