[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 35




Lệ phi muốn Tiểu Quỳ đưa bao giấy dầu cho mình xem kỹ hơn, nhưng thấy gương mặt không biểu cảm của Tiểu Quỳ, hoàn toàn không giống những tì nữ khác hay lo lắng run rẩy, nàng ấy quá mức bình tĩnh.

Mệnh lệnh suýt nữa thoát ra lại kịp thời nuốt xuống, trong hậu cung không ai không biết, Lý công công sẽ cài người vào trong điện của những phi tần không an phận, còn mục đích là gì, Lệ phi mãi không dám chắc.

Tì nữ trước mặt này chắc chắn là người do Lý công công cài vào Lệ Phương điện, chỉ là… nhìn khí sắc sao mà còn tốt hơn cả mình?

Trong đầu Lệ phi hiện lên hình ảnh Sơ Tửu Tửu ăn hết một đĩa chân giò kho, gặp phải chủ tử thích ăn, chủ tử này còn cho tì nữ cùng ngồi ăn, lại không tiếc món ăn, sắc mặt của tì nữ sao có thể không tốt…

“Đi thôi.” Nàng ta tự nhiên không muốn đắc tội với người do Lý công công cài vào, đắc tội với Lý công công… không đáng.

Tiểu Quỳ siết chặt tờ giấy dầu, nhíu mày nhìn Lệ phi rời đi, vừa rồi đã lơ là…

Tại Lệ Phương điện, Sơ Tửu Tửu đang ngồi trên giường uống trà ăn bánh, Tiểu Quỳ với vẻ mặt nặng nề bước vào, sau lưng có Tiểu Lan và Tiểu Hiểu.

“Nương nương, nô tì đã trở lại.”

“Trong thời gian ngắn lại tới lui vất vả, trước tiên hãy uống một ngụm trà cho đỡ khát.” Sơ Tửu Tửu rót một tách trà ấm, bảo nàng ấy uống trước, rồi tiếp tục nói về chuyện “độc sâm”.

Tiểu Quỳ hiếm khi không làm tốt việc, trong lòng cảm thấy áy náy: “Nương nương, nô tì không làm tốt được việc này.”

Sơ Tửu Tửu biểu lộ sự nghi hoặc: “Không có sâm sao?”

“Hồi nương nương, có.” Tiểu Quỳ đưa bao giấy dầu cho Sơ Tửu Tửu.

Sơ Tửu Tửu mở bao giấy dầu ra xem qua, rồi lại gói lại như cũ, Tiểu Lan và Tiểu Hiểu bên cạnh nhìn thấy hai chữ “độc sâm” lộ ra, sợ đến mức tim đập thình thịch.

“Có là được rồi.”

“Nương nương, trên đường nô tì trở về điện gặp Lệ phi nương nương, lúc đó nô tì đang hành lễ, không cẩn thận để lộ mặt có chữ trên bao giấy dầu, Lệ phi nương nương chắc đã thấy…” Tiểu Quỳ càng nói càng cảm thấy có lỗi.

Mỗi bước mỗi xa

Tiểu Lan và Tiểu Hiểu bên cạnh nghe càng lúc càng hoảng hốt, bị Lệ phi nương nương nhìn thấy!? Thế này thì làm sao đây!

“Còn tưởng chuyện gì, không sao, thấy thì thấy thôi.” Nàng không sao cả mà nói.

Sơ Tửu Tửu dẹp xong bao giấy dầu, sâm này đã tiêu tốn không ít tiền của nàng.

Tiểu Quỳ không ngờ nàng lại không trách mắng mình…

Tiểu Lan, Tiểu Hiểu: “???”

“Nhưng mà nương nương…” Tiểu Lan hoảng hốt, cái nhìn thấy chính là độc sâm! Nếu bị người có ý đồ xấu bịa đặt, sẽ mang đến họa sát thân đấy!

“Là do chữ của bản cung viết quá lớn, bị nhìn thấy là điều không thể tránh khỏi, không trách Tiểu Quỳ.” Sơ Tửu Tửu nói để Tiểu Quỳ không cần cảm thấy áy náy, chuyện nhỏ không cần để tâm.

Tiểu Quỳ cúi đầu, siết chặt tay, một lúc lâu mới hồi phục cảm xúc lại: “Nô tì tạ Nhu tần nương nương.”

“Uống nhanh đi, chạy cả một đoạn đường khô cổ rồi.” Sơ Tửu Tửu hoàn toàn không bận tâm đến chuyện bị Lệ phi nhìn thấy, thậm chí còn kém quan trọng hơn việc Tiểu Quỳ giải khát.

“Vâng, nương nương.” Tiểu Quỳ với hốc mắt đỏ hoe, tiến lên phía trước.

Sau khi việc này xong xuôi, Sơ Tửu Tửu lại nằm xuống giường, cảm thấy cuộc sống cổ đại cũng không kém như mình tưởng, không lo ăn uống, lại có ba tì nữ đáng yêu bên cạnh, cuộc sống cũng không tệ.

Tiểu Quỳ là tì nữ do Lý công công cài vào, về điều này Sơ Tửu Tửu hoàn toàn không hay biết, thậm chí còn chưa từng nảy ra suy đoán tương tự.

Sơ Tửu Tửu vốn là người không tim không phổi, hoàn toàn không cảm thấy lo lắng cho nhiệm vụ ngày mai, cứ ăn uống và ngủ nghỉ như bình thường.

Nhưng Tiểu Lan và Tiểu Hiểu lại lo lắng đến mức gần như cả đêm không ngủ được.

Sáng sớm ngày lễ Phong Thực, Tiểu Quỳ dậy sớm hơn mấy nàng ấy, khi hai người Tiểu Lan và Tiểu Hiểu với quầng thâm dưới mắt bước ra từ phòng bên.

Tiểu Quỳ: “?”

“Các ngươi… làm sao vậy?”

Tiểu Lan thấy Tiểu Quỳ không khác gì mọi ngày, tinh thần phấn chấn, cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ nàng ấy không lo lắng chuyện “độc sâm” bị phát hiện sao?

Muốn hỏi kỹ nhưng lại sợ có tai vách mạch dừng, Tiểu Lan chỉ có thể nghẹn lại trong lòng.

“Có thể là trước khi ngủ uống trà, không ngủ được.”

Tiểu Hiểu gật đầu theo, vẫn có chút sợ Tiểu Quỳ, không biết vì sao, không dám lại gần nàng ấy.

Trong điện có tiếng động, Tiểu Quỳ không có thời gian tán gẫu với các nàng ấy.

“Hôm nay là lễ Phong Thực, hai ngươi đi bếp canh chừng, đừng để bất kỳ ai trong cung lại gần.” Tiểu Quỳ dặn dò, món ăn dâng lên Hoàng thượng không thể có một chút sơ suất, đó là liên quan đến sự tồn vong của cả điện.

Tiểu Lan và Tiểu Hiểu gật đầu thật mạnh.

Tiểu Lan: “Ta và Tiểu Hiểu nhất định sẽ canh giữ nghiêm ngặt.”

Nghe vậy, Tiểu Quỳ quay người vào điện, đi hầu hạ Sơ Tửu Tửu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.