[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 31




Chỉ thấy nơi ánh trăng chiếu xuống, một bóng dáng cao lớn đứng bên ngoài màn che…

Sơ Tửu Tửu bị dọa đến mức run rẩy, chỉ tay về phía bóng dáng bên ngoài màn che, nàng… Nàng thật sự đã gặp ma rồi!!

“… Nương nương, oan có đầu nợ có chủ, chỗ trong cung điện này đã đổi chủ, ta cũng không muốn ở đây, xem như chúng ta đồng bệnh tương liên, xin đừng ra dọa ta được không?”

[Cường thịnh, dân chủ, văn minh, hòa hợp, tự do, bình đẳng, công bằng, pháp trị, yêu nước…] Nàng cố gắng niệm, hy vọng có thể dùng những lời này để xua đuổi tà ma, khi mở mắt ra, phát hiện bóng dáng vẫn đứng bên ngoài màn che!

Sơ Tửu Tửu sợ hãi đến mức tóc đứng hết cả lên: “Vậy ngài nói đi, thế nào ngài mới bằng lòng rời đi?”

[Cứu mạng! Ta là người sống không chịu nổi những thé này đâu mà!]

Bóng dáng bên ngoài màn che đưa tay về phía màn…

Sơ Tửu Tửu: “!” Cứu, cứu, cứu mạng!!

Mắt nàng càng mở to, ngay khi màn sắp bị vén lên, Sơ Tửu Tửu nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn! Sợ thấy bóng ma trắng phau! Nàng không muốn trở thành chứng nhân chứng minh ma quỷ có thật sự tồn tại!

So với nỗi sợ hãi không biết, thứ ập đến trước tiên là mùi m.á.u tanh nhẹ…

Sơ Tửu Tửu hoảng loạn, ngửi thấy mùi như sắt rỉ, nàng từ từ mở mắt, thấy một hắc y nhân đứng trước giường, đang giữ chặt cánh tay phải, đôi mắt lạnh lẽo xuyên qua bóng tối nhìn chằm chằm vào nàng.

Sơ Tửu Tửu: “!!!” Không dám thở mạnh, điều đáng sợ hơn cả ma quỷ, chính là hắc y nhân.

May mắn là phim truyền hình đời trước nàng xem không phải vô ích, dưới ánh nhìn chăm chú của hắc y nhân, nàng nhanh chóng bò xuống giường.

Hắc y nhân: “?”

“Mời ngài, mời ngài.” Sơ Tửu Tửu cười gượng, làm thủ thế ra hiệu cho hắc y nhân bên cạnh.

Hắc y nhân không nhúc nhích, nàng tiếp tục nhỏ giọng cam đoan: “Ta sẽ không gọi người vào bắt ngài, ngài yên tâm.”

[Đừng g.i.ế.c ta, đừng g.i.ế.c ta, đừng g.i.ế.c ta…] Nàng sợ hãi, còn phải giả vờ bình tĩnh thong dong, sợ đối phương sẽ g.i.ế.c mình, có trời mới biết nàng khó khăn đến mức nào.

Hắc y nhân dường như không có ý định g.i.ế.c nàng, nhưng cũng không động đậy.

Sơ Tửu Tửu sợ hãi muốn làm chúc gì đó, thấy hắc y nhân vẫn giữ chặt cánh tay, vội vàng lấy một miếng vải sạch ra, lấy ra bình rượu mạnh mà nguyên chủ cất giấu.

Nàng cẩn thận đi tới, đặt vải sạch và rượu mạnh lên giường trước mặt hắc y nhân: “Đại... Đại hiệp, đây là vải sạch và rượu mạnh, ngài tự băng bó nhé.”

Hắc y đại hiệp trầm mặc không nói gì, nhìn Sơ Tửu Tửu đang muốn chạy trốn, từ cổ họng phát ra một giọng nói khàn khàn.

“Ngươi đến đây.”

Sơ Tửu Tửu biểu cảm ngạc nhiên, trong lòng nghĩ: [Ta… Ta đến?!]

“Đại... Đại hiệp vẫn tự mình làm đi, tay chân ta vụng về, sợ băng bó không tốt.”

[Nếu lỡ làm ngươi đau, xé xác ta ra làm tám khối thì làm sao?]

“Hắc y đại hiệp” không trả lời nàng, mà chỉ dùng đôi con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nàng.

Sơ Tửu Tửu cảm nhận được sát khí, đành phải bước tới, đặt băng gạc và rượu mạnh vào, sau đó cả hai ngồi xuống.

Nàng quan sát bộ quần áo tối đen như mặc của hắn ta, đưa tay kéo cổ áo chồng chéo bên phải của hắc y nhân, muốn kéo áo ra để lộ cánh tay bị thương, hoàn toàn không để ý đến n.g.ự.c hoàn toàn có thể bị lộ.

Hắc y nhân: “???”

Nhiệt độ cơ thể của hắn ta truyền qua lớp vải rơi vào lòng bàn tay nàng, Sơ Tửu Tửu vừa định kéo sang bên phải, thì bàn tay lớn đã nắm chặt lấy tay nàng, nhiệt độ nóng bỏng khiến nàng run lên.

Sơ Tửu Tửu nhìn tay mình bị nắm chặt không thể động đậy, không hiểu gì: “Ngài không băng bó sao?”

[Không kéo áo xuống, cũng không thể trực tiếp đổ rượu mạnh lên mà băng bó được chứ?]

Hắc y nhân có chút bất đắc dĩ, mạnh tay kéo vải ở chỗ vết thương, tiếng “xé” vang lên, lộ ra cánh tay trắng trẻo rắn chắc.

Sơ Tửu Tửu thán phục sức mạnh của hắn ta: “Sức lực của ngài lớn thật, cơ bắp cũng rất rắn chắc khỏe mạnh.”

[Trông trắng trẻo sạch sẽ, còn khá có sức.]

Hắc y nhân: “…”

Nàng nhìn vào vết thương đang chảy máu, tay không hiểu sao mềm nhũn ra, cầm rượu mạnh nhẹ nhàng đổ vào vết thương.

Mỗi bước mỗi xa

Mùi rượu mạnh tràn ngập trong màn che, sau khi đổ xong, Sơ Tửu Tửu như đang làm phép, thổi vào vết thương của hắn ta.

“Phù phù… Mau khỏi nhé.”

Hoàn toàn không chú ý đến việc hắc y nhân lặng lẽ theo dõi từng cử động của nàng, khi miệng nàng thổi phù phù vào vết thương, thân hình của nam nhân hơi cứng lại.

Sau khi thổi xong, nàng nhanh chóng lấy vải sạch để băng bó cho hắn ta, còn không quên buộc một cái nơ đẹp.

Hắc y nhân nghiêng đầu, nhìn cái nơ tinh xảo… rơi vào trầm mặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.