[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!

Chương 29




“Hồi nương nương, hôm nay phát thịt và thức ăn nhiều hơn mọi khi.” Tiểu Lan buộc tóc song bình kế, cười tươi đến thấy răng không thấy mắt, vì giờ đây Lệ Phương điện có thêm một miệng ăn, vốn nghĩ sẽ ít hơn, không ngờ hôm nay thịt và thức ăn nhiều hơn ít nhất hai phần.

Sơ Tửu Tửu phấn khởi từ trên giường đứng dậy: “Thật không?”

Mỗi bước mỗi xa

Tiểu Lan gật đầu thật mạnh: “Vô cùng cắc chắn, bánh cũng nhiều hơn.” Trước đây bánh phát ra không đủ cho nương nương, thời gian gần đây, nương nương còn chia bánh cho mình và Tiểu Quỳ, Nhu tần nương nương tự mình không ăn được bao nhiêu.

Sơ Tửu Tửu vui mừng không thể tả, trong thời đại buồn tẻ khô khan này, điều duy nhất khiến nàng có hy vọng, có thể an ủi tâm hồn, chỉ còn lại việc ăn uống.

Chắc chắn là đại phản diện thấy trong điện của nàng có thêm một tì nữ, đã ra lệnh phân thêm thịt và bánh cho nàng.

Sơ Tửu Tửu tiến tới nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Hiểu, nụ cười rực rỡ lóa mắt: “Tiểu Hiểu, ngươi thật là phúc tinh của Lệ Phương điện.”

Tiểu Hiểu hoảng hốt cúi đầu, nàng ta cứ như vậy mà nhìn nương nương ngẩn ngơ… đây là đại bất kính.

“Nô tì… Nô tì không phải, là nương nương cứu nô tì, nương nương là ân nhân cứu mạng của nô tì.” Tiểu Hiểu nói xong liền muốn quỳ xuống, sợ Nhu tần nương nương không cần mình.

Sơ Tửu Tửu thấy nàng ta sợ đến run rẩy, nắm lấy cánh tay nàng ta, không cho nàng ta quỳ xuống, vội vàng ra hiệu cho Tiểu Lan lại gần.

Tiểu Lan rất thông minh, lập tức hiểu ý Sơ Tửu Tửu, nhanh chóng tiến lên ôm lấy cánh tay Tiểu Hiểu.

“Tiểu Hiểu tỷ, nương nương rất tốt, sẽ không đánh mắng chúng ta, tỷ không cần sợ.”

Tiểu Hiểu vẫn còn run rẩy, Sơ Tửu Tửu thấy rõ nàng ta không thể kiểm soát được, 365 ngày không ngừng cập nhật trong môi trường áp lực cao, biết rằng cần phải từ từ.

“Không sao, từ từ thôi, đừng ép bản thân.” Sơ Tửu Tửu nhẹ nhàng nói.

Tiểu Hiểu hốc mắt ướt át, tại sao… Nhu tần nương nương lại tốt như vậy…

“Tạ Nhu tần nương nương.”

Ở ngoài cửa, Tiểu Quỳ vẫn chưa đẩy cửa vào, tiếng nói bên trong nàng ấy nghe rất rõ, trên mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc, nhưng thực ra… Nàng ấy bị cảm động thật sâu bởi cuộc trò chuyện bên trong.

Do sự “chăm sóc” không lời của đại phản diện, Sơ Tửu Tửu xuất phát đến Dưỡng Tâm điện sớm hơn mọi ngày.

Còn chưa đến Dưỡng Tâm điện, nàng đã gặp Hàn Sở hạ triều trở về.

Trên kiệu, nam nhân đội kim quan, dung mạo tuấn tú lạnh lùng như băng tuyết, long bào màu vàng sáng bao bọc bờ vai rộng lớn mạnh mẽ của hắn, để lộ cái cổ thon dài, cổ áo gấp nếp tinh xảo, khiến yết hầu rõ ràng càng thêm quyến rũ.

Đôi mắt lạnh lùng khiến người ta không dám nhìn thẳng, như đang chợp mắt.

“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Sơ Tửu Tửu cùng Tiểu Quỳ hành lễ với hắn.

Nghe thấy giọng nói của nàng, Hàn Sở dường như không ngạc nhiên, mắt vẫn không mở.

Cỗ kiệu đi ngang qua bên cạnh nàng, cho đến khi khoảng cách ngày càng xa, Sơ Tửu Tửu mới đứng thẳng dậy.

Vì số lượng rau thịt phát ra nhiều hơn hai phần, tâm trạng Sơ Tửu Tửu rất tốt, ngâm nga một bài nhỏ theo đến Dưỡng Tâm điện.

Nàng đứng ngoài điện, chờ Hàn Sở triệu nàng vào.

Hắn vừa mới hạ triều, có lẽ sẽ phải chờ ở ngoài điện một lúc.

Chẳng bao lâu sau, Lý công công từ Dưỡng Tâm điện đi ra.

“Nhu tần nương nương, hôm nay đến sớm.”

“Lý công công, chào buổi sáng.” Sơ Tửu Tửu mày như trăng khuyết, cười tươi.

Lý công công không khỏi ngẩn người, nếu như nàng và Hoàng thượng có con nối dòng, chắc chắn sẽ rất đẹp.

“Nhu tần nương nương, có thể vào điện rồi.”

Sơ Tửu Tửu bước nhẹ vào Dưỡng Tâm điện, bên trong, Hàn Sở đang ngồi uống trà.

Nàng tiến lên trước hạ thấp người: “Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an.”

Lí công công không khỏi lâm vào thất thần, nếu như nàng cùng Hoàng Thượng sinh hạ đích con nối dòng, nên sẽ có thật tốt xem.

Hàn Sở dùng ngón tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng cầm ly trà, mắt không ngẩng lên: “Miễn lễ.”

Giọng nói trầm ấm của hắn rất dễ nghe, người trước mắt lại rất đẹp, vì thịt rau mà Sơ Tửu Tửu trong lòng khen hắn không ngớt.

[Bộ dáng xinh xẻo, âm thanh lại dễ nghe, người còn rất thông minh, không trách đám phi tần lại mê cuồng hắn vậy.]

Hàn Sở buông mi mắt mắt, từ từ thưởng thức trà, với lời khen của nàng thì thờ ơ.

“Thần thiếp tạ Hoàng thượng, đã thêm nhiều thịt rau.” Sơ Tửu Tửu cảm kích nói, nàng thực sự khá bất ngờ, vì đại phản diện dù nhìn hay theo hiểu biết đối với hắn trong sách, đều không giống một người tốt.

Nhưng về việc trị thiên hạ này, vẫn đối xử với dân chúng vô cùng tốt.

“Chỉ là Lý công công tự ý chủ trương thôi.” Hàn Sở giọng lạnh lùng, không mấy coi trọng.

Lý công công đứng không xa: “…” Ngài nói sao cũng được.

Sơ Tửu Tửu tin là thật, nhưng dù Lý công công có tự ý chủ trương, cũng phải qua sự đồng ý của hắn mới thực hiện được.

“Thần thiếp sẽ đa tạ Lý công công sau.”

Hàn Sở trầm mặc, tiếp tục thưởng trà.

[Không thể phủ nhận, thời đểm hắn bình thường thật sự rất đẹp nha.]

Hàn Sở:?? Bình thường… Thời điểm?

Động tác thưởng trà hơi dừng lại, sau đó nhẹ nhàng đặt tách trà lên bàn.

“Trẫm hỏi nàng, sao lại dùng bữa cùng bàn với tì nữ?”

Sơ Tửu Tửu không ngờ hắn chú ý đến điều này, nghĩ một chút rồi hàm hồ trả lời: “Thần thiếp cảm thấy có thêm vài người ăn cùng, ăn uống sẽ ngon hơn.”

[Để Tiểu Lan và Tiểu Quỳ đói bụng nhìn mình, dù có món ăn ngon đến đâu cũng không thấy ngon, có câu nói thế nào nhỉ? Vui một mình không bằng cùng vui.]

Sau đó nàng cảm nhận được đại phản diện đang lẳng lặng nhìn mình.

Sơ Tửu Tửu bị hắn nhìn chằm chằm cảm thấy khó hiểu, nghĩ: [Mình trả lời cũng không có vấn đề gì mà.]

“Lui ra đi.”

Nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Tạ Hoàng thượng, thần thiếp xin cáo lui.”

Khi sắp ra khỏi Dưỡng Tâm điện, thấy Lý công công, nàng dừng bước: “Lý công công, đa tạ ông.”

Lý công công vì ý của Hoàng thượng mà không thể không cười nói: “Nô tài không dám, là Nhu tần nương nương có lòng tốt.”

“Lý công công quá khen rồi.”

Sơ Tửu Tửu đa tạ Lý công công, rồi rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

Nàng từ Dưỡng Tâm điện trở về Lệ Phương điện, thoải mái nằm trên giường để g.i.ế.c thời gian.

Những ngày tiếp theo trôi qua yên bình, chỉ cần hệ thống không tuyên bố nhiệm vụ, ngoài việc hơi buồn chán, cuộc sống vẫn coi như không có gì trở ngại.

Ngày hôm đó, Sơ Tửu Tửu dẫn Tiểu Quỳ đến thỉnh an Hàn Sở xong, trên đường trở về Lệ Phương điện, đi qua một con đường nhỏ.

“… Khi trực đêm, luôn có chút đáng sợ.” Hai tì nữ đứng quay lưng lại với Sơ Tửu Tửu và Tiểu Quỳ, đang trò chuyện với nhau.

Sơ Tửu Tửu chậm lại bước chân, muốn nghe các nàng ta nói gì.

“Trường Thu điện thì còn đỡ, Lệ Phương điện… Đó mới thật sự đáng sợ.”

Sơ Tửu Tửu vừa nghe, lập tức kéo Tiểu Quỳ lại, Lệ Phương điện của nàng đáng sợ sao? Sao lại đáng sợ được?

Tiểu Quỳ nhíu mày, định quở trách hai tì nữ ở dưới gốc cây, nhưng Sơ Tửu Tửu nhanh tay bịt miệng nàng ấy lại.

“Suỵt…” Nàng ra hiệu cho Tiểu Quỳ không được phát ra tiếng.

“Lệ Phương điện có chuyện gì?” Một tì nữ khác dưới gốc cây dường như cũng không biết.

“Ngươi không biết sao?” Tì nữ biết chuyện ngạc nhiên, nàng ta không biết thật sao?

Đối phương lắc đầu, tì nữ biết chuyện hạ giọng, nhưng xung quanh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy được âm thanh của nàng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.