Điều Huệ tần không ngờ là, vừa rời khỏi Vũ Hoa điện, lại tình cờ gặp Hoàng thượng đang “đi dạo” gần đó.
Khoảnh khắc đó, nàng ta nghĩ ông trời đã giúp mình, ông trời đều đang “trừng phạt” Nhu tần.
Nháy mắt sĩ khí tăng cao hơn nhiều, ngay lập tức nước mắt rơi lã chã quỳ xuống trước mặt Hàn Sở.
“Hoàng thượng, khẩn cầu Hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp!” Huệ tần khóc lóc thảm thiết, khiến người khác không nỡ nhìn.
Hàn Sở dĩ nhiên là người tâm địa sắt đá, không hề động lòng trước nước mắt của nàng ta, chỉ cảm thấy hứng thú với việc nàng ta sắp tố cáo.
“Có chuyện gì cần trẫm làm chủ?” Giọng hắn trầm tĩnh, đồng thời tránh không để nàng ta chạm vào góc áo.
Lý công công đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào đôi giày, có chuyện gì mà ngài không rõ sao?
“Hồi Hoàng thượng, Nhu tần vô cớ dẫn đi tì nữ của thần thiếp, nói là muốn dạy dỗ thần thiếp, Nhu tần chắc chắn có thù hằn với thần thiếp, nên mới liên tục gây sự.” Huệ tần khóc đến đau lòng, như thể đã thấy Tiểu Hiểu bị Nhu tần hành hạ.
Hàn Sở giọng lạnh lùng: “Lý công công, dẫn đường.”
“Vâng, Hoàng thượng.” Lý công công cúi đầu hành lễ, nhanh chóng đi trước dẫn đường.
Huệ tần không dám nghĩ sẽ thuận lợi như vậy, nàng ta thầm cười lạnh: Ngày tháng tốt đẹp của Nhu tần đã hết.
Có Hoàng thượng ra mặt, một đoàn người hùng hổ tiến về Lệ Phương điện.
Nhiều phi tần nghe tiếng cũng chạy đến, theo sau hòa vào xem kịch.
Lúc này ở Lệ Phương điện, Sơ Tửu Tửu nhìn thấy tì nữ Tiểu Hiểu bị hai bên khiêng vào điện.
Tiểu Hiểu biết rằng sẽ phải chịu đựng một phen hành hạ, dù có sống sót cũng khó tránh khỏi thương tích, nàng ta run rẩy chấp nhận số phận bi thảm, trong lòng nghĩ: Liệu mình có c.h.ế.t trong đau đớn không?
“Đặt nàng ta xuống ghế.”
Tiểu Quỳ và Tiểu Lan không hiểu Sơ Tửu Tửu định làm gì, nên đã đè Tiểu Hiểu xuống ghế, để nàng ta ngồi xuống.
Tiểu Hiểu nhắm chặt mắt, nghĩ rằng Nhu tần sẽ dùng “hình phạt” với mình, sợ hãi đến mức run rẩy.
Chỉ nghe Sơ Tửu Tửu nói: “Mang bữa trưa lên.”
Tiểu Quỳ và Tiểu Lan: “???” Cái gì?!
Cả hai tì nữ đồng loạt nhìn về phía nàng, mắt mở to đầy ngạc nhiên cùng nghi hoặc.
“Chuẩn bị thêm hai cái bát và một đôi đũa.” Nàng còn bổ sung thêm một câu.
Tiểu Lan bị sự thay đổi bất ngờ làm cho ngẩn người, há hốc miệng ngây ngốc nhìn Sơ Tửu Tửu.
Mỗi bước mỗi xa
Tiểu Quỳ là người phản ứng nhanh nhất: “Vâng, nương nương.” Đưa tay kéo Tiểu Lan đi về phòng ăn.
Tì nữ Tiểu Hiểu không biết Nhu tần định làm gì với mình, như ngồi trên đinh chờ đợi “khổ hình”.
Cho đến khi mùi thơm của thức ăn lan tỏa, bàn đầy món ăn, dù mỗi món không nhiều nhưng màu sắc và hương vị đều hấp dẫn, Tiểu Hiểu không nhớ mình đã ăn cơm bình thường từ khi nào, những món trên bàn nàng ta mơ cũng không dám mơ tới.
Bởi vì Huệ tần nương nương thiên vị một tì nữ khác, nên thức ăn thừa đều dành cho tì nữ đó, còn nàng ta hàng ngày chỉ ăn cháo từ một chút cơm thừa pha với nước.
Sơ Tửu Tửu chia thức ăn ra, cho Tiểu Hiểu thêm nhiều món mặn.
“Hung tợn” đặt trước mặt nàng ta, cũng “đe dọa” nàng ta: “Nếu không ăn hết, xem bản cung sẽ dạy dỗ ngươi thế nào.”
Hệ thống: “…” Nó không phải nhắc nhở như vậy…
Thực ra câu thoại mà hệ thống nhắc là: Xem bản cung sẽ dạy dỗ ngươi thế nào.
Sơ Tửu Tửu chỉ dùng toàn bộ sự thông minh của mình để đục nước béo cò, bỏ thêm một câu vào phía trước, khiến hệ thống xem xong, cũng không thể bới móc ra được sai lầm.
Tiểu Quỳ và Tiểu Lan nhìn thấy bàn thức ăn đầy ắp trước mặt Tiểu Hiểu: “…” Uy h.i.ế.p đến mức… Khiến người ta cảm thấy “sợ hãi”.
Tì nữ Tiểu Hiểu không thể tin nổi nhìn hai bát thức ăn trước mặt, chất đầy những món mà nàng ta chưa bao giờ dám mơ đến.
“Nhu tần nương nương…” Nàng ta vô thức sợ hãi muốn quỳ xuống, nhưng bị Tiểu Quỳ giữ lại.
Tiểu Quỳ nhẹ giọng nói: “Nghe nương nương, ngồi ăn đi.”
Nhưng tì nữ Tiểu Hiểu vẫn không dám động đậy, cho đến khi nhìn thấy Tiểu Quỳ và Tiểu Lan ăn uống thoải mái, không có chút sợ hãi và bất an nào, dường như… đã quen với việc cùng Nhu tần nương nương ngồi chung bàn cùng dùng bữa.
Giờ khắc này Tiểu Hiểu vô cùng khiếp sợ trước cảnh tượng này, chưa từng thấy bao giờ.
Dần dần, nàng ta đã đói đến hai mắt choáng váng, học theo các nàng cầm đũa ăn.
Tiểu Hiểu đói quá, miếng thịt vừa vào miệng đã trượt xuống cổ họng, đói đến mức không thể cảm nhận được nó thơm ngon đến thế nào.