Quay về phòng, Phong Tảo lập tức liệt ra một danh sách quà hỏi cưới và một bản giới thiệu đơn giản về bản thân.
Bởi vì không có biện pháp nào khác nên mới dùng tiền của nguyên chủ, tại ai mà hắn hiện tại không có việc làm, sắp tới còn phải nuôi vợ nữa.
Sau khi đã chuẩn bị đồ đạc xong xuôi đâu vào đấy, Phong Tảo đi xuống lầu thì thấy đồ ăn đã chuẩn bị đầy đủ.
Phong Tảo: "Tu Tư, anh thật đúng là một người vợ tốt, ha ha, xem ra hôm nay tôi có lộc ăn rồi!"
"Hùng Tử ngài thích là tốt rồi." Tu Tư nói xong liền quỳ xuống bên cạnh Phong Tảo.
Phong Tảo có chút đau đầu nhìn Tu Tư đang quỳ, cảm thấy thói quen này nhất định phải nhanh chóng bỏ đi, "Anh lại làm gì vậy! Tôi không thích việc này đâu, quỳ tới quỳ lui không sợ đầu gối bị đau sao."
Tu Tư nghiêm túc trả lời: "Điều này là việc cần thiết trong bữa ăn, bất cứ lúc nào ngài cần gì thì tôi đều có thể sẵn sàng phục vụ cho ngài. Hơn nữa đầu gối tôi không có đau, đối với quân thư thì chuyện này có sá gì."
Phong Tảo: "Mau mau đứng lên, gia đình chúng ta trong tương lai không thể tùy tiện quỳ xuống như vậy, ngồi xuống đây cùng nhau ăn cơm đi."
Trùng cái bị nâng lên với vẻ mặt khiếp sợ, hắn không nghĩ là trùng đực này lại ôn nhu tới vậy, dịu dàng như vậy, còn cho phép trùng cái lên bàn ăn cơm chung với mình, không biết tại sao mình lại may mắn như thế, có thể gặp được một trùng đực cực tốt.
Phong Tảo nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Tu Tư, liền biết ngay trùng cái ngốc nghếch này đang bổ não chuyện gì đó trong đầu.
Phong Tảo: "Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi." Nói xong liền gắp một miếng thịt to vào chén của trùng cái vẫn còn đang ngây người bên cạnh.
Lúc này trùng cái càng kinh ngạc hơn, vậy mà trùng đực còn gắp thịt cho mình sao. Bên này Phong Tảo không nhìn thấy biểu cảm của Tu Tư mà chỉ cảm thấy đồ ăn của Trùng tộc rất lạ, hắn không tài nào thích ứng được.
Cơm nước đã xong xuôi, Phong Tảo gọi Tu Tư lại.
Phong Tảo: "Chúng ta quen nhau có chút vội vàng, chưa kịp giới thiệu gì cả. Tôi tên là Phong Tảo, trong nhà chỉ có một mình tôi thôi, tôi muốn kết hôn với anh. Anh nhìn xem, đây là bản giới thiệu về tôi, còn đây là danh sách của hồi môn, nếu anh thấy có cần điều chỉnh gì thì nói cho tôi biết nhé. Tôi đã thấy thông tin về anh trên mạng và trung tướng Kha Đạt cũng có nói với tôi rồi, tôi cảm thấy chúng ta thực sự rất hợp với nhau đó."
Giờ phút này, Tu Tư không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào nữa, từ nhỏ hắn đã luôn cùng Thư phụ nương tựa vào nhau mà sống, bởi vì thân phận thấp kém, bản thân sau này lại còn là quân thư nên không thể sống cùng Thư phụ nữa, phải luôn sống cô đơn một mình.
"Tôi...tôi.... tôi không cần lễ vật đính hôn, trùng cái nào cũng phải nuôi gia đình cả, mấy năm gần đây tôi có tiết kiệm được một ít, tôi có thể nuôi gia đình. Ngài...ngài không cần làm như vậy đâu. Tôi...tôi không cần ngài đưa tiền đâu... tôi...tôi..." Tu Tư hoảng hốt nói năng lộn xộn.
Phong Tảo trầm tư trong chốc lát: "Vậy thì bây giờ chúng ta không nói tới tiền bạc gì nữa, đợi hai tuần nữa chúng ta đăng ký xong thì hãy nói đến chuyện này được không? Giờ khuya rồi, đi nghỉ ngơi trước nhé, ngày mai anh cũng cần phải đến quân đội mà."
Nghe thấy là đi nghỉ ngơi thì hai tai Tu Tư từ từ hồng lên, Phong Tảo lại càng thích hơn, thật là một chú trùng ngốc ngây thơ.
Sau khi tắm rửa xong, trùng cái liền đứng trước cửa phòng của trùng đực, không biết bây giờ bản thân nên làm gì.
Ngay lúc này trùng đực mở cửa ra, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của trùng cái liền biết ngay người ấy đang nghĩ gì.
Phong Tảo: "Anh sang phòng bên cạnh ngủ trước đi nhé, hiện tại chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn, chờ khi nào đăng ký xong thì chúng ta có thể ngủ cùng nhau được không?"
Tu Tư ngây ngốc trả lời: "Mọi việc đều nghe theo ngài sắp xếp."
Phong Tảo nhìn theo cho đến khi trùng cái vào phòng mới thôi, vội thờ phào một hơi, vừa nãy khi nhìn thấy bờ vai mạnh mẽ hữu lực cùng cơ bắp săn chắc của Tu Tư suýt chút nữa đã không kìm nổi lòng mình.
Tu Tư trở về phòng, tim không ngừng nhảy bang bang trong lòng ngực, "trùng đực mặc áo ngủ đó thật đáng yêu quá đi, một nhúm tóc còn ngốc ngốc dựng lên, đôi mắt cũng tròn vo thật đáng yêu."
Mang theo suy nghĩ này trong trái tim, Tu Tu liền đi vào giấc ngủ, khóe miệng vẫn luôn hơi hơi nhếch lên.
Hai con trùng cứ thế mang theo "ý nghĩ xấu xa" của riêng mình mà chìm vào giấc ngủ. Bọn họ hoàn toàn không hay biết tin tức về mình đã sớm truyền khắp nơi trong quân đội.
......
Ngày hôm sau, Tu Tư đã thức dậy từ sớm chuẩn bị xong bữa sáng, chờ trùng đực xuống lầu.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Phong Tảo đề xuất đưa Tu Tư đi làm.
Phong Tảo: "Tôi đưa anh đi làm nhé, sẵn tiện tìm xem có công việc gì để làm không."
Tu Tư liền bất an nói: "Ngài chê tôi kiếm không đủ tiền sao? Tôi có thể cố gắng kiếm nhiều hơn, ngài không cần phải vất vả đi làm như vậy đâu!"
Phong Tảo nhìn trùng cái bất an trước mặt vội giải thích: "Không phải, tôi chỉ là muốn tìm thứ gì đó để làm thôi, ở nhà không cũng chán."
Tu Tư vẫn như cũ không từ bỏ ý nghĩ của mình: "Ngài là trùng đực, vốn dĩ không cần phải làm việc gì hết, tôi...tôi có thể nỗ lực...."
Phong Tảo: "Được rồi được rồi, trước hết thì mặc kệ chuyện đó đi, tôi đưa anh đi làm trước đã."
Suốt đường đi, Tu Tư lúc nào cũng lo lắng đề phòng sợ trùng đực mảnh mai ở trên đường gặp phải tổn thương, cả cơ thể vẫn luôn căng chặt.
Đi đến cửa đơn vị, có vô số quân thư đang lén lút quan sát Phong Tảo.
"Đây là hùng chủ của thiếu tướng sao? AAA, thật là đáng yêu!"
"Vì sao tôi không được may mắn như vậy chứ, vì sao trùng đực đáng yêu như thế không phải là của tôi chứ."
"Woa, thế mà còn tự mình đưa thiếu tướng đi làm nữa kìa, trùng đực tốt như vậy tìm ở đâu bây giờ, tôi cũng muốn có một hùng chủ tốt như thế."
"Này ~ tưởng tranh sủng với thiếu tướng mà dễ à, ngươi hẳn là không muốn giữ tính mạng mình nữa chứ gì."
Xung quanh nơi nào cũng có lời bàn tán về Phong Tảo, đột nhiên trong lòng Tu Tư có phần không muốn mấy con trùng khác thấy được Phong Tảo, trùng đực tốt như vậy phải mang giấu đi mới đúng.
Phong Tảo: "Được rồi, đến rồi đó, anh đi làm đi, buổi tối tôi lại tới đón anh về nhà." Nói xong còn không quên sờ sờ đầu Tu Tư.
Lỗ tai Tu Tư hồng hồng liền đồng ý, không nghĩ tới hành động của trùng đực lúc này đã gây ra một ngọn lửa lớn bùng nổ trong đơn vị.
"A A A... ngài ấy còn sờ đầu thiếu tướng kìa."
"Cái gì..cái gì, trùng đực này còn dịu dàng như thế sao?"
"Trùng đực như thế kia thì tôi cũng muốn, tôi muốn."
"Là ngươi, đưa cho ta, ta còn không cần, vậy mà còn muốn trùng đực..ha ha ha ha ha thật là muốn người khác chê cười mà...ha ha ha ha ha ha..."
"Vẫn phải có ước mơ chứ, lỡ đâu nó thành hiện thực thì sao. Ngươi không hiểu gì cả, bản thân là trùng thì vẫn phải có ước mơ nha."
"Vậy thì ngươi thật là tuyệt đó nha."
......
Trở lại văn phòng, Tu Tư đang làm việc thì trung tướng Kha Đạt tâm trạng phấn khởi bừng bừng đi tới.
Kha Đạt thấy Tu Tư liền lải nhải: "Hôm qua cậu không sao chứ, tôi thực sự không có cách nào khác. Con trùng Đức Trung xấu xa kia vậy mà lại muốn cưỡng ép cậu qua đó, thế nên tôi mới tìm trùng đực Phong Tảo này, tôi thấy trùng đực này tốt hơn con trùng Đức Trung kia. Hôm qua cậu có bị phạt gì không? Trùng đực này thế nào? Tôi đã xem qua tài liệu về gia đình cậu ấy, gia đình trong sạch, là một gia tộc đơn giản hiếm thấy đấy."
Tu Tư: "Ngài ấy rất tốt, rất dịu dàng." Nói xong liền nghĩ tới bộ dạng khả ái đáng yêu của trùng đực.
Kha Đạt nhìn thấy dáng vẻ này của Tu Tư nội tâm liền sinh ra suy nghĩ: mình tới đây có chút thừa thãi thì phải.
Sau đó, Kha Đạt đảo mắt, không khỏi nghĩ đến chủ ý xấu.
"Nghe nói, hôm nay cậu được trùng đực đó đưa đi làm, chậc chậc chậc... Nếu biết trùng đực này tốt như vậy thì tôi đã sớm giữ lại cho mình rồi."
Tu Tư nghe thấy vậy liền nhanh chóng trở lại trạng thái vô cảm: "Ngài có thể ra ngoài được rồi, tôi còn phải làm việc."
Kha Đạt:...............
Trong lòng Tu Tư thầm nghĩ "trùng đực tốt như vậy phải trông coi thật kỹ, hừ hừ, ai cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện cướp được!"