Về phần con trâu...là đang giễu cợt hắn bị cắm sừng, hay là nói hắn thích gặm cỏ, nhai đi nhai lại?
Trầm Ô tức giận đến không nói nên lời, khí tức quanh thân cũng bắt đầu có xu thế bạo động. Nhưng đúng lúc này, kẻ đầu sỏ gây tội lại tựa như mọi chuyện đều không liên quan đến mình mà cười nhạt, phất tay, xoay người rời đi.
"Không làm phiền nhã hứng của đệ đệ nữa. Nhớ mau chóng tìm được thê tử của mình đó, chớ làm trò cười cho người ngoài xem a."
Ở bên cạnh, Viêm lão đã sớm toát mồ hôi hột thay Trầm Ngân, không khỏi cảm khái lá gan của y thật lớn, đổi thành lão, có cho lão mười cái lá gan, lão cũng không dám vào thời khắc này đi chạm vào vảy ngược của Trầm Ô.
Dư quang liếc qua bên cạnh, quả nhiên, Viêm lão liền nhìn thấy được sườn mặt tái mét của Trầm Ô. Nhưng chưa để lão nhìn nhiều thêm, hắn liền đã đột ngột nâng mắt, rống giận:"Còn đứng đó làm gì! Lập tức phái người đi tìm đôi gian phu dâm phụ đó về cho bổn vương!"
"Dù có đào ba tất đất, đem cả đại lục lật ngược, cũng phải đem bọn họ bắt lại cho bổn vương, có nghe thấy chưa?!!"
"Vâng, Vương thượng." Vào lúc này, Viêm lão làm sao lại dám cãi lời của Trầm Ô được chứ, chỉ có thể không ngừng vâng dạ. Lập tức hành lễ cáo lui.
Đến khi xung quanh đã không còn người khác nữa, Trầm Ô mới triệt để bạo nộ, không còn cố kỵ gì nữa mà đánh ra một chưởng, đem bức tường bên cạnh đều vỗ thành bột phấn.
"Uyển Dư! Tại sao lại đối xử với bổn vương như vậy, A!"
Hai mắt xích hồng, Trầm Ô chỉ có thể thét dài, phát tiết cảm xúc thống hận của mình. Một người cao ngạo như hắn, căn bản là không chịu đựng được việc bị nữ nhân của mình đội nón xanh, cùng dã nam nhân cao chạy xa bay.
- ---------------------------
Đã một tháng trôi qua, bầu không khí bên trong Ma cung vẫn luôn vô cùng kiềm chế. Bởi vì Uyển phi - một trong những phi tần có chức vụ cao nhất bên cạnh Trầm Ô, thế mà lại bị người lén lút đột nhập hạ sát.
Nghe nói tử trạng vô cùng thê thảm, ngay cả thi cốt cũng không còn. Vương thượng đau lòng quá độ, nên ngay cả tang lễ của nàng cũng không dám đến nhìn. Chỉ làm một linh cữu sơ sài, liền đã đem ra hậu sơn chôn.
Việc này, khiến không ít người không khỏi thổn thức đúng là hồng phấn khô lâu, đế vương tâm bạc. Lúc còn sống hào quang vô hạn thế nào, chết rồi không phải cũng chỉ hòa vào trong cát bụi hay sao?
Đồng thời lại có chút hoảng loạn, không biết hung thủ giết chết Uyển Dư rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể ra tay với mình hay không.
Nếu hỏi ở Ma cung hiện giờ, người lạc quan thoải mái nhất là ai, thì chỉ có thể là Trầm Ngân. Bởi vì y biết, Trầm Ô chỉ là đang thuần túy tìm bậc thang cho mình, vớt vát chút tôn nghiêm còn sót lại mà thôi.
Đương nhiên, nói đi phải nói lại, Trầm Ngân cũng thật rất khâm phục Uyển Dư. Không chỉ vì nàng có gan chạy trốn thật, mà còn vì nàng có đủ thực lực để thành công thoát khỏi truy lùng của Trầm Ô.
Mặc dù không có tin tức nội bộ, nhưng từ tình hình hiện tại tới xem, Trầm Ô chín phần mười là không bắt được Uyển Dư cùng Doãn Phong được rồi.
Quả không hổ là nữ chính, dù không có nam chính, thì hào quang khí vận vẫn chói lóa như vậy.
"Công tử, bên ngoài trời lạnh, ngài khoác thêm áo choàng đi."
Thị nữ Mộc Cẩn đi tới, cầm lấy áo choàng chủ động khoác lên vai Trầm Ngân. Gương mặt tú lệ đều tràn đầy kính cẩn cùng ân cần.
Nữ tử này chính là người đã ở cạnh Trầm Ngân suốt thời gian nửa năm ở Ma cung. Chỉ khác biệt ở chỗ, trước kia, khi y vẫn còn ở trong nhà gỗ, chức trách của nàng là mỗi ngày đưa cơm, giặt giũ quần áo cho y. Còn bây giờ thì đã được thăng chức trở thành thị nữ thiếp thân, chỉ cần hầu hạ bên người y là được.
"Ân." Ánh mắt nhìn về khoảng sân rộng đằng xa, Trầm Ngân liền hỏi:"Ở đó đang làm gì vậy?"
Theo tầm mắt của Trầm Ngân nhìn sang, một bên nhón chân giúp y buộc dây áo choàng, một bên, Mộc Cẩn lại giải thích:"Bẩm công tử, nghe nói Vương thượng vì quá độ tưởng nhớ Uyển phi, cho nên đã hạ lệnh giải tán hết những phi tử có thân phận thấp trong hậu cung."
Trầm Ngân nheo mắt nhìn kỹ lại một chút, nơi nhốn nháo đằng xa quả thực chính là đám nữ nhân của Trầm Ô. Nhiều thì không có, nhưng ít nhất cũng có một ngàn.
Đám nữ nhân này, có khóc lóc ỉ oi cầu xin ở lại, có mừng rỡ ra mặt. Nhưng không ngoại lệ, lúc nhận tiền phân phát, bàn tay đều vô cùng nhanh lẹ.
"Những nữ nhân không có nội hàm thế này, ngoại trừ làm hoa cảnh để ngắm ra, căn bản là chẳng có ích lợi gì. Thậm chí một số nữ nhân ngay cả mặt của Vương thượng đều chưa từng được gặp qua. Vương thượng vốn nên sớm đưa bọn họ phân phát đi."
Nghe Mộc Cẩn cảm khái, Trầm Ngân chỉ cười không nói, cũng không trách nàng vượt quyền, bàn luận chuyện của chủ tử, bởi vì đây là y cho phép. Dù sao, ở trong Ma cung to lớn thế này, nếu ngay cả người giải bày tâm sự cũng không có, thì sẽ rất nhàm chán.
Về phần truyền ngôn nói Trầm Ô vì tưởng nhớ Uyển Dư cho nên mới như vậy, y chỉ là cười nhạt cho qua.
Theo y thấy, hắn là sợ nữ nhân của chính mình quá nhiều, không quản nổi, lại để các nàng cắm lên người mình mấy cái sừng, từ trâu chuyển thành nhím.
Hoặc thực tế hơn một chút, hắn giống như đã có chút mất niềm tin vào nữ nhân.
**Thật ra là còn có một lý do nữa mà A Ngân không biết, đó chính là: con trai ta nó không cương với nữ nhân được nữa rồi. Xin phép khóc trong lòng một chút.