Xuyên Qua Thời Không, Ta Thành Vương Phi

Chương 43




Bên trong Phong cốc,một nữ tử nhỏ nhắn thân người liên tục di chuyển,bàn tay nắm lấy Câu Phách giống như mãng xà phóng đi. Trường bào màu trắng dính đầy máu tươi,bởi vì trời mưa nên vết máu nhòe dần,loang lổ khắp thân váy,nhìn vào vô cùng chói mắt,còn có phần quỷ mị.

Ở phía đối diện,hơn ba mươi người đang truy đuổi nàng,đằng sau còn có một nam nhân mang mặt nạ màu bạc đang nhàn nhã thưởng thức trận chiến không cân sức này.

Mỗi lần có người muốn bước ra khỏi phong cốc,bóng dáng nhỏ giống như phản xạ có điều kiện,Câu Phách nhanh chóng phóng tới cuốn lấy chân kẻ đó.

“Mẹ kiếp,đều xông lên hết đi”

Mưa lại bắt đầu nặng hạt,mồ hôi của ta hòa chung với nước mưa thấm vào đầu lưỡi mang theo mùi vị chan chát. Ta cũng biết…mình sắp không xong rồi.

Vốn nghĩ tên giáo chủ kia định nhân lúc ta bị vây khốn mà đuổi theo Nha Linh cướp lấy hai thần khí còn lại,nhưng hắn tới giờ vẫn không có di chuyển.

Mặc dù không biết vì sao hắn không có động tĩnh,nhưng nhờ vậy ta có thêm một chút thời gian mà giải quyết đám thuộc hạ của hắn.

Những người này cũng không đễ đối phó,tốc độ của chúng khi tránh Câu Phách của ta khá nhanh.

Đúng như Thượng Quan Tán Lý đoán,bọn người này quả thực không thể xem thường.

Trước khi hắn bị Huyền Cát đâm một kiếm đã nói nhỏ với ta:’cẩn thận Thiên Địa kiếm trên tay nam nhân mang mặt nạ’

Hắn bảo ta cẩn thận? Vậy tại sao hắn lại không bảo vệ chính mình cho cẩn thận,vì sao lại ngu ngốc hứng chịu một kiếm kia?

Huyền Cát,ngươi có biết hành động này của ngươi sẽ đổi lại gì từ chúng ta hay không?

“Bao vây ả đi”

Một người hét to lên,đám người kia nhanh chóng xếp thành hình tròn đem ta làm nhân ở bên trong. Nhìn cảnh tượng này…ta nghĩ mình nên cảm ơn sư phụ Lý Tiểu Long trong truyền thuyết.

May mắn một điều là ta có xem phim ‘Tinh võ môn’ của ông ấy. Lúc đi tới võ đường của bọn giặc cỏ Nhật Bản để trả tấm bảng ‘Đông Á bệnh phu’ Trần Chân bị bao vây…sau đó thì sao?

Ta nằm ở dưới cỏ xoay tròn,thân người lăn tới,bàn tay đem câu phách phóng vào chân từng người,cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển từ người này sang người khác.

Tình tiết quả thực rất chuẩn,có điều Trần Chân dùng nhị côn khúc,còn ta lại dùng một mảnh vải.

Sau đó là cảnh tượng khá giống trong phim,từng người một tê liệt ngã xuống,ta đứng dậy quệt mũi một cái.

Chân bọn chúng thật thối a~

“Không hổ danh là đệ tử của Mị Vũ Câu Hồn Ảnh”

Nam nhân mang mặt nạ cười tới thâm trầm,nụ cười của hắn có khả năng đông đá mọi thứ.

“Xuất chiêu đi,ta không muốn tốn thời gian”

“Ngươi không sợ chết?”

Sở Diễm thật tâm hỏi,đánh bại ba mươi mấy người,nàng ta còn đủ sức đánh nhau với hắn sao?

“Nếu ta sợ thì đã không khiêu chiến với ngươi,ta biết…với khả năng hiện tại có lẽ sẽ đấu không lại ngươi,nhưng nếu ta chết…phiền ngươi đem chôn ta kế sư phụ,ân?”

“Được”

Sở Diễm thoải mái đáp ứng,Thiên Địa Kiếm trên tay bắt đầu chuyển động…

Thời điểm Sở Diễm nâng Thiên Địa kiếm ngang mặt,ta nhanh chóng đem Câu Phách ra khiêu chiến.

Cho tới giờ phút này…ta hoàn toàn không còn ý thức được mình đang làm gì,đánh bại hơn ba mươi nam nhân đủ làm sức lực của ta xuống cực điểm. Mưa đầu mùa làm đầu óc ta bắt đầu choáng váng.

Không hay a!

Ta thầm than trong lòng,cho dù là siêu nhân cũng không chịu đựng nổi tình cảnh này huống chi là ta.

Thượng Quan Tán Lý…điều cuối cùng ta muốn nhắn tới ngươi chỉ có một câu này:”ta yêu ngươi…ta chỉ có thể làm như vậy vì ngươi. Nếu không may bỏ mạng,ta chỉ cầu hàng năm ngươi đều tới nơi này thắp cho ta một nén nhang. Như vậy ta đã cảm thấy thực mãn nguyện”

……

“Nữ nhân,muốn bán mạng cho ta sao?”

Sở Diễm híp mắt quan sát,con ngươi sâu không thấy đáy làm người khác không thể nghĩ ra hắn đang suy tính điều gì.

“Hừ,nói thực khó nghe”

Ta khinh thường nhìn nam nhân cao ngạo phía đối diện,hai mắt cơ hồ muốn khép lại. Nga,bây giờ một người lại biến thành hai rồi. Hắn có phép phân thân sao?

Sở Diễm nhìn thấy chuyển biến trên khuôn mặt của nàng,đôi mày kiếm khẽ chau lại,Thiên Địa Kiếm nhẹ vung lên,hắn quyết định ra tay trước.

……

Phong Cốc một mảnh u tịch,hai bóng dáng tựa như ảo ảnh bay lượn trên không,phóng ra vô số chiêu thức. Thiên Địa Kiếm chém một đường mang theo hồng sắc,Câu Phách nhanh nhẹn lao đi cuốn lấy thân kiếm phát ra tử sắc. Hai luồng ánh sáng cực kì chói mắt va vào nhau mang theo tiếng nổ vang trời.

Sở Diễm vội vàng tránh sang một bên,đôi mắt mang theo vẻ khó tin. Đấu đến như vậy,nữ nhân kia vẫn còn khả năng phát ra nguồn nội lực thâm hậu. Rốt cuộc…nàng ta đã luyện chiêu thức gì? Trong cơ thể kia còn tồn tại bao nhiêu nguồn năng lượng lớn mạnh?

Mưa giống như đứa nhỏ hay hờn dỗi lúc tạnh lúc rơi,hoa đào màu đỏ bên trong cốc bị đánh bay lả tả. Bên trong đám bụi mù,bóng dáng màu trắng ở trên cao yếu ớt nhìn lên trên ngọn núi nhỏ đằng xa,bàn tay vươn ra giữ lấy cánh hoa tàn tạ đang bay.

Sư phụ,ta sắp tới cùng người tạ tội,Thượng Quan Tán Lý…ngươi có thấy không? Hoa đào rơi hết,sát tinh đến…

Cánh hoa cuối cùng đáp xuống mặt đất,bóng dáng nhỏ cũng không còn sức lực,nhẹ nhàng tựa như lông vũ rơi xuống.

Sở Diễm đột nhiên theo bản năng bay tới ôm lấy nàng,ánh mắt hiện lên một tia nghiên cứu cùng mưu mô,nữ nhân này…vẫn còn có lợi.

Mặc kệ đám thủ hạ nằm la liệt dưới đất,Sở Diễm ôm theo Nam Yên,biến mất giữa Phong cốc.

………

Năm ngày sau…

Tứ Linh rốt cuộc cũng đưa Thượng Quan Tán Lý trở về Ngôn Quốc,Nha Linh đã sớm trở về từ hai ngày trước,vừa tới kinh thành liền gấp rút thông báo cho Song Y biết tin.

Song Y nghe xong gấp rút đến độ quẳng luôn bộ tóc giả của tú bà,cứ vận quần áo như vậy trở về Bạch Mai phủ chuẩn bị đi tới Phong Cốc

Người đi đường nhìn thấy đều đen mặt…hai nam nhân tuấn tú cư nhiên trang điểm lòe loẹt trên mặt,hơn nữ còn vận y phục của nữ nhân…

Nha Linh cho dù có sầu thảm tới đâu cũng không nhịn được mà cười ra tiếng. Thận trọng mờ miệng.

“Ma Y,’màn thầu’ của huynh rơi ra rồi”

Ai cũng ‘màn thầu’ kia chính là cái gì đấy. Ma Y lúc bình thường nhất định sẽ mặt đỏ tới mang tai,nhưng trong lúc khẩn cấp…hắn không những không đỏ mặt,ngược lại mặt dày đem cái màn thầu còn lại quấn ở ngực vứt ra giữa đường.

Nha Linh chỉ còn biết thầm than…chủ nhân,người xem người biến bọn họ thành cái dạng gì rồi a?

Nhắc tới chủ nhân…mặt Nha Linh đột nhiên ủ rũ,ánh mắt khẽ phủ mù sương.

Chủ nhân,người là người tốt nhất mà Linh nhi gặp được,người tốt nhất định sẽ được ông trời phù hộ,người sẽ bình an thôi. Linh nhi dù có bơi trong chảo dầu,vượt qua tường lửa cũng sẽ tìm ra người.

Chủ nhân,người nhất định sẽ không có gì. Người xem,ta đã an toàn đem bảo vật của người trở về rồi. Gia cũng đã an toàn rồi. Người cũng nên mau chóng về đi thôi.

Nha Linh cúi đầu,nhìn đến lọ xuân dược của chủ nhân đưa nàng. Lại nhớ tới một người.

Huyền Cát…Ta hận ngươi…

Ma Giáo phái……

“La Mộc,người vẫn chưa tỉnh?”

Sở Diễm ngồi trên ghế giáo chủ,ánh mắt hờ hững nhìn mông lung,ly rượu cầm trong tay tựa như muốn rơi xuống.

“Giáo chủ tha mạng,lão y đã làm hết cách,nàng cơ bản không phải bệnh ngoài da hay nội thương”

Lão ngoan đồng La Mộc sợ hãi vừa dập đầu vừa nói,trong lòng thầm mắng nữ nhân đang nằm trong giường bệnh kia,nha đầu,ngươi rốt cuộc có để cho ta sống hay không vậy a?

“Vậy thì bệnh gì?”

Sở Diễm dùng tay bóp nát ly rượu,mảnh vỡ tựa như không khí phiêu tán,ánh mắt ngoan độc âm trầm hướng La Mộc uy hiếp.

“Giáo chủ,lão y quả thực đã làm hết cách,trong tiềm thức của cô nương kia không có ý tỉnh dậy,nàng giống như cho rằng mình sẽ chết cho nên…”

La Mộc mặt mày trắng bệch vừa cúi đầu vừa kể lể,nhìn thấy Sở Diễm mặt nổi gân xanh mới biết điều ngậm miệng lại.

“Cút đi”

Sở Diễm cao ngạo ngồi trên ghế,bàn tay vung một chường tống La Mộc ra khỏi đại điện. La Mộc phun một ngụm máu tươi,sau đó lồm cồm bò dậy nhờ hai tên hạ nhân khiêng đi,tuyệt nhiên không dám quay đầu lại.

…………

Phía tây của Ma giáo

Nhìn bên ngoài giống như một cái động đá to lớn,rắn rết bò trườn xung quanh những vòm cây màu đen,xung quanh…mỗi một thứ đều là kịch độc

Bên trong động lại khác,hai bên trồng cây quất vàng tươi thẳng theo lối đi tới Ngõa Các,cuối động là chiếc giường màu xanh ngọc,bốn chân là thân cây đào.

Mùi thuốc nhẹ xộc vào mũi,khói trầm lượn xung quanh tựa như mây bay,một dãy nha hoàn cung kính túc trực ở hai bên mép giường.

Sở Diễm lạnh lùng vén màng lên,con ngươi lóe lên tinh quang nhìn bóng dáng không có sức sống đang nằm ở trên giường.

Nàng một thân tơ trắng,mái tóc màu tím bạc xõa dài chiếm gần hết không gian đệm,khuôn mặt trắng noãn không một tia huyết sắc,môi hoa đào nhợt nhạt,so với vẻ yêu mị bình thường,nàng bây giờ thanh tú cao quý hơn,nhưng lại không có sức sống,giống như con rối nằm im lìm mặc cho người ta đem ra đùa giỡn.

“Đi ra ngoài”

Đám nha hoàn cúi đầu,nhanh chóng có trình tự ra ngoài chờ lệnh.

Sở Diễm vẫn nhìn chằm chằm người nằm trên giường,cứu nàng…là đúng hay sai?

Hắn muốn Tam Bảo Đại Sát,nhưng nội lực của hắn lại là âm,của Mị Vũ Câu Hồn Ảnh lại là dương,muốn sử dụng được thần khí kia chỉ có thể rút cạn nội lực của nàng,đồng thời tống nội lực của hắn ra.

So với Thiên Địa Kiếm,Tam Bảo Đại Sát mới chính là bảo vật vô giá trong giang hồ.

Nhưng hiện tại nữ nhân kia đang bất tỉnh không thể vận công, làm sao bắt nàng ta cùng hắn trao đổi nội lực?

“Giáo chủ,bên ngoài có người muốn gặp ngài”

Tả hộ pháp Lâm Doanh đứng bên ngoài nói vọng vào.

Sở Diễm chau mày,Tả Hữu hộ pháp xưa nay làm việc rất có phép tắc,chỉ quấy rầy hắn khi có việc thật sự quan trọng.

Vậy…là người nào có khả năng này?

“Là ai?”

Tả Hộ Pháp đứng lên hành lễ,sau đó phun ra bốn chữ

“Tự xưng Tà Vương”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.