Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Chương 44




Ngày hôm sau, Lý Đại Thạch tinh thần sảng khoái rời giường, ăn sáng xong nói với Vương Lâm: "Nàng ở nhà nghỉ ngơi đi, ta ra sau núi đây."

Vương Lâm chẳng buồn nhìn hắn đến một cái, gật đầu nói: "Ừ, mau đi đi."

Lý Đại Thạch cũng không giận, cười hì hì ra ngoài, hắc hắc, nàng dâu đây là đang thẹn thùng.

Chờ Lý Đại Thạch đi rồi Vương Lâm mới ngẩng đầu lên, trong lòng ảo não, sao tối qua chính mình lại làm việc đó đây? Có phải Lý Đại Thạch cảm thấy mình rất không biết xấu hổ hay không? Aiz, quên đi không nghĩ nữa, xem sáng nay Lý Đại Thạch hớn hở như vậy chắc là hắn cũng rất thích.

Lý Đại Thạch quả thật rất vui vẻ, nghĩ rằng sau này lại kêu nàng dâu giúp mình như vậy, hắc hắc.

Ở nhà không có việc gì để làm, Vương Lâm tính làm cho đứa con trong bụng mấy cái quần và áo khoác, lần trước mình làm là quần áo lót và áo yếm. Có quần có thể giữ ấm mông cho đứa nhỏ, áo khoác thì khi ôm hắn ra khỏi phòng có thể mặc tránh cảm lạnh. À đúng rồi, còn có giầy cho trẻ con cũng phải làm mấy đôi.

Nghĩ đến là làm, Vương Lâm rất nhanh đã cắt xong vải, vải đã cắt được có thể để ở bên cạnh từ từ làm, làm cái này dễ hơn làm quần áo trẻ con nhiều.

Quần áo của đứa nhỏ và giày thì nàng có thể làm cho con, nhưng làm mũ thì nàng không biết làm đâu! Xem ra chỉ có thể làm phiền Lý Trương thị dạy nàng, nghĩ rồi Vương Lâm đóng cửa và cửa cổng, cầm đồ đi tìm Lý Trương thị.

Đến nhà Lý Trương thị ngồi xuống, Vương Lâm dò hỏi: "Tẩu tử, tẩu có biết làm mũ cho đứa nhỏ không? Dạy ta đi."

"Biết chứ, mũ của Tiểu Hoa và Tiểu Hà đều là ta làm."

"Dạ, vậy thì cám ơn tẩu tử."

Lý Trương thị quả nhiên là người quen làm mũ, cái mũ nhỏ xíu nàng làm nửa canh giờ đã xong, làm chính là loại mũ quả dưa giống ở hiện đại, cái mũ nho nhỏ rất đáng yêu.

"Tẩu tử thật khéo tay, mũ quả dưa này thật sự rất đáng yêu."

"Bây giờ đệ muội đã biết làm chưa?"

"Dạ, biết rồi." Nói xong động tác làm mũ trên tay cũng không ngừng, sau một hồi lâu rốt cuộc hoàn thành cái mũ đầu tiên.

Lý Trương thị nhìn nhìn sản phẩm Vương Lâm làm ra, khích lệ nói: "Ừ, không sai."

"Ha ha....." Vương Lâm tính về nhà lại làm thêm mấy cái mũ bông dày, dù sao chính mình cũng chuẩn bị rất nhiều bông.

"Tẩu tử, Tiểu Hà và Tiểu Hoa đâu?"

"À, cùng cha nó đến bờ sông bên kia chơi rồi, ba cho con bọn họ ăn cơm xong ở nhà nhàm chán nên đi chơi."

....

Đến tháng sáu Vương Lâm đã có thai tám tháng, bụng rất to, thời tiết lại nóng bức, tối nào Vương Lâm cũng không ngủ ngon giấc, Lý Đại Thạch nửa đêm ngủ không được quạt cho nàng.

"Đại Thạch, tối nay mát trời không cần quạt cho ta đâu, chàng ngủ đi." Vương Lâm đau lòng vuốt gương mặt biến gầy của Lý Đại Thạch.

Nghe tiếng mưa bên ngoài, Lý Đại Thạch ôm Vương Lâm hỏi: "Được. Nàng dâu, hôm nay con có nghịch không?"

Từ tháng thứ sáu trở đi đứa nhỏ trong bụng Vương Lâm liền trở nên đặc biệt hoạt bát, một ngày đá nàng rất nhiều lần, mãnh liệt tỏ rõ sự tồn tại của hắn.

Nhắc tới đứa nhỏ trái tim Vương Lâm không khỏi mềm nhũn, thần sắc cũng đặc biệt ôn nhu, vuốt bụng mình nói: "Hôm nay đá ta hơn mười lần, thật sự là nghịch ngợm."

"Nàng dâu, nàng nói con chúng ta lớn lên có phải cũng sẽ bướng bỉnh như bây giờ hay không?"

"Ừ, ta thích đứa nhỏ hoạt bát một chút, chàng thì sao?"

"Chỉ cần là đứa nhỏ của hai chúng ta, mặc kệ là bộ dáng gì ta đều thích, hắc hắc."

"À, ngày hôm qua nương qua đây thăm ta nói thai này của ta là con trai. Chàng hi vọng là con trai hay con gái?"

"Hả? Chỉ cần là nàng sinh ta đều thích."

Xem như chàng thức thời, nếu chàng cũng trọng nam khinh nữ giống người khác xem ta thu thập chàng thế nào, Vương Lâm trong lòng nghĩ.

Thật ra Vương Lâm nghĩ thai đầu sinh con trai vẫn tốt hơn, tuy rằng ngoài miệng Lý Đại Thạch không nói nhưng khẳng định trong lòng vẫn muốn con trai. Dù sao có chút tư tưởng đã cắm rễ sâu vào trong lòng hắn, không phải ai có thể thay đổi được. Hơn nữa nếu mình sinh đứa đầu là con trai, sau này mặc kệ mình sinh trai hay gái đều không phải là gánh nặng.

"Thật ra ta muốn sinh một đứa con trai giống y chàng, hi hi." Nghĩ đến có một bản thu nhỏ của Lý Đại Thạch đi theo sau nàng và Lý Đại Thạch gọi cha nương, Vương Lâm lập tức yêu không được.

Vương Lâm có thai hơn chín tháng, Vương Lưu thị thấy Lý Đại Thạch một đại nam nhân, trong nhà không có một người già từng trải nào, hơn nữa Vương Lâm lại là thai đầu, bà sợ đến lúc sinh hai người bọn họ sẽ tay chân luống cuống nên thu dọn quần áo đến nhà Vương Lâm ở, chờ chăm sóc Vương Lâm hết cữ lại về.

"Tiểu Lâm, hai đứa đã tìm bà mụ chưa?"

"Nương, Đại Thạch đã nói chuyện với Từ Đại thẩm, Từ Đại thẩm nhà ở bên kia bờ sông."

Từ Đại thẩm này là Lý Trương thị tìm hộ, sống ở bờ sông bên kia, vốn nghe nói là đỡ đẻ cho Lý Đại Thạch nàng dâu, Từ Đại thẩm sống chết không đồng ý, sợ lây xúi quẩy.

Cuối cùng vẫn là Lý Đại Thạch nói chỉ cần bà đỡ đẻ cho Vương Lâm sẽ trả cho bà 200 văn, lần này có bạc hấp dẫn, hơn nữa bà thấy cả nhà Lý Hà thân cận với Lý Đại Thạch như vậy cũng không xảy ra chuyện gì, ngược lại bởi vì tửu lâu Duyệt Lai thu mua hoa tiêu mà kiếm được một khoản lớn, vì thế liền vui vui mừng mừng đồng ý chuyện này.

Tập quán của người thôn Đại Hà là sinh con trai sẽ trả cho bà mụ nhiều hơn chút tiền, nhưng nhiều nhất cũng chỉ cho 80 văn, mà Lý Đại Thạch lại hứa hẹn mặc kệ là sinh trai hay gái đều sẽ trả 200 văn, Từ Đại thẩm có thể không động tâm sao?

"À, vậy là tốt rồi, ở gần cũng tiện." Nói xong liền bắt đầu thu dọn đồ dự sinh cho Vương Lâm, chuẩn bị từ bây giờ tránh cho đến lúc sinh muốn tìm lại không thấy.

Vương Lâm thấy Vương Lưu thị thu thập mấy thứ đó căn bản là chưa tiêu độc, liền lên tiếng nói: "Nương, ngài đem mấy thứ này giặt qua nước nóng, sau đó phơi dưới nắng hai ngày, cái khác thì hơ qua lửa đi."

Vương Lưu thị chỉ nghĩ Vương Lâm đây là thích sạch sẽ, không chút suy nghĩ đồng ý ngay.

....

Lập Thu ngày mùng bảy tháng tám hôm nay, cả nhà vây quanh bàn ăn bữa sáng, Vương Lâm đột nhiên cảm giác bụng có chút đau, mới đầu chính nàng cũng không chú ý, nhưng qua một lúc sau lại càng đau hơn, cảm giác hình như có cái gì đó chảy ra.

Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm đầu đầy mồ hôi, vội khẩn trương hỏi: "Nàng dâu, nàng làm sao vậy?"

Vương Lưu thị cũng vội chạy đến xem, thấy Vương Lâm đã đau đến nói không ra lời, chỉ biết ôm bụng mình liền lập tức phản ứng kịp: "Đại Thạch nhanh, trước cùng ta dìu Vương Lâm đến trên giường, sau lại đi gọi bà đỡ, Tiểu Lâm sợ là muốn sinh."

Lý Đại Thạch nghe nói Vương Lâm muốn sinh liền sửng sốt mấy giây, nhưng lập tức lấy lại được tinh thần bế Vương Lâm lên đi vào phòng ngủ của bọn họ, đặt nàng lên giường, sắc mặt tái nhợt ghé vào bên tai Vương Lâm nói: "Nàng dâu, nàng đừng sợ, ta lập tức đi tìm Từ Đại thẩm, lpaj tức về ngay với nàng", sau đó như một làn gió chạy ra ngoài.

Thấy Vương Lâm đau kêu thành tiếng, Vương Lưu thị nhanh chóng cầm lấy tay nàng nói: "Tiểu Lâm, con gắng chịu đựng một lát, Từ bà đỡ lập tức đến ngay."

Vương Lâm nhịn đau gật gật đầu. "Dạ."

Vừa nói xong Lý Trương thị liền tới, "Thẩm, ngài ở trong này chăm sóc đệ muội, ta xuống bếp nấu nước." Nghĩ đến hẳn là Lý Đại Thạch nói với nàng.

"Được, làm phiền Lý Hà nàng dâu."

Chỉ chốc lát sau Từ Đại thẩm đã tới, đi vào phòng sinh nhìn nhìn tình huống của Vương Lâm, "Còn phải một lát nữa, Đại Thạch nàng dâu ngươi nghỉ lấy sức đi, ăn chút thức ăn, đợi lát nữa sinh mới có sức."

"Vậy làm phiền Từ đại tỷ chăm sóc Vương Lâm giùm ta một lát, ta đi nhà bếp nấu cho nàng chút đồ ăn."

"Có ta nhìn rồi ngươi cứ yên tâm đi đi."

Lúc này Lý Đại Thạch đang bị Lý Hà ngăn không có hắn vào phòng sinh, chợt nghe Vương Lâm kêu đau, hắn cực kỳ lo lắng, muốn vào xem nhưng nghe Lý Hà nói nam nhân vào phòng sinh không tốt cho nữ nhân và đứa nhỏ Lý Đại Thạch liền không dám đi vào. Chỉ có thể đứng bên ngoài lo lắng suông, sao nàng dâu vẫn chưa sinh, sinh con sao lại đau vậy đây!

Thấy Vương Lưu thị đi ra vội vàng nghênh đón hỏi: "Nương, nàng dâu ta sao rồi? Có cách nào giúp nàng không đau không?"

"Đại Thạch con đừng nên gấp, nữ nhân sinh con chính là như vậy, hơn nữa Tiểu Lâm lại là thai đầu, đương nhiên sẽ lâu hơn một chút, đau hơn một chút. Bây giờ ta muốn đi hâm nóng lại canh gà trong nồi cho Tiểu Lâm ăn, ăn xong mới có sức sinh con."

"Nương ngài ở đây chờ, ta đi nấu."

Vương Lưu thị bưng canh gà nói với Vương Lâm đầu đầy mồ hôi đang nằm trên giường nghỉ ngơi: "Tiểu Lâm, mau thừa dịp bụng không đau uông bát canh gà này vào, chờ chút nữa bắt đầu sinh mới có sức sinh."

Vương Lâm hư thoát tùy cho Vương Lưu thị đút canh gà cho nàng, vừa mới uống được hơn nửa bát một cơn đau lại đánh úp lại, "A.... Nương, không...không được, đau.... đau quá...."

Từ Đại thẩm xem hạ thân Vương Lâm, nói với Vương Lưu thị: "Sinh được rồi, mau bê nước ấm vào."

Ngoài phòng Lý Trương thị nghe tháy vội bê nước ấm vào.

"Đại Thạch nàng dâu, đúng rồi, mau dùng sức, đúng chính là như vậy, theo ta nào dùng sức hít vào."

"A.... Đại... Thạch.... Đại Thạch, đau quá.... A....."

Lý Đại Thạch nghe thấy Vương Lâm gọi mình lập tức dán vào cửa sổ hô vào bên trong: "Nàng dâu, nàng dâu, ta ở ngay bên ngoài, nàng đừng sợ!"

Có lẽ là nghe thấy lời của Lý Đại Thạch, Vương Lâm liền gọi "Đại Thạch, Đại Thạch..." để giảm bớt cơn đau.

Một lúc lâu sau, trong phòng truyền đến thanh âm vui sướng của Từ bà đỡ: "Đại Thạch nàng dâu, mau, lại dùng sức, ta nhìn thấy đầu đứa nhỏ rồi."

Trải qua một hồi ép buộc Vương Lâm đã không còn sức, như là không nghe thấy lời của Từ đại thẩm nàng nhắm mắt nằm trên giường không hề động.

Vương Lưu thị thấy Vương Lâm như vậy trong lòng thầm kêu không tốt, vội ghé vào bên tai Vương Lâm nói: "Tiểu Lâm mau dùng sức, đứa nhỏ của con và Đại Thạch sắp đi ra, nghe thấy Đại Thạch ở bên ngoài gọi con không, hắn còn đang chờ con và đứa nhỏ đấy."

Vương Lâm ý thức đã mơ hồ mơ mơ màng màng nghe thấy lời nói của Vương Lưu thị liền giật mình: đúng rồi, Đại Thạch còn đang chờ ta mà, đứa nhỏ của ta và Đại Thạch bây giờ vẫn còn ở trong bụng ta, hắn đang chờ ta đấy, ta không thể cứ buông tha như vậy, nếu ta mất Đại Thạch và đứa nhỏ phải làm sao?

Nghĩ liền nỗ lực theo lời Từ Đại thẩm hít một hơi sâu, dùng sức thở ra liền cảm giác được trong thân thể có cái gì đó trượt ra.

"Sinh rồi, sinh rồi, là một nam oa, ha ha." Nói xong liền vỗ mông đứa nhỏ, đứa nhỏ bị đau 'oa' một tiếng khóc lên.

Vương Lâm nghe được con khóc, yên tâm ngất đi.

Vương Lưu thị nghe thấy đứa nhỏ khóc cuối cùng cũng yên tâm, vừa rồi bà rất sợ Vương Lâm và đứa nhỏ cứ như vậy mà rời đi, bây giờ bà rốt cuộc cũng được yên tâm rồi. Thật tốt, bây giờ bà cũng đã là người có cháu ngoại trai, nghĩ liền nhận lấy đứa nhỏ đã được Từ đại thẩm tắm rửa sạch sẽ, nói với Lý Trương thị ở bên cạnh: "Xem đứa nhỏ này này, thật tuấn." Nói xong dè dặt cẩn trọng bọc chăn cho đứa nhỏ, đặt bên người Vương Lâm.

"Đúng vậy, đứa nhỏ này bộ dáng rất giống đệ muội, đặc biệt ánh mắt. Vừa nói vừa bắt tay vào dọn phòng sinh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.