Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Chương 43: Mua tơ lụa làm áo sơ sinh (2)




Editor: Linh

“Khách quan, ở đây đều là vải lẻ, các ngươi nhìn xem có cái mà các ngươi muốn không?”

“Ừ, được.”

Vương Lâm thấy ở hậu viện để vẻn vẹn mười bao vải lẻ, mở một túi ra nhìn nhìn, vải lẻ bên trong đều có thể dùng, thậm chí có miếng vải to bằng một cái khăn tay, cửa hàng vải của người có tiền mở có khác, ngay cả miếng vải to như vậy cũng bỏ đi được.

“Tiểu nhị ca, có thể cho ta mấy cái bao được không? Ta muốn chọn.”

“Khách quan muốn chọn thì đổ vải ra đi, mấy cái bao đựng vải lẻ này khách quan đều có thể dùng, các ngươi chọn xong rồi thì gọi ta, ta đi trông cửa hàng đây.”

“Được, tiểu nhị ca mau đi đi.”

Thấy tiểu nhị đi rồi, Lý Trương thị vừa giúp Vương Lâm đổ vải lẻ ra vừa hỏi: “Đệ muội, muội lấy vải lẻ này có tác dụng gì?”

“Mấy miếng vải lẻ to cỡ này ta định dùng làm mũi hài cho đứa nhỏ. Tẩu tử tẩu cũng có có thể chọn một ít về làm giày cho Tiểu Hà và Tiểu Hoa.”

“Đúng nhỉ, sao ta lại không nghĩ ra chứ, đệ muội muội thật quá thông minh, ha ha.”

Vương Lâm chuyên chú chọn vải, cười không nói.

Chỉ một lát sau hai người đã chọn xong, Lý Trương thị chọn phần lớn đều là miếng vải cỡ khăn tay, Vương Lâm thì chỉ cần miếng vải nào to cỡ bàn tay đều chọn, chỗ vải lẻ này chất vải đều rất tốt, trở về làm lót đế giày thì không gì tốt hơn.

“Đệ muội, muội ở trong này xem đi, ta đi gọi tiểu nhị đến.”

“Dạ, tẩu tử đi đi.”

“Khách quan các ngươi đã chọn xong rồi?”

“Ừ, tiểu nhị ca, ngươi xem chỗ này là bao nhiêu tiền? Mấy túi này là của ta, mấy túi bên kia là của tẩu tử ta.”

“À, chưởng quầy nói một túi lấy của các ngươi 4 văn tiền, của ngươi 5 túi chính là 20 văn, của nàng một túi rưỡi là 6 văn.”

Giá này tuy rằng đắt hơn giá mình mua ở cửa hàng chợ Tây chút nhưng Vương Lâm vẫn có thể nhận, dù sao vải lẻ này cũng to hơn vải lần trước, chất liệu cũng tốt hơn, hơn nữa bên trong còn có rất nhiều vải lẻ tơ lụa.

“Vậy tiểu nhị ca tính luôn cả tiền vừa rồi chúng ta mua vải và bông vải đi, tổng cộng là bao nhiêu bạc?”

“Được, mời đi theo ta đến trong cửa hàng.”

Trước quầy, chưởng quầy đánh bàn tính xong nói với Vương Lâm: “Khách quan, của ngươi nửa thất tơ lụa, một thất vải bông dày, 5 cân bông thượng hạng và 5 túi vải lẻ, tổng cộng là 5 lượng lẻ 120 văn.” Sau lại nói với Lý Trương thị: “Khách quan, của ngươi một thất vải bông dày cùng một túi rưỡi vải lẻ, tổng cộng là 1 lượng lẻ 906 văn.”

Hai người trả tiền, Vương Lâm hỏi: “Chưởng quầy, chúng tôi có thể để tạm vải lẻ ở đây được không, chờ chút nữa chúng tôi sẽ quay lại lấy.”

Chỗ vải lẻ này đặt ở hậu viện cũng không chiếm địa phương, chưởng quầy liền gật đầu đồng ý: “Được.”

“Vậy thì cám ơn chưởng quầy.”

Hai người cầm đồ đã mua đi ra khỏi cửa hàng vải, nhìn canh giờ mới qua giờ Tị hai khắc, hai người quyết định ra cửa thành chờ Đại Thạch và Lý Hà.

Vừa ra cửa thành ngồi ở quán ăn thì thấy Lý Đại Thạch và Lý Hà dắt một con trâu đi đến, “Nàng dâu, tẩu tử, hai người chờ lâu chưa?”

“Không có, ta và tẩu tử vừa mới đến. Đại Thạch, chàng mau đi buộc trâu lại đi, chúng ta ăn cơm trưa rồi về.”

“Được, ta đi ngay đây. Tẩu tử, Lý Đại ca, các ngươi gọi đồ ăn trước đi, ta quay lại ngay.”

Lý Hà và Lý Trương thị hai người đều gọi một bát mì trắng to, Vương Lâm thì gọi một bát hoành thánh nhỏ , gọi cho Lý Đại Thạch một bát hoành thánh to, hoành thánh vừa lên bàn thì Lý Đại thạch quay lại.

“Đại Thạch, mau ăn, đây là của chàng, ăn xong rồi thì qua phố Đông tiệm vải Tống gia lấy vải lẻ ta và tẩu tử mua.”

“Ừ, được.”

....

Về nhà đã là mạt sơ, Vương Lâm bảo Lý Đại Thạch mang vải lẻ và vải vào phòng ngủ, đổ vải lẻ ra bàn, Vương Lâm vừa chọn miếng vải to vừa nói: “Đại Thạch, chỗ vải lẻ này rất nhiều cái đều là tơ lụa, cất cẩn thận để ta làm hài cho đứa nhỏ, ha ha.”

“Ừ, nàng dâu, để ta chọn với nàng.”

Sau khi chọn xong vải Vương Lâm liền lấy tơ lụa hôm nay mua ra bắt đầu làm quần áo cho đứa nhỏ. Tơ lụa này Vương Lâm chỉ tính làm cho đứa nhỏ ba bốn cái áo và đồ lót mặc bên trong, còn lại thì đợi đứa nhỏ lớn hơn một chút lại lấy ra làm cho hắn.

Về phần quần áo mặc bên ngoài sẽ dùng vải bông dày làm, nhưng nàng không tính làm nhiều, đủ tắm rửa là được, vì dù sao đứa nhỏ lớn nhanh, quần áo không mặc được bao lâu liền không còn vừa, làm nhiều không mặc đến cũng lãng phí.

Lý Đại Thạch ngồi bên cạnh nhìn Vương Lâm may quần áo cho con, thỉnh thoảng cời than lửa, không để Vương Lâm lạnh.

Đồ lót Vương Lâm làm dựa theo quần áo trẻ con ở kiếp trước, nho nhỏ, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu, hơn nữa mặc kệ là nam hay nữ đều có thể mặc.

Quần áo trẻ con dễ làm, hơn một canh giờ Vương Lâm đã làm xong một bột, “nàng dâu, hôm nay làm đên đây thôi.nàng đã mệt mỏi cả một ngày rồi nên đi nghỉ ngơi mới tốt.”

Vương Lâm cũng không tính lại làm, quần áo trẻ con dễ làm, làm từ từ cũng được, “Ừ, Đại Thạch, hôm nay mua trâu mất bao nhiêu tiền?”

“Nàng dâu, con trâu này khỏe mạnh lại vừa trưởng thành, mất 7 lượng bạc, đi nha môn đăng kí giao 20 văn tiền.”

“Ừ, không sai, chừng nào chàng có thời gian thì làm một chiếc xe bò đi.”

“Được, ngày mai ta sẽ làm, dù sao mấy ngày nay cũng không có việc gì.”

“Vẫn là chờ ấm áp rồi hãy làm, không cần dùng vội mà.”

Đây là nàng dâu thương mình, sợ mình bị lạnh, “hắc hắc, được.”

...

Hơn nửa tháng Vương Lâm đã làm xong hết quần áo trẻ con, nhìn từng món quần áo và đồ lót trên giường, trong lòng mềm nhũn, trong đầu không ngừng xuất hiện đứa nhỏ của mình, nhất cử nhất động, khuôn mặt béo mập, bên môi luôn treo nụ cười, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu, rất muốn đứa nhỏ ra đời ngay lập tức, ha ha.

Vừa nghĩ xong Vương Lâm liền cảm giác đứa nhỏ trong bụng đá nàng, không phải rất rõ ràng, nhưng nàng biết rõ đây là cục cưng đang chào hỏi nàng, cục cưng tỏ vẻ cũng rất muốn mau chóng ra ngoài gặp nàng.

Vì thế Vương Lâm liền vội vã đứng dậy muốn chia sẻ niềm vui này với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, Đại Thạch chàng mau qua đây, vừa rồi cục cưng đá ta đấy, con chào hỏi ta, ha ha....”

Lý Đại Thạch nghe thấy lập tức chạy nhanh đến bên người Vương Lâm, muons sờ sờ bụng nàng lại sợ dọa đến đứa nhỏ, chỉ có thể khẩn trương hỏi Vương Lâm, “Nàng dâu, thật à? Đứa nhỏ đá nàng, chào nàng?!” Trong giọng nói mang theo kích động và không thể tin.

Vương Lâm gật đầu như giã tỏi: “Thật mà. Chàng sờ xem, nói không chừng con biết là chàng rồi chào hỏi chàng đấy.” Nói xong liền cầm lấy tay Lý Đại Thạch đặt lên bụng mình, nhưng hai người mong đợi nửa ngày cũng không cảm giác được đứa nhỏ trong bụng chào hỏi hai người.

Lý Đại Thạch buồn rầu nhìn Vương Lâm, lắc lắc đầu hỏi: “Nàng dâu, có phải con không thích ta không?”

Vương Lâm vội an ủi: “Không đâu, vừa rồi đứa nhỏ nói với ta nó thích cha và nương, muốn mau chóng ra ngoài chơi với chúng ta. Bây giờ là do nó mệt rồi nên ngủ, cho nên mới không chào hỏi chàng.”

“Thật sự?” Lý Đại Thạch nửa tin nửa ngờ nhìn Vương Lâm.

“Ừ, thật mà.”

Được câu trả lời khẳng định của nàng dâu, Lý Đại Thạch rốt cuộc được giải thoát, hắc hắc, không phải là cục cưng không thích mình, cục cưng chỉ mệt nên ngủ thôi.

Thấy Lý Đại Thạch nở nụ cười, Vương Lâm thở phào một hơi, sao nàng lại cảm thấy tương lai mình phải dỗ hai đứa nhỏ đây.... Hao tổn tâm trí a!

Quay đầu nhìn quần áo trên giường lại muốn chia sẻ với Lý Đại Thạch, vì thế kéo hắn đi đến bên giường: “Đại Thạch mau nhìn, đây là quần áo ta làm cho con, đáng yêu không?” Nói xong liền cầm một món áo tiến đến trước mặt Lý Đại Thạch, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.

Lý Đại Thạch nhìn đến quần áo trên giường và trên tay nàng dâu, trong lòng lập tức mềm nhũn, hắc hắc, đây là quần áo con ta sẽ mặc, thật là đẹp, “Ha ha, đáng yêu, rất đáng yêu!”

“ Hi hi, ta cũng cảm thấy rất đáng yêu.”

“Nàng dâu, khi nào thì con mình mới ra.”

“Nhanh thôi, mùa thu năm nay là chàng có thể gặp con rồi, hi hi.” Nói xong liền sờ sừ bụng mình, cục cưng chỉ còn sáu tháng nữa thôi là con có thể nhìn thấy cha nương, có vui không?!

“À đúng rồi Đại Thạch, hiện tại đã lập xuân, có phải sắp thu hoặc lúa mì vụ đông không?”

“Ừ, sắp rồi, còn hơn một tháng nữa.”

“Chờ thu hoacwhj lúa mì xong chàng ra sau núi lấy ít đất mục về đổ vào ruộng, khi nào chàng cuốc đất lấy ra rải đều là được.”

Lý Đại Thạch khó hiểu, “Nàng dâu, đất ruộng nhà chúng ta rất dày mà, vì sao còn phải rắc thêm đất mục nữa?”

“Có thể gia tăng sản lượng lương thực mà, đây chính là đồ tốt.”

“À, vậy ngày mai ta sẽ ra sau núi lấy đất đổ vào ruộng cạn, chờ thu hoặc xong lại rắc sang ruộng nước.” Đây khẳng định là trên sách nói, sách nói chuẩn không sai.

“Đại Thạch, năm nay chúng ta trồng khoai lang trên ruộng ngô đi, trồng hai mẫu ngô, một mẫu rưỡi lạc, nửa mẫu đậu tương.”

“Được, năm nay chúng ta trồng như vậy.... À nàng dâu, năm nay chúng ta tạm thời không nuôi heo nữa nha.”

“Cũng được, chờ ta hết cữ rồi nuôi cũng không muộn.”

Nhìn sắc trời bên ngoài, Lý Đại Thạch quay đầu nói với Vương Lâm: “Nàng dâu chúng ta ngủ đi, đã muộn lắm rồi.”

“Ừ, được.” Nói xong liền cất tất cả quần áo trẻ con vào trong ngăn tủ.

....

Lý Đại Thạch thổi đèn lên giường ôm Vương Lâm, ôm Vương Lâm vào trong ngực ngửi mùi hương trên người nàng, hô hấp Lý Đại Thạch không khỏi trở nên dồn dập. Từ khi nàng dâu có thai chính mình đã có một thời gian dài không cùng nàng dâu thân cận, rất nhớ thân thể mềm mại của nàng dâu. Nghĩ như vậy lửa nóng dưới thân càng thêm cứng rắn.

Vương Lâm vừa nằm xuống liền phát hiện Lý Đại Thạch biến hóa, ngẫm lại bọn họ đã có tầm nửa năm không thân thiết, hắn nhất định là nghẹn hỏng rồi. Nghĩ rồi nhỏ giọng nói bên tai Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, đại phu nói qua ba tháng là có thể sinh hoạt vợ chồng.” Nói xong liền cảm thấy mặt nóng bừng bừng.

“Nàng dâu không được, ta không muốn làm bị thương nàng và cục cưng. Nàng yên tâm, ta nhịn nhịn sẽ không có chuyện gì, nàng mau ngủ đi.”

Cảm giác được hô hấp Lý Đại Thạch càng ngày càng dồn dập, Vương Lâm hạ quyết tâm mò tay vào trong quần Lý Đại Thạch.

Nhận thấy được động tác của Vương Lâm, Lý Đại Thạch lập tức bắt lấy bàn tay đang nằm trong quần mình, “Nàng dâu, nàng làm gì?”

“Đại Thạch, đừng khẩn trương, ta chỉ muốn giúp chàng thôi.” Nói xong liền chôn mặt vào trong ngực Lý Đại Thạch, cảm giác được Lý Đại Thạch bỏ tay ra liền cầm lấy lửa nóng của hắn. Thật cứng, thật nóng, đây là cảm giác đầu tiên của Vương Lâm sau khi cầm lấy cái đó.

Ừ a, thật là thoải mái. “Nàng dâu, nhanh... Nhanh động.” Nói xong liền bắt đầu cao thấp cọ cọ tay Vương Lâm.

Vương Lâm cũng phối hợp hắn, chỉ chốc lát sau Lý Đại Thạch liền phát ra một tiếng gầm nhẹ, giải phóng toàn bộ chính mình lên tay Vương Lâm.

Chờ lấy lại tinh thần, Lý Đại Thạch vội vàng đứng dậy tìm khăn tỉ mỉ lau tay cho Vương Lâm, sau đó buông khăn chui vào trong chăn, ôm Vương Lâm nói bên tai nàng, “Nàng daai, nàng thật tốt!”

Vương Lâm xấu hổ, quát nói: “Mau ngủ!” Nói xong liền đưa lưng về phía Lý Đại Thạch.

“Ha ha, ta ngủ đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.