Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Chương 39: Có thai (2)




Editor: Linh

“Đại Thạch, ta đói bụng.” Vương Lâm bất đắc dĩ nói với Lý Đại Thạch đã cười ngây ngô với bụng nàng cả một buổi chiều.

“A, nàng dâu, nàng muốn ăn gì? Ta lập tức đi làm, hắc hắc.” Nói xong còn lưu luyến không rời sờ sờ bụng Vương Lâm mới đứng lên.

“Ta không có khẩu vị gì, chỉ muốn ăn đồ nhẹ một chút.” Chỉ cần vừa nghĩ đến đồ ăn béo ngậy là trong lòng Vương Lâm lại bắt đầu cuộn trào.

“Được, ta đi ngay đây, nàng dâu, nàng ở trên giường chờ chút nhé.” Nói xong lại thả thêm mấy cục than vào chậu chan.

“Ừ.”

Ăn xong đậu hũ non mềm và cháo loãng Lý Đại Thạch làm, Vương Lâm lại cảm thấy buồn ngủ. Lý Đại Thạch thấy nàng mệt mỏi liền đỡ nàng nằm xuống giường, đắp chăn, “Nàng dâu, nàng nằm ngủ một lát đi, ta đi thu dọn chén đũa.”

“Ha... Được.” Nhắm mắt lại nói xong liền ngủ.

Lý Đại Thạch im lặng cười ngây ngô nhìn Vương Lâm, trong lòng hưng phấn vô cùng, nàng dâu và ta rốt cục đã có đứa nhỏ, hắc hắc. Sau đó liền đóng cửa phòng đi ra ngoài.

Một giấc này Vương Lâm ngủ đến nửa đêm, tỉnh rồi liền không buồn ngủ nữa, im lặng nhìn Lý Đại Thạch ngủ say bên cạnh, một tay nhẹ nhàng vẽ gương mặt hắn, một tay vuốt bụng, cục cưng, đây là cha con, nam nhân đối nương tốt nhất trên đời này, nghĩ liền thỏa mãn cười ra tiếng, “hihi”.

Nghe thấy tiếng cười của Vương Lâm Lý Đại Thạch liền tỉnh, “Nàng dâu, nàng tỉnh rồi à, mau nằm xuống, đợi tí nữa cảm lạnh thì làm sao bây giờ.” Nói xong liền đỡ Vương Lâm nằm xuống, dịch dịch góc chăn cho nàng.

“Đại Thạch, chúng ta rốt cục có đứa nhỏ. Nhà này có chàng, có ta, còn có đứa nhỏ, thật tốt! Ha ha.”

Nhìn nụ cười thỏa mãn của Vương Lâm, trong lòng Lý Đại Thạch thỏa mãn vô cùng, cảm thấy đời này có thể lấy được Vương Lâm là phúc khí lớn nhất cả đời này của hắn, “Nàng dâu, thành thân với nàng thật tốt.” Thấy trong mắt Vương Lâm phiếm thâm tình và hơi nước.

“Ta cũng vậy.”

Hai người im lặng ôm nhau hưởng thụ một khắc ấm áp này.

“À, đúng rồi Đại Thạch, ngày mai chàng đi nói với cha nương một tiếng đi.”

“Ừ, ngày mai nấu đồ ăn sáng cho nàng xong ta sẽ đi. Nàng dâu, nàng nói xem con của chúng ta lớn lên giống ai?”

“Chàng cảm thấy thế nào?”

“Ha ha, ta hi vọng lớn lên giống nàng, sau này trưởng thành rồi mới dễ nhìn.”

“Ừ, ta cảm thấy nam hài lớn lên giống chàng mới dễ nhìn, nữ nhi giống ta, ha ha.”

“Thật vậy chăng? Nàng dâu, nàng cảm thấy ta bộ dạng tuấn tú! Hắc hắc.” Nói xong trên mặt liền hiện lên vệt ửng đỏ, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn Vương Lâm.

Vương Lâm vẻ mặt háo sắc nhìn Lý Đại Thạch, nói: “Đúng vậy, từ ngày chúng ta thành thân ta đã cảm thấy chàng bộ dạn tuấn tú, cao to đặc khí phái nam nhân, hắc hắc.”

Nghe Vương Lâm nói như vậy mặt Lý Đại Thạch càng đỏ hơn, ngây ngô nhìn Vương Lâm cười không ngừng. Vương Lâm bị hắn nhìn mặt cũng nóng lên, ngượng ngùng hướng Lý Đại Thạch hô: “Mau ngủ, ta mệt mỏi.”

“Ừ.” Gắt gao ôm nàng dâu nằm đưa lưng về phía mình tiến vào mộng đẹp.

....

Hôm sau, Lý Đại Thạch xuất môn chưa được bao lâu thì Lý Trương thị tới, tiến vào ngồi bên chậu than sưởi ấm, cười ái muội nhìn Vương Lâm.

Vương Lâm tự dưng bị nàng cười, “Tẩu tử, tẩu cười gì vậy? Có phải trên mặt ta có cái gì hay không?” Nói xong lấy tay lau lau mặt.

“Ha ha, đệ muội, Đại Thạch đối muội tốt thật đấy, sáng nay trước khi sang thôn Tiểu Cương thông tri cho thúc thẩm chuyện muội có thai còn đặc biệt đến nhà ta gọi ta sang với muội, nói là muội ở nhà một mình hắn sẽ lo lắng. Nói thật ta chưa từng gặp qua nam nhân nào thương yêu thê tử như vậy, lúc ta có thai Tiểu Sơn vẫn phải lên núi cắt rau lợn, ra đồng làm việc đấy.” Trong giọng nói có hâm mộ khiến Vương Lâm có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng lại vô cùng thỏa mãn, Lý Đại Thạch đồ ngốc này!

“Ha ha, tẩu tử nói gì vậy, thôn Đại Hà ai chẳng biết Lý Đại ca đau thê tử chứ!”

Lý Trương thị bị Vương Lâm treo ghẹo mặt đỏ bừng, “Ha ha, đệ muội muội nói cái gì đâu.”

Vương Lâm cười một hồi liền nghiêm túc hỏi: “Tẩu tử, khi có thai có cái gì cần kiêng kị không?”

Lý Trương thị tiến đến bên tai Vương Lâm thần bí nói: “Đệ muội, đêm qua các ngươi có làm cái kia không?”

Vương Lâm vẻ mặt mờ mịt, hỏi: “Cái kia? Cái gì vậy?”

Lý Trương thị thấy Vương Lâm không biết, vì thế bất chấp tất cả nói: “Chính là chuyện phòng the đấy.”

Vương Lâm lập tức đỏ mặt, thẹn thùng nói: “Tẩu tử nói cái gì đâu!”

“Ta nói chính là chuyện nghiêm túc đấy, sau khi nữ nhi có thai thì không thể hầu hạ nam nhân, tốt nhất là cùng nam nhân tách ra ngủ, mãi cho đến khi muội xong cữ mới được thôi.”

“Thật à, tối hôm nay ta sẽ nói chuyện với Đại Thạch.”

Thật ra Vương Lâm biết nữ nhân có thai ba tháng đầu và ba tháng cuối là không thể làm chuyện phòng the, về phần cùng Lý Đại Thạch tách ra ngủ, nói thật Vương Lâm không thích. Ta chịu hết đau khổ hoài đứa nhỏ cho ngươi, ngươi còn ghét bỏ chia phòng ra ngủ, có đạo lý như vậy sao? Lại nói thời kì hoài thai ngươi phải thời thời khắc khắc ở bên cạnh ta mới đúng chứ.

Nhưng Vương Lâm không dám giáp mặt nói ra những lời này với Lý Trương thị, bằng không bị nàng coi thành trúng tà cũng không biết chừng. Dù sao nơi này tư tưởng thâm căn cố đế của nữ nhân không phải bằng Vương Lâm là có thể thay đổi, cho nên nàng chỉ có thể đồng ý. Nhưng Lý Đại Thạch có làm như vậy hay không không phải là nàng có thể quản, nàng chính là nữ nhân tốt lấy phu làm trời mà!

....

Buổi chiều Vương Lưu thị, Vương Tiểu Sơn đi theo Lý Đại Thạch đến, Vương Lưu thị cầm đến cho Vương Lâm đầy một rổ trứng gà, còn dặn Lý Đại Thạch mỗi ngày phải nấu hai quả cho Vương Lâm ăn.

“Nương, sao ngài và Tiểu Sơn lại đến đây? Bên ngoài vẫn còn tuyết rơi đấy, lạnh lắm mà!”

“Khuê nữ ta có tiểu ngoại tôn còn không cho ta đến xem à.” Nói xong còn trách cứ nhìn Vương Lâm.

“Đại tỷ, Đại tỷ phu nói tỷ sinh tiểu ngoại tôn cho ta, tiểu ngoại tôn ở đâu vậy? Sao ta không nhìn thấy? Tỷ mau gọi hắn ra chơi với Tiểu Sơn đi.” Nói xong vẻ mặt chờ mong nhìn Vương Lâm.

Vương Lâm nghe lời nói hồn nhiên của Tiểu Sơn, cười nói: “Tiểu Sơn, bây giờ tiểu ngoại tôn vẫn chưa thể ra ngoài chơi với đệ được, ha ha.”

Vương Tiểu Sơn nghe nói tiểu ngoại tôn không chơi với mình, nóng nảy, cam đoan nói: “Đại tỷ, tỷ mau gọi tiểu ngoại tôn ra chơi với ta đi, ta nhất định sẽ không bắt nạt hắn, cũng không để người khác bắt nạt hắn.”

“Ha ha, hắn bây giờ vẫn còn nằm trong bụng Đại tỷ đây, phải đợi mấy tháng nữa mới ra ngoài chơi với Tiểu Sơn được.”

Nghe nói tiểu ngoại tôn còn ở trong bụng Đại tỷ, Vương Tiểu Sơn lập tức tò mò hỏi: “Đại tỷ, sao tiểu ngoại tôn lại chạy vào trong bụng tỷ vậy?”

Vương Lâm bị câu hỏi của Vương Tiểu Sơn làm nghẹn một hồi lâu, dù thế nào cũng không thể nói là thừa dịp bản thân và Lý Đại Thạch yêu tinh đánh nhanh liền tự mình chạy vào đi.

“Ách, là vì tiểu ngoại tôn muốn chơi với Tiểu Sơn nhà chúng ta, mới tự mình lặng lẽ chạy vào trong bụng Đại tỷ. Chờ lớn rồi sẽ lập tức ra ngoài chơi với Tiểu Sơn, cho nên Tiểu Sơn phải ngoan, bằng không đến khi tiểu ngoại tôn ra ngoài sẽ không chơi với Tiểu Sơn đâu.”

Vương Tiểu Sơn lập tức cam đoan: “Đại tỷ, ta sẽ ngoan. Tỷ mau nói với tiểu ngoại tôn là Tiểu Sơn rất ngoan, bảo hắn đừng không chơi với Tiểu Sơn.”

“Ừ, bây giờ Tiểu Sơn nói chuyện, tiểu ngoại tôn ở trong bụng đại tỷ có thể nghe được, hắn đã nghe thấy rồi, Tiểu Sơn nhà chúng ta là bé ngoan, ha ha.”

“Thật vậy chăng? Vậy ta nói chuyện với tiểu ngoại tôn ngay đây.”

“Được.” Nói xong liền ôm Vương Tiểu Sơn vào trong lòng, “Nói đi, tiểu ngoại tôn đang nghe đấy.”

Vương Tiểu Sơn ghé vào trên bụng Vương Lâm, nghiêm túc nói với bụng nàng: “Tiểu ngoại tôn à, ta là tiểu cữu cữu này, ngươi mau lớn lên đi, nhanh đi ra chơi với tiểu cữu cữu. Tiểu cữu cữu có rất nhiều đồ chơi nhé, ngươi nhanh đi ra tiểu cữu cữu sẽ đưa hết cho ngươi chơi.”

“Được rồi, tiểu ngoại tôn đã nghe được lời nói của Tiểu Sơn rồi, hắn sẽ nỗ lực ở trong bụng đại tỷ lớn lên, đi ra tìm Tiểu Sơn chơi, ha ha.”

Nghe vậy Vương Tiểu Sơn mới bật cười, “Ha ha....” Dính ở trong lòng Vương Lâm không chịu ra, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện với bụng Vương Lâm.

Vương Lưu thị cười nhìn hai tỷ đệ Vương Lâm, cười nói: “Ngươi rốt cục có thai, thật tốt, ngươi không biết lúc nghe Đại Thạch nói ngươi có thai cha ngươi cao hứng thế nào đâu, miệng liên tục la hét hắn muốn ôm tôn tử, ha ha.” Nói xong khóe mắt cũng có chút ướt, “Tiểu cô nương ở trong lòng nương làm nũng năm đó thoáng cái cũng muốn làm nương, ta và cha ngươi đều già đi....”

Vương Lâm kéo cánh tay Vương Lưu thị gối đầu lên đùi bà nói: “Cha nương mới không già đâu, chúng ta đi ra ngoài, người không biết còn tưởng hai người là ca ca tỷ tỷ của ta đấy, ha ha.”

“Ngươi đó, chỉ được cái nói ngọt, ha ha.”

Nói xong tất cả mọi người cùng nở nụ cười, không khí thương cảm vừa rồi biến mất sạch sẽ.

“À, đúng rồi, Đại Thạch, từ giờ trở đi ngươi hãy cùng Tiểu Lâm tách ra ngủ đi, tránh cho hai phu thê các ngươi không cẩn thận làm thương đứa nhỏ.”

“Nương, ta sẽ không cùng Tiểu Lâm tách ra ngủ đâu, nàng buổi tối sợ lạnh, ta không làm ấm giường cho nàng, nàng cả đêm sẽ ngủ không ngon. Ta nhất định sẽ cẩn thận không để bị thương đứa nhỏ và Tiểu Lâm.”

Thấy Lý Đại Thạch vẻ mặt kiên quyết, Vương Lưu thị cũng không tốt lại để bọn họ chia phòng ngủ. Trước kia khi mình có thai Tiểu Lâm bà cũng không muốn cùng Vương Đại Sơn tách ra ngủ, nhưng vì tránh cho người trong thôn nói linh tinh nên mới tách ra. Cái loại thê lương tách đôi này Vương Lưu thị không nghĩ để nữ nhi của mình thể hội một lần, “Vậy cũng được, Đại Thạch, buổi tối ngươi lại không thể ầm ĩ Tiểu Lâm như trước đây nữa, nàng có đứa nhỏ không chịu được ép buộc, chờ nàng sinh xong ra cữ các ngươi muốn ầm ĩ thế nào ta cũng sẽ không quản.”

Hai người bị Vương Lưu thị nói mặt đỏ bừng, Lý Đại Thạch đỏ mặt cam đoan: “Nương, ngài yên tâm, ta biết.”

Hai người cuối cùng cũng không phải chia giường ngủ, Vương Lâm đối chuyện này rất cao hứng, không nghĩ tới Đại Thạch cũng giống mình không muốn tách ra ngủ, ha ha. Từ khi biết mình có thai không biết sao lại có cảm giác không muốn tách khỏi Lý Đại Thạch, chỉ cần một lát không thấy hắn trong lòng liền khó chịu, chẳng lẽ mình đã thật yêu Lý Đại Thạch rồi? Ha ha, nếu là như vậy cũng không phải không tốt, ít nhất trong lòng Lý Đại Thạch cũng có mình.

“Trứng gà ta mang đến ngươi nhớ phải ăn đấy, ngươi phải bồi bổ cho tốt, bằng không đến lúc sinh con sẽ bị tội. Qua hai ngày nữa ta sẽ bảo cha ngươi mang đến cho các ngươi mấy con gà, cách mấy ngày liền giết một con hầm canh uống.”

“Nương, gà mái ngài giữ lại để đẻ trứng đi, ta ăn trứng gà là được.”

“Vậy làm sao được, ngươi yên tâm, gà mang đến cho ngươi đều là gà mái không đẻ được nữa. Lại nói trong nhà gà nhiều, ta lại bắt mấy con gà mái nhỏ về nuôi, không thiếu mấy con gà cho ngươi bổ thân thể.”

“Vậy thì cám ơn cha nương, chờ hai ngày nữa ta đến lấy là được, không phải phiền cha tự mình đưa đến đâu.”

“Vậy không được, Đại Thạch, ngươi cứ ở nhà chăm sóc Tiểu Lâm đi. Qua hai ngày nữa ta sẽ cùng cha ngươi đưa gà đến, thuận tiện nhìn Tiểu Lâm.”

Vương Lưu thị dứt khoát nói, Vương Lâm và Lý Đại Thạch cũng không tốt lại phản bác


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.