Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 80




Hôm sau, trời chưa sáng, tiếng pháo đốt vui mừng hết đợt này đến đợt khác vang lên. Pháo đốt đỏ vang lên bùm bùm lốp bốp, tiếng pháo lớn đến mức xa gần đều có thể nghe thấy, kéo dài không dứt. Đầu năm mới, khởi đầu mới, năm này sang năm khác, vòng đi vòng lại.

Tô La giờ phút này như tỉnh như không, cảm giác bên cạnh nóng hầm hập, vô ý tiến gần sát về nguồn nhiệt, khuôn mặt không tự giác nhẹ nhàng cọ xát. Eo đầy một nắm tay dường như bị một bàn tay to ấm áp không ngừng vuốt ve, vết chai ngón tay có chút thô ráp, da thịt trắng mịn tinh tế tỉ mỉ bị trêu chọc đến tê tê ngứa ngứa .

Bàn tay không ngừng làm loạn bị coi như con muỗi mà vô tình gạt ra, Thôi Vô Nhàn không chịu nổi nhẹ nhàng cười một tiếng, đồng tử tối đen thâm thúy hiện ra một tia dục vọng khó mà che dấu. Từ khi nàng mang thai đến hiện tại, hắn đều không dám quan hệ thân mật với nàng. Trước khi thành thân, hắn đối với dục vọng luôn luôn nhạt nhẽo; sau khi thành thân, cứ cách hai ba ngày một lần. Hai tháng qua, ở gần ôn hương nhuyễn ngọc, lại cố kị đứa bé trong bụng nàng, chỉ có thể nhịn loại dày vò này xuống.

Nhắm mắt lại thở sâu một chút, lập tức nhẹ nhàng kéo bàn tay trắng nõn để ở bụng hắn dời đi. Vừa mới muốn đứng dậy ra ngoài theo thói quen trước đây dùng tay phải giải quyết dục vọng đang dựng thẳng cao cao, bàn tay trắng nõn thon thon mới bị hắn dời đi không bao lâu đột nhiên lại vô thức duỗi tới đây. Vừa vặn, chà đến nơi nào đó nhịn đến phát đau.

Đột nhiên nhận lấy kích thích như vậy, Thôi Vô Nhàn khắc chế không nổi hung hăng thở hốc vì kinh ngạc, tia dục vọng ở đáy mắt không dễ dàng mới mất đi giống như là hoa lửa phóng lên cao, cực nóng đến mức như muốn đem tất cả vật xung quanh thiêu đết một chút cũng không còn, càng miễn bàn lửa nóng dục vọng không ngừng kêu gào phóng thích.

Tô La đang ở nửa mê nửa tỉnh bỗng nghe thấy tiếng hít thở trầm trọng truyền tới bên tai, ngón tay dường như còn đụng phải cái gì cứng rắn nóng như lửa. Một lát sau, eo mẫn cảm lại bị bàn tay to ấm áp lúc nhẹ lúc nặng vuốt ve. Tùy ý để bàn tay to không ngừng di chuyển, thân thể dần dần khô nóng lên, tiếng ngâm mềm mại đáng yêu vô thức toát ra từ đôi môi nõn nà hồng hào.

Thôi Vô Nhàn vốn còn có chút lý trí vừa nghe thấy tiếng rên mềm mại đáng yêu mê người, rất hiển nhiên, đây không thể nghi ngờ chính là đổ thêm dầu vào lửa cháy. Cố nén xúc động hung hăng tiến vào nơi mềm mại nào đó, duỗi tay kéo tay nhỏ bắt đầu nhích tới nhích lui, gặp phải lửa nóng dục vọng khó nhịn.

Đại phu nói có thai trước ba tháng cấm chuyện phòng the, nhưng sau ba tháng ngẫu nhiên làm cũng được, mà bây giờ thời gian ba tháng đã quá mấy ngày. Trước mỗi lần trở về nàng đều ngủ, hắn vẫn không dám quấy rầy giấc ngủ của nàng. Tình cảnh này, ngay cả hắn tự chủ rất mạnh, hắn cũng không có cách nào ngăn cản loại dụ hoặc này.

“Nương tử, chúng ta làm chút chuyện vui vẻ được không?” Thôi Vô Nhàn mặt đầy tươi cười để sát vào bên tai nữ tử trầm thấp nói, ngón tay thon dài cũng bắt đầu chậm rãi vén áo đơn bạc lên. Đợi ngón tay đụng chạm đến da thịt bóng loáng như mỡ đông, lưu luyến khẽ vuốt mỗi một tấc non mềm.

“Ưm?” Tiếng nỉ non nhỏ tựa như muỗi kêu không thể nghe thấy, mơ hồ thêm mấy phần kiều mỵ động lòng người. Tô La vô thức hừ hừ mấy tiếng, hơi hơi mở to đôi mắt lim dim buồn ngủ, thấy một gương mặt quen thuộc, sau đó ngoan ngoãn gật gật đầu: “Dạ, tướng công thích thì làm đi.”

Nghe thấy lời nói này, Thôi Vô Nhàn giống như con hồ ly giảo hoạt hơi hơi nheo mắt lại, đôi tay cũng bắt đầu tăng tốc độ. Không đến một lúc, quần áo trên người hai người đều bị vô tình ném xuống đất. Nhẹ nhàng xoay người che lên trên thân thể nàng, lại không dám tăng thêm tí lực nào, thương yêu hôn lên môi mọng mềm mại thơm ngọt, ngón tay ấm áp chậm rãi trượt đến cỏ thơm cực kỳ mê người …

Toàn thân mềm nhũn không có một chút sức lực không nói, giữa đùi dường như còn có thể cảm thấy cảm giác dinh dính khác thường, cả người liền giống như là bị bánh xe nghiền qua; nàng đây là bị làm sao? Sao sáng sớm tỉnh lại đã xuất hiện loại cảm giác kỳ quái này?

Đợi Tô La thấy rõ trước mắt là một khuôn mặt vô cùng thỏa mãn, tuấn nhan khóe miệng mỉm cười, ký ức gián đoạn không liên tục đột nhiên giống như là một đoạn phim hiện ra trong đầu. Ký ức càng lúc càng rõ ràng, hai mắt nàng không tự giác trừng lớn, khuôn mặt vốn hồng nhuận càng không khỏi tự chủ đỏ lên, phảng phất như bị hơi nóng thiêu đốt.

… Nương tử, đùi tách ra một chút, như vậy ta không thể vào trong…

… Tướng công, đừng, quá, quá nhanh … Chàng chậm… chút, không cần nhanh như vậy…

… Thoải mái không? Muốn tiếp tục hay không… Nàng không nói ta cũng không biết cảm giác của nàng, còn muốn sao…

Ông trời của ta ơi, hai mắt Tô La trừng lớn như chuông đồng, mặt đỏ đến cơ hồ có thể nhỏ ra máu. Đợi thấy trong mắt Thôi Vô Nhàn không còn che lấp vẫn chưa thỏa mãn, xấu hổ đến phải kéo chăn mền liền che đậy đầu mình. Thực sự là quá bẽ mặt , sáng sớm , nàng thế mà lại nói ra lời như vậy, như vậy…

“Nương tử, nàng đừng có ấm ức chính mình, mau ra đây hít thở không khí.” Thôi Vô Nhàn ngữ khí mang cười đùa, hạ đại chưởng xoa bóp eo nhỏ mềm mại rất lâu chưa thừa hoan trong chăn gấm. Tuy rằng hắn không ngừng nhắc nhở chính mình chớ để làm quá lâu, nhưng cách thời gian dài như vậy mới có một lần, hắn thực sự là không có cách nào thoả mãn. Nếu không cố kị nàng đang có mang, lại thêm một hai lần nữa sợ cũng không đủ thỏa mãn hắn.

“Ta không muốn, chàng ghê tởm, thế mà lại thừa dịp ta ngủ làm ra…” Giọng nói mất tiếng khàn khàn, đầy hương vị làm nũng mơ hồ. Vừa nghe thấy giọng nói của mình, Tô La càng thêm xấu hổ đến toàn thân đều nóng lên, giống như trứng tôm bị nấu chín. Hay cho giọng nói đều biến thành như vậy, nàng tới cùng đã kêu gào bao lâu?

“Vi phu chính là được nương tử đồng ý mới ‘Động tay động chân’ , chẳng lẽ nương tử quên tất cả rồi à ?” Nghe thấy giọng nàng, Thôi Vô Nhàn tâm tình trở nên càng vui sướng, độ cung khóe môi cũng trở nên càng lúc càng lớn.

“Ta, ta đói, cục cưng cũng đói, chàng nhanh chóng đi tìm chút thức ăn cho ta và cục cưng tới đây.” Trốn ở dưới chăn mền phát ra giọng rầu rĩ , Tô La cảm thấy thở cũng không thông thuận, trong chăn mền tựa như còn có thể ngửi thấy mùi ám muội sau kích tình. Nhịn nhịn, cuối cùng thật sự không có cách nào nhịn xuống, lộ đầu ra.

“Được, ta đây liền bưng đồ ăn cho nương tử và cục cưng của chúng ta trở về, nương tử và cục cưng phải ở trên giường ngoan ngoãn đợi nhé.” Thôi Vô Nhàn nói rồi ở trên môi nàng đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, sau đó ở trước mặt nàng xốc chăn mền lên, khỏa thân đứng dậy nhặt áo dưới đất lên mặc vào.

Tô La một bên lén lút ngắm thân thể tinh tráng rắn chắc, một bên yên lặng vân vê eo đang nhũn ra. Thân thể rèn luyện tốt được như vậy, trách không được mỗi lần làm đều khiến nàng cảm thấy toàn thân nhũn ra. Thực sự không biết hắn rèn luyện thế nào, thế mà cả một cái sẹo lồi dư thừa đều không có.

Đang nghĩ ngợi lung tung, Thôi Vô Nhàn đã mặc xong áo ngoài, quay đầu vừa vặn thấy được đôi mắt sáng ngời của nàng, cười như không cười nhếch miệng. Nhìn lén bị bắt được, Tô La vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Thôi Vô Nhàn nhẹ nhàng cười một cái, thần thái sáng láng đi ra .

Bởi vì đêm trừ tịch đón giao thừa, ngày đầu năm này cả nhà đều dậy muộn . Chờ đến khi Tô La và Thôi Vô Nhàn ở trong phòng ăn xong bữa sáng đi tới phòng khách, Thôi Vô Trần đang đợi ở đó cũng vừa mới tới đây không lâu. Mọi người ngươi nhìn xem ta, ta nhìn xem ngươi, cuối cùng cũng nhịn không được bật cười.

Mùng một đầu năm không chúc tết, mọi người liền ở trong nhà uống trà nói chuyện phiếm. Sau khi tán gẫu thật sự rảnh rỗi nhàm chán, Tô La liền kéo Vương Tiểu Đại và Thôi Tố Nhu về trong phòng nhìn xem kiểu dáng xiêm y nàng vẽ. Trải qua này khoảng thời gian nỗ lực, nàng cũng hoàn thành không ít mẫu xiêm y được phê duyệt, chỉ chờ sau mười lăm mở cửa tiệm .

Vương Tiểu Đại và Thôi Tố Nhu thấy nàng vẽ kiểu dáng xiêm y xong, đều thẫn thờ thật lâu. Thôi Tố Nhu chỉ một tấm bản vẽ trên bàn, trợn tròn mắt ngây ngốc hỏi: “Đại tẩu, đây tất cả đều là tẩu vẽ sao ?”

Tô La gật gật đầu, cầm lấy một bản vẽ trong đó xem xem: “Ừ, đều là ta vẽ. Trước đây vẫn muốn mở tiệm may, nhưng lúc ấy thời gian quá là gấp gáp, cho nên đem việc này chuyển sang năm sau. Một khoảng thời gian trước ta chỉ cần rảnh rỗi liền muốn vẽ… Phê duyệt, cho tới bây giờ liền nghĩ ra nhiều như vậy.”

Nghe lời này, Thôi Tố Nhu nhịn không được kêu to lên: “Đại tẩu, tẩu lúc nào muốn mở tiệm may, muội muốn sớm có thể mặc được xiêm y như vậy.”

Khác với Thôi Tố Nhu phản ứng vui mừng quá độ, Vương Tiểu Đại vui mừng có vẻ có hàm súc, nhưng từ đôi mắt sáng long lanh của nàng ấy là có thể thấy nàng ấy lúc này vui mừng không thua kém gì Thôi Tố Nhu. Chẳng qua là tính tình nàng ấy hơi điềm đạm, phản ứng cũng giống tính tình của nàng ấy.

“Sau mười lăm liền bắt tay vào chuẩn bị, các muội nói cho ta xem có chỗ nào cần sửa chữa hay không, mấy ngày nữa ta sẽ sửa sửa.” Mùng một đầu năm, nàng là đang làm gì đây, thực sự là nhàm chán đến đầu óc muốn ngất đi, mở miệng là lại nói về chuyện này.

May là Vương Tiểu Đại và Thôi Tố Nhu vốn cũng là cảm thấy vô cùng nhàm chán, đợi khi thấy nhiều xiêm y chưa từng thấy qua như vậy, lực chú ý của các nàng đã sớm bị những xiêm y này hấp dẫn, bây giờ cũng không có tâm tình chú ý chuyện khác.

Thế là, tìm được việc làm ba người ngồi thành một vòng, muội một lời tẩu một câu thảo luận mấy khoản xiêm y chỗ nào đẹp, chỗ nào có thể phải sửa…

Đầu năm mới đại bộ phận thời gian cứ như vậy bất tri bất giác trôi qua, buổi tối người một nhà vây ở một chỗ vô cùng náo nhiệt ăn cơm. Đến thời gian nằm lên trên giường nhắm mắt ngủ, rất nhanh liền nghênh đón mùng hai đầu năm.

Từ khi mang thai, Tô La đã có khoảng thời gian rất lâu chưa trở lại Tô gia. Tuy rằng bây giờ thời tiết tiếp tục có chút lạnh lẽo, thân thể cũng có chút không thích, nàng vẫn được cùng Thôi Vô Nhàn làm bạn tới nhà mẹ đẻ một chuyến, lại ở trong nhà một đêm.

Tô gia không có mấy thân thích, mấy hộ hàng xóm cách vách đi khá gần, ngày tết cũng sẽ chúc tết nhau. Cho nên khi Tô La trở về, thuận đường mang theo mấy lễ tết để cho mấy nhà cách vách, lại đến mấy nhà ngồi một chút, ngày hôm sau liền trở lại Thôi phủ.

Trong lúc này, Thôi Vô Nhàn một mực yên lặng bồi bên cạnh nàng, bồi nàng đến nhà cách vách, bồi nàng ở nhà mẹ đẻ qua đêm, không có một chút không bình tĩnh nào cả. Hắn tựa như rất am hiểu giao lưu cùng các loại nhân sĩ, vốn cho rằng hắn và người nhà nông không chuyện gì để nói, nhưng kết quả lại là tán gẫu đến khô cả miệng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.