Xuyên Qua Quyết Chí Làm Ma Nữ!

Chương 65: Huyễn? Là ai? (2)




Căn phòng hiện đại lấy màu xám trắng làm chủ đạo, không quá chói mắt cũng không quá tối. Trên chiếc giường hiện đại cùng tông màu với tường, Mặc Thần Dực lẳng lặng nằm đó. Nếu không phải Nguyệt Tương Dao tận mắt thấy hắn ngã xuống trên tay nàng thì nàng còn nghĩ rằng hắn đang ngủ không chừng.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng ngắm nhìn hắn thật kỹ. Phải thừa nhận rằng gương mặt này của Mặc Thần Dực rất có sức công phá dù là ở góc độ nào. Làn da trắng không tỳ vết nhưng là màu trắng khỏe mạnh, cặp chân mày đen rậm sắc bén dù là khi ngủ cũng mang đến cho người khác cảm giác nghiêm nghị lạnh lùng. Cánh mũi cao thẳng như điêu khắc kết hợp với từng nhịp thở đều đều nhìn cũng vui mắt vui tai, bạc môi mỏng hồng nhuận. Lúc này thì Nguyệt Tương Dao mới hiểu vì sao lại có nhiều nữ nhân tự đâm đầu vào hắn như thế. Không chỉ có thân phận vạn người mơ mà còn có một gương mặt cùng vóc dáng khiến cho người khác phải thèm nhỏ dãi. Gương mặt yêu nghiệt như thế kia làm sao không có vận hoa đào cho được?

Rõ ràng là một nam nhân lại có làn da đẹp khiến cho người khác phải ghen tỵ. Nàng cũng rất tự tin với gương mặt của mình, nhưng khi so sánh với hắn, Nguyệt Tương Dao vẫn ngậm ngùi tự nhận không bằng. Đúng là nam nhân họa thủy!

Lại nhìn đến y phục của hắn, Nguyệt Tương Dao đăm chiêu suy nghĩ. Không biết dưới lớp áo này thì cơ bụng của hắn như thế nào, là sáu múi sắn chắc hay một cơ thể khỏe mạnh như người bình thường? Hắn có làn da bánh mật hay sẽ giống như da mặt đều trắng bóc? Càng nghĩ Nguyệt Tương Dao càng tò mò, gương mặt cũng vì vậy mà nóng lên, thử tượng tượng tới nam nhân yêu nghiệt bật này bán khỏa thân thử xem, dù không có cơ bụng rắn chắc nhưng cũng đủ làm cho máu của bao nhiêu tỷ muội phun trào rồi a. Đột nhiên một ý nghĩ táo bạo lóe lên, Nguyệt Tương Dao hai mắt nhìn chằm chằm vào đai lưng Mặc Thần Dực, trong đầu thì có hai giọng nói luân phiên nhau.

"Mau cởi ra đi! Chỉ xem thôi không mất miếng thịt nào đâu!" Nghe lời này thì Nguyệt Tương Dao giơ móng vuốt đến eo hắn có ý định tháo đai lưng ra.

"Không được! Ngươi không thể làm bậy, trời làm bậy có thể sống, người tự làm bậy không thể sống! Câu này ngươi không hiểu sao? Lỡ như hắn tỉnh lại biết y phục của mình bị ngươi cởi ra thì bắt ngươi chịu tránh nhiệm thì sao?" Trong đầu Nguyệt Tương Dao lại liên tưởng tới cảnh hắn vô sĩ ôm chân nàng đòi chịu trách nhiệm thì rùng mình. Không được, không thể làm vậy, dù tò mò đến mấy cũng không thể tự chặt đường lui của mình. Quyết định như vậy nhưng tay nàng vẫn không chịu buông rời đai lưng của hắn.

Kết quả lúc này Vĩ Hồ đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng mà sau này nó thề không bao giờ quên. Nguyệt Tương Dao đỏ mặt cầm đai lưng của Mặc Thần Dực, còn có hiểu cảm trên gương mặt nàng thì vô cùng đặc sắc. Vĩ Hồ như chết chân tại chỗ, nó cảm thấy như có cái gì đó đang sụp đổ ầm ầm xuống. Chủ nhân của nó đang làm gì a...

Vĩ Hồ theo Nguyệt Tương Dao mười mấy năm, nó tự nhận không ai hiểu tính tình của nàng bằng nó. Nhưng hôm nay nó chứng kiến một mặt đen tối của nàng, bao nhiêu sự hiểu biết về nàng mà nó lấy làm kiêu ngạo đều sụp đổ ầm ầm. Nhất thời Vĩ Hồ không chấp nhận được sự thật cay đắng này, hau mắt hồ dại ra ngơ ngác nhìn Nguyệt Tương Dao.

Nguyệt Tương Dao "..."

Tại sao ngay giờ phút này Vĩ Hồ lại đi vào!? Ngoài mặt nàng bình tĩnh buông tay thu lại biểu cảm nhưng trong lòng thì gào thét thấu trời xanh. Lần này thì dù nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội! Rốt cuộc thì nàng đã làm cái quái gì thế này! Aaaaa!!! Quả nhiên tự làm bấm thì không thể sống mà!

"Khụ! Khụ!" Cố gắng không để cho mình biểu hiện ra một chút ngượng ngùng nào còn càng phải không được giải thích vì càng giải thích thì càng chứng minh trong lòng mình có quỷ, Nguyệt Tương Dao không ngu ngốc tới nổi tự bê đá đập chân mình.

"Thuốc đã xong?"

Vĩ Hồ máy móc gật đầu, nội tâm như sóng dữ kêu gào tự hỏi tại sao nàng không giải thích một chữ! Chẳng lẽ nàng thừa nhận mối quan hệ với nam nhân này, nhưng mà hai người... Vĩ Hồ ngây ngốc phát hiện mọi chuyện dường như đi quá xa với hiểu biết của mình rồi.

Buồn cười là hai chủ tớ lại có suy nghĩ khác nhau. Một người cho rằng giải thích là hành động biện hộ, giấu đầu hở đuôi. Bên còn lại thì chờ mong người kia cho một lời giải thích thõa đáng. Kết quả cả hai trong lúc nhất thời tự hiểu lầm nhau, quả thật là dở khóc dở cười.

"Đem cho ta." Nguyệt Tương Dao đưa tay nhận lấy bình thuốc từ Vĩ Hồ. Mọi tâm tư phút chốc đều tập trung vào chất lỏng đặc sánh trong bình.

Sau khi dung hợp nước mắt Phượng Hoàng và long huyết, kết quả thu được một chất lỏng màu đỏ như rượu vang, không mùi không vị.

Bên tai còn văng vẳng lời nói của Tiểu Yên: "Chất thuốc này dù có thần kỳ tới đâu cũng không có khả năng thập toàn thập mỹ, nhưng giúp hắn tỉnh lại thì không có vấn đề gì. Chỉ là sau khi tỉnh lại sẽ phát sinh chuyện gì thì nó không nắm chắc được."

Đương nhiên nàng biết việc đó, khó có một vật hoàn mỹ trên đời, nhưng là bảo nàng tiếp tục nhìn hắn nằm yên một chỗ như một xác chết không có sự sống thì nàng không làm được. Thêm nữa cơ thể hắn vẫn là người thường, có thể cầm cự được nhiều lắm là bảy ngày không ăn không uống nhưng không thể kéo dài mãi mãi. Long Quyển dù có thần kỳ tới mấy thì vẫn không thể khống chế được tuổi thọ của con người, chết thì có thể bảo tồn xác nguyên vẹn nhưng sống ở nơi này thì vẫn phải chết, đó là quy luật bất biến.

Nàng cho hắn uống thuốc giải cũng đồng thời đánh cược một ván bài mà thắng hay thua thì người lãnh hậu quả vẫn là hắn, nghĩ như vậy nàng liền không thể xuống tay nổi. Nàng cũng đã hỏi có cách khác an toàn hơn không nhưng không có kết quả, tìm trong những quyển sách cổ cũng không có ghi chép về loại độc này khiến cho nàng chỉ có thể lựa chọn cách giải độc đày rủi ro.

Nguyệt Tương Dao trầm lặng quan sát gương mặt lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh suốt mấy tháng qua, tâm tư lại trôi về những ký ức khi còn ở cùng với sư phụ.

"Dao Nhi, ta từng dạy con như thế nào?" Nam tử bạch y phiêu dật đứng trên cao nhìn cô bé toàn thân là máu run rẩy trước bày sói trắng hung ác tuyệt nhiên lại không có chút dao động. Lời nói lạnh lùng như một cây kiếm sắc bén đâm vào lòng cô bé.

"Sự phụ dạy...hộc, không được sợ hãi...trước kẻ thù..." Cô bé ôm một cánh tay bất động, thân hình nhỏ nhắn run rẩy, hai chân dường như muốn khụy xuống bất cứ lúc nào. Lúc này hít thở cũng trở nên khó khăn đối với cô, một câu nói ngắn lại phải ngắt quản nhiều lần, âm thanh vô lực yếu ớt đến đáng thương. Chỉ là con ngươi màu nâu lại không che dấu được tia mệt mỏi cùng sợ hãi.

Nếu nhìn lại dưới chân cô bé thì sẽ thấy hàng loạt xác chết của sói, máu tươi không biết là của cô bé hay của sói đã kết thành một dòng chảy nhỏ chói mắt. Đây chính là lúc Nguyệt Tương Dao mười tuổi bị sự phụ mang tới một cánh đồng hoang đầy sói, nàng phải chiến đấu liên tục ba ngày, chịu đói chịu khát chống lại sự tấn công hung mãnh của bày sói hoang. Một cánh tay của nàng vì vung đao quá nhiều và bị thương nặng đã trở nên tê liệt hoàn toàn, cơ thể cũng vì đói mà trở nên nặng nề, sức lực toàn thân dần bị rút đi hết.

"Vậy bây giờ ngươi đang làm gì?" Giọng của nam tử bạch y ngày càng lạnh, trong con ngươi là sự rét lạnh thấu xương, lúc nhìn đến cánh tay của Nguyệt Tương Dao thì càng không có một tia đau lòng chỉ có quyết tuyệt và sát ý nồng đậm.

"Con..." Lần đầu tiên bị sư phụ quát, Nguyệt Tương Dao cuối đầu che đi sự yếu ớt dưới đáy mắt. Thấy con mồi chần chừ, bày sói hoang bị máu làm tăng hưng phấn bước từng bước lại gần đe dọa làm cho Nguyệt Tương Dao phải lùi về sau một bước. Ba ngay trôi qua đối với nàng giống như địa ngục trần gian, khắp nơi đều là máu, phải liên tục chạy trốn, liên tục chém giết, mỗi vết cắn như đâm vào tinh thần nàng một vết đao, dần dần bào mòn lý trí của nàng khiến nàng thống khổ giẫy giụa trong cái địa ngục này nhưng không thể thoát ra mà còn lún sâu hơn. Chỉ cần nghĩ tới bản thân sẽ phải tiếp tục sống trong cái địa ngục này hết quảng đời còn lại, Nguyệt Tương Dao nhịn không được sẽ hoảng sợ điên cuồng.

"Dao Nhi, ngay từ lúc chúng ta gặp nhau, ta hỏi con có muốn mạnh mẽ hay không, con đã không ngần ngại gật đầu, chẳng lẽ con quên? Ta cũng đã nói, bắt đầu từ cái gật đầu đó, con đã bắt đầu một ván cược với vận mệnh, đánh cược với chính mạng sống của con." Giọng điệu của nam tử bạch y diệu lại, y nhắc lại lần đầu tiên bọn họ gặp nhau. "Hôm nay con buông tay thì đồng nghĩa với cái chết, đồng nghĩa với con đã chịu thua trước vòng xoáy vận mệnh. Dao Nhi, ta cho con cơ hội cuối cùng. Có tiếp tục đánh cược hay không?" Gió thổi tung tà áo, nam tử bạch y chăm chú nhìn cô bé vẫn còn trầm mặc, trong mắt không còn sát tuyệt như trước, toàn bộ một mảnh nhu hòa chờ đợi câu trả lời từ Nguyệt Tương Dao.

Thua? Khi nào Nguyệt Tương Dao nàng phải chịu thua! Chết có gì đáng sợ, đáng sợ là chết trong yếu đuối, chết trong chính sự ngu ngốc của mình! Nguyệt Tương Dao nàng không yếu đuối, nàng tự nói phải mạnh mẽ phải đi ngược với vận mệnh, chỉ mới có chút này thì làm sao bắt nàng chùn bước được. Cái gì do dự? Cái gì sợ hãi? Một lần không được thì nhiều lần! Một đao không giết được thì mười đao, trăm đao cũng phải giết được! Mạng sống của nàng chỉ do nàng quyết định, không ai có thể nắm bắt nó! Chỉ một ván cược không làm khó được nàng! Dù là trăm, là vạn cũng không! Vậy thì có gì phải sợ? Mất cánh tay này nàng còn cánh tay khác, nhưng mất cái mạng này thì sẽ không có cơ hội lần hai, vì thế nàng phải yêu quý, trận trọng nó.

Môi nhếch lên, nháy mắt khí thế quanh thân Nguyệt Tương Dao thay đổi, từng tầng u ám bị gió thổi tan đi lộ ra một cổ khí vương cao ngạo. Ngước mặt tặng cho nam nhân bạch y mọt nụ cười tự tin. "Có! Nguyệt Tương Dao con không yếu đuối đến nổi bị một đàn chó con này uy hiếp! Mạng con, con nắm trong tay, dù có là trời cũng đừng hòng lấy nó từ tay con!!!"

Nguyệt Tương Dao bỗng nhiên bừng tỉnh, môi cong lên một độ cong nhẹ. Có gì phải do dự? Đúng vậy, Nguyệt Tương Dao nàng chưa bao giờ cùng một lỗi lại mắc phải hai lần. Hai mươi năm trước nàng từng sợ hãi, nhưng hai mươi năm sau chỉ có một Nguyệt Tương Dao không sợ trời không sợ đất, sẽ không vì chút rủi ro mà chùn chân. Huống chi hắn nói hắn tin tưởng nàng, dù là nàng bảo hẳn uống thuốc độc hắn cũng uống mà. Dù có rủi ro đi nữa thì nàng không có khả năng buông tay, sau này hắn có là phế nhân đi nữa thì cả cuộc đời này nàng cũng không rời hắn. Không phải là bù đắp mà thật sự yêu hắn mất rồi.

Lần này tới lượt Tiểu Yên đi vào thì không có biểu cảm thái quá như Vĩ Hồ, thấy Nguyệt Tương Dao trầm mặc suy tư thì cho rằng chủ nhân còn đang bận tâm chuyện rủi ro thì thở dài. Liếc nhìn qua bên cạnh thì phát hiện con hồ ly một bụng đen tối hằng ngày châm chọc nó đang bị đóng băng thì cười hắc hắc, vung cánh bay lên kéo tảng băng lạc lỏng này đi ra ngoài không làm phiền nàng suy nghĩ. Nó còn có việc bận, sẽ không phiền nàng bận lòng nhưng con hồ ly chết tiệt này thì chết chắc rồi, hôm nay không đem hồ ly chết tiệt nhúng nước soi thì nó không phải Hỏa Phượng Hoàng, nhưng đừng có suy nghĩ nó ác, chẳng qua chỉ giúp hồ ly này tan băng thôi mà. Hắc hắc!

Trong phòng chỉ còn lại Nguyệt Tương Dao và Mặc Thần Dực nằm đó. Nhưng suy nghĩ tiêu cực đều bị nàng vứt ra sau đầu, cầm bình thuốc dốc vào miệng rồi cuối người áp lên miệng hắn. Thuốc từ trong miệng nàng dần truyền sang miệng hắn, cổ họng hắn khẽ động, từng chút từng chút nuốt hết phần thuốc còn lại đến khi trong miệng chỉ còn hương vị của nàng.

Thì ra cảm giác áp đảo là thế này. Trước giờ vẫn do hắn cưỡng hôn nàng hết lần này tới lần khác, chỉ có một lần nàng tự dâng môi ở trên thuyền nhưng đó chỉ là môi chạm môi. Bây giờ môi lưỡi quấn quít lẫn nhau mà người chủ động lại là nàng thì tư vị có chút vui vẻ đạt được thành tựu.

Lúc Nguyệt Tương Dao muốn dời môi kết thúc nụ hôn chỉ một bên công kích thì sau ót bị một bàn tay giữ lấy. Mắt Nguyệt Tương Dao trợn lớn, theo thói quen đánh lên ngực người bên dưới, đột nhiên bên eo cũng bị một bàn tay ôm lấy, sức lực không nặng không nhẹ đủ cho Nguyệt Tương Dao không thể chạy được, thân thể hai người càng khít lại với nhau.

Mặc Thần Dực nhanh chóng đảo khách thành chủ, liên tục ép sát khiến cho Nguyệt Tương Dao không cách nào chống trả. Tay đặt trên eo tăng thêm sức lực phối hợp với cơ thể chuyển động, chỉ qua hai giây đã áp đảo nàng dưới thân.

Môi lưỡi quấn quít cùng một chỗ, trong miệng đều là hương vị của đối phương. Mãi đến khi Nguyệt Tương Dao cứng rắn cắn vào đầu lưỡi hắn, hắn mới chịu buôn tha. Tơ bạc theo môi của hai người tách ra, còn có chút tơ máu trên môi Mặc Thần Dực, gương mặt đã yêu nghiệt nay còn dùng máu tô thêm vài nét, tăng thêm ba phần tà mị, bảy phần ngoan cuồng.

"Nương tử, buổi sáng hảo!" Giọng nói khàn khàn hơi khó nghe nhưng không hề làm mất đi phong phạm của một yêu nghiệt mà còn tăng thêm sức quyến rũ người khác phạm tội, ít nhất đó là trong suy nghĩ của Nguyệt Tương Dao bây giờ.

"Mặc. Thần. Dật!" Mỗi chữ như phát ra từ trong kẽ răng, Nguyệt Tương Dao đỏ mặt trừng mắt tức giận nhìn nam nhân nằm trên người mình. "Cút!" Chân nâng lên có ý định đá người này xuống giường nào ngờ còn chưa kịp làm thì đã bị người ta bắt lấy.

"Nương tử, quân tử động khẩu không động thủ! Nếu vi phu trên giường không tốt thì nàng cũng không nên đá ta xuống đất nha." Gương mặt yêu nghiệt thuần thục tỏ vẻ ủy khuất, giọng nói khàn khàn khẽ dịu lại như đang oán trách nàng ra tay nặng nề. Tuy nhiên trong lòng Mặc Thần Dực thì đang đen mặt, nếu nàng thật sự đá chỗ đó thì sau này đừng mong có con nối dỗi! Nàng luôn ra tay khiến cho người khác vừa hận vừa yêu mà.

Nguyệt Tương Dao cắn răng trợn mắt. Tại sao trong lời nói của hắn nàng lại nghe ra mùi vị đen tối thế kia!? Rõ ràng nam nhân đều không có ý tốt!

"Cút xuống cho ta! Ngươi nặng quá!"

Mặc Thần Dực cũng không muốn chọc giận nàng thêm, ngoan ngoãn lăn qua một bên.

Hừ lạnh một tiếng liền nhanh chóng ngồi dậy, mặt Nguyệt Tương Dao vẫn con lưu lại dấu vết đỏ rực khiến cho hai mắt Mặc Thần Dực nóng lên, nàng luôn luôn khiến hắn phải đau đầu, phải làm cách nào để luôn buộc nàng bên mình không cho kẻ khác nhìn thấy một chút biểu cảm đáng yêu này của nàng.

"Cảm thấy thế nào?" Thu lại biểu cảm ngượng ngùng, Nguyệt Tương Dao nhàn nhạt hỏi nhưng hai mắt vẫn cố né tránh ánh nhìn của Mặc Thần Dực bởi vì ánh mắt của hắn quá nóng bỏng khiến cho nàng đỏ mặt.

"Rất ngọt! Còn thơm nữa!" Mặc Thần Dực híp hai mắt lại, thõa mãn nói. Ngay lập tức liền ăn ngay cái gối vào mặt.

"Nói tiếng người!" Nguyệt Tương Dao đỏ mặt quát, trong lòng thì thầm oán hắn phúc hắc tìm đánh nhưng vẫn không nhịn được mà nơi nào đó đập mạnh thêm.

"Đừng giận! Cơ thể không quá thoải mái, không có sức lực. Tay chân đều tê cứng không hoạt động được." Mỗ nam nào đó mở mắt nói dối, trong lòng không có cảm giác xấu hổ tý nào.

Cặp mắt sắc bén ngay lập tức tập trung lên hai tay của hắ, khóe môi co giật. Không cử động được mà ôm nàng lăn lộn được? Quả nhiên đều là trợn mắt nói dối!

"Đưa tay!"

Mặc Thần Dực ngoan ngoan đưa cánh tay hữu lực ra ngầm thừa nhận lời vừa nói đều là dối trá.

Năm ngón tay thành thục tìm đúng vị trí bắt mạch, ngay lúc này tim Nguyệt Tương Dao bỗng nhiên đập loạn xạ sợ hắn sẽ gặp phải cái gì đó không mong muốn, trên mặt cũng hiện lên tia nghiêm túc. Sau khi dò xét kinh mạch hắn ba lần, Nguyệt Tương Dao mới chắc chắn hắn không có việc gì, chỉ là kinh mạch đang trong giai đoạn hồi phục nên không thể vận công, ít nhất là một tháng kế tiếp không được dụng võ nếu không muốn bị tàn phế suốt đời. Trái tim treo lơ lửng cũng được hạ xuống, sắc mặt nhẹ nhỏm bọc lộ ra bên ngoài.

"Không có gì ngoài ý muốn, chỉ là kinh mạch cần phục hồi, trong một tháng tới không được động võ."

"Ừ."

Bầu không khí bỗng nhiên vô cùng ngượng ngập, Nguyệt Tương Dao cuối đầu, Mặc Thần Dực vẫn chăm chú nhìn nàng, tử mâu bình thản dễ dàng tiếp nhận việc tạm mất võ công trong vòng một tháng. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ bây giờ họ đang hỗn loạn hoặc ít nhất là lo lắng cho an nguy của mình. Mà hắn lại vó thể bình thản tiếp nhận giống như việc đó không quan trọng khiến cho Nguyệt Tương Dao càng không biết nói gì hơn ngoài im lặng.

"Xin lỗi." Thật lâu Nguyệt Tương Dao mới tìm lại được giọng nói của mình. Ngay lúc này bỗng nhiên trong lòng nàng nảy sinh ra một cỗ lo lắng sợ hãi, bàn tay dần nắm chặt lại. Nàng tự hỏi tại sao mình lại lo lắng, là lo lắng hắn trách nàng hay lo lắng hắn rời bỏ nàng, nàng cũng không rõ. Chỉ biết cứ nghĩ tới hắn có thể vì vậy mà oán hận nàng thì Nguyệt Tương Dao liền trở nên vô lực yếu ớt. Nhưng nàng đợi thật lâu mà đối phương vẫn không trả lời. Đợi đến lúc Nguyệt Tương Dao hết kiên nhẫn ngẩng đầu lên thì đụng ngay môi của đối phương.

"Ưm!"

Nụ hôn lần này không bá đạo mà nhẹ nhàng rồi nhanh chóng kết thúc.

"Đây là trừng phạt của ta!" Nam nhân bá đạo kéo nàng vào lòng, cánh tay ghì thật chặt không cho phép nàng chống cự.

Áp tai vào ngực hắn, Nguyệt Tương Dao cảm nhận được rõ ràng từng nhịp đập mạnh mẽ của tim hắn, những tiếng thình thịch đó nào ngờ lại là liều thuốc trấn an tốt nhất lúc này, chúng nhanh chóng làm cho Nguyệt Tương Dao tĩnh tâm lại. Cơn buồn ngủ từ đâu kéo đến, từng trận nhức mỏi từ cơ thể truyền về não bộ, ngay lúc này Nguyệt Tương Dao thật muốn khép mí mắt lại ngủ một giấc thật ngon.

Cảm nhận cơ thể mềm mại trong ngực dần không còn bài xích, lúc Mặc Thần Dực cuối đầu xem nàng ra sao thì phát hiện đối phương đã ngủ từ lúc nào. Đau lòng vuốt ve gò má hơi hóp lại của nàng, mí mắt nàng thâm quầng như thế chứng tỏ nàng đã không chịu nghĩ ngơi suốt mấy ngày nay.

Tuy hắn lầm vào hôn mê nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo, hắn không thể nhìn thấy nàng nhưng vẫn cảm nhận được nàng vẫn thường xuyên ngồi bên cạnh hắn ngẩn người. Nhưng hắn không thể mở mắt hay nói bất cứ cái gì, giống như toàn bộ ý thức đều bị giam cầm trong bóng tối. Mãi đến khi có một chất lỏng xuôi theo cổ họng chảy dọc xuống, đó như nguồn ánh sáng mang ý thức của hắn về với cơ thể.

Bây giờ nhìn giai nhân ngủ ngon trong ngực, Mặc Thần Dực có cảm giác thõa mãn. Nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống cạnh mình rồi nhắm mắt lại, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Mặc Thần Dực vui vẻ khẳng định nàng không phải không có tình cảm với hắn, mà là nàng chôn giấu quá sâu, sâu đến nỗi ngay cả nàng cũng không nhận ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.