Xuyên Qua Quyết Chí Làm Ma Nữ!

Chương 63: Ký khế ước với Thanh Long Vương




Nhỏ một giọt máu lên mi tâm của Thanh Long Vương, Nguyệt Tương Dao nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Một quầng sáng màu đỏ quen thuộc bao phủ lấy hai người. Trong đầu Nguyệt Tương Dao như vừa mới khai mở một cái gì đó, mọi thứ xung quanh dường như trở nên thông suốt hơn. Cái cảm giác thiếu hụt cũng rõ ràng hơn nhưng vẫn cố tình không thể cho nàng biết là thiếu hụt thứ gì.

Vết thương trên người nhờ có những ánh sáng màu đỏ này chữa trị dưới mắt thường có thể thấy miệng vết thương đang kéo da non. Chỉ là thời gian để ánh sáng khế ước tồn tại quá ngắn, không thể hoàn toàn khôi phục vết thương chỉ có thể đảm bảo không bị rách miệng vết thương và cánh tay có thể hoạt động một chút. Nhưng là như vậy cũng tốt hơn nhiều so với trước. Nội thương trong người tuy có thuyên giảm đáng kể nhưng vẫn không thể vận nội công tùy ý. Tóm lại, ký khế ước với Thanh Long Vương trăm tốt không một hại.

Thanh Long Vương hiện tại là bộ dáng của một con rắn không lớn không nhỏ bằng hai ngón tay. Bộ vẩy trong suốt màu lam băng điểm chút màu trắng bóng loáng, thân hình thon dài cũng với cái đầu tam giác, mắt rắn màu vàng kim như Tiểu Hắc, đường thẳng trong mắt mang màu lục nguy hiểm. Giừa mi tâm là một viên hồng ngọc đỏ như máu, lúc cái đầu tam giác ngẩng lên cao, viên hồng ngọc đối diện với bầu trời Long Quyển phát ra tia sáng âm u.

Không biết mây đen từ đâu kéo đến, Long Quyển qua ngần ấy năm không có một giọt mưa lần đầu tiên có mưa rào đi ngang như mang thêm một lớp áo xanh ngát đầy sức sống. Mưa không kéo dài, chỉ vẻn vẹn vài phút nhưng cũng đủ làm cho mọi thứ trở nên mát mẻ dễ chịu.

Mưa tạnh, Nguyệt Tương Dao mới ngưng mắt nhìn Thanh Long Vương. Thanh Long Vương ngẩng cao đầu như chờ đợi khen ngợi nào ngờ lại bị hai chữ khạc ra từ miệng của nàng mà yểu xìu.

"Ngu ngốc!"

"Quả thật ngu ngốc!" Vĩ Hồ nhe răng nhọn, hai mắt to tròn tỏ ý khinh thường. Long Quyển qua bao nhiêu năm đã sớm hình thành trạng thái cân bằng, không có mưa nhưng nước vẫn chảy. Bây giờ khi không lại xảy ra một trận mưa rào, mặc đù không hề có chút tác dụng lớn nào với cây cối nhưng lại phá hủy thế cân bằng vốn có, hậu quả chính là...

Ầm! Ầm!

Dòng nước vốn trong xanh bỗng nhiên nổi sóng, từng trận nước lũ đục ngầu kéo từ thượng nguồn đến hồ nước, nước nhanh chóng dâng lên, chỉ nháy mắt đã dâng tới mắt cá chân Nguyệt Tương Dao.

"Nhìn xem! Hậu quả của ngươi đó!" Tiểu Yên bay trên không trung trừng mắt, sau đó cả người bay thằng lên trên cao, bộ lông màu đỏ như bị lửa bao lấy, ánh sáng nhàn nhạt phủ xuống khắp Long Quyển. Thanh Long Vương có khả năng hô mưa gọi gió, Hỏa Phượng Hoàng lại có khả năng kêu gọi hạn hán, hai người tự cân bằng lẫn nhau. Nước hồ cuồn cuộn nhanh chóng rút đi trả lại một mảnh thanh bình cho Long Quyển.

"Ách! Ta... Ta không biết, ta chỉ muốn nàng vui vẻ một chút, nào ngờ..." Âm thanh của Thanh Long Vương ngày càng nhỏ cuối cùng là biến mất, đầu tam giác cuối xuống gần như muốn chôn vùi trong những vòng tròn. Khi thu nhỏ lại, giọng của Thanh Long Vương trở nên khác biệt, trong trẻo non nớt của một đứa trẻ.

"Hừ!" Tiểu Yên hừ lạnh, phun ra một tia lửa rồi đậu trên vai Nguyệt Tương Dao. Bộ lông chim bị nước thấm vào vô cùng khó chịu, cả người liên tục xù lông vẫy nước.

Thanh Long Vương thấy ba người tức giận khinh thường mình thì khóc không ra nước mắt, hắn thân là thần thú vạn người mơ ước, kiêu ngạo mấy ngàn năm nay, cuối cùng rơi vào tay nữ nhân này thì một chút giá trị cũng không có. Ô ô! Hắn có muốn đâu!

"Được rồi! Thanh Long ngươi đem bộ dáng tiểu tức phụ đó cho ai xem!" Tiểu Yên trợn mắt mắng mỏ.

"Long? Ta còn nhớ vó kẻ nào đó thề rằng nếu như không giết được ta thì sẽ không thừa nhận mình là rồng. Tiểu Yên, sau này nên gọi hắn là Tiểu Xà hay Tiểu Châu thì hơn. Nếu không lại khiến hắn cảm thấy xấu hổ vì đi ngược lời thề." Nguyệt Tương Dao nở nụ cười gian thành công chọc cho Thanh Long Vương xám mặt.

Hắn mới không có xấu hổ! Bị nàng gọi là Tiểu Xà hay Tiểu Châu mới xấu hổ đó! Toàn bộ mặt mũi của hắn đều vứt hết sau hôm nay rồi!!! A! Lão thiên gia, có phải trước kia ta đem cái quần đùi nhà ông đi đốt không nên bây giờ ông mới trả thù ta như vậy hả?!!

Ông trời trên cao nếu nghe được tiếng lòng của Thanh Long Vương thì nhất định cũng sẽ ai oán kêu gào. "Tại sao các ngươi cứ thích lấy cái quần đùi của ta ra để mắng hả?!! Ta có làm gì sai, đều là do cái nữ nhân này gây họa, cuối cùng người gánh chịu lại là ta! Đúng là đầu năm nay làm ông trời cũng khó!"

"Đúng vậy a! Tiểu Xà hay Tiểu Châu, hồ ly, ngươi chọn cái nào?" Tiểu Yên nhãn tình sáng lên, hưng phấn hỏi ý kiền Vĩ Hồ không thèm quan tâm bộ dáng đau khổ như ngáp phải ruồi của Thanh Long Vương.

"Ta thấy Tiểu Châu hay hơn." Suy tư hồi lâu, Vĩ Hồ mới đưa ra ý kiến. Ánh mắt nguy hiểm như có như không liếc nhìn Thanh Long Vương.

"Không được! Ta là Thanh Long Vương, lý nào lại lấy cái tên thiếu oai phong như vậy!" Thanh Long Vương kêu gào nhưng vô hiệu ngay lập tức bị Vĩ Hồ chộp lấy đưa lên trước mắt uy hiếp.

"Nếu ngươi không phải Thanh Long Vương, ngươi nghĩ bây giờ ngươi có thể bình an vô sự ngồi ở đây? Chỉ cần ngươi có sát tâm đối với chủ nhân thì đã đáng tội chết trăm ngàn lần, huống chi nội thương của chủ nhân là do ngươi gây ra. Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn chịu đựng, còn không? Ta không ngại rút gân lột da ngươi!" Con ngươi đen lấy thâm trầm như vực sâu không đáy, Vĩ Hồ không hề che giấu sát khí lạnh lẽo.

Uy hiếp trong mắt quá khủng bố dọa cho Thanh Long Vương nuột một ngụm nước bọt thật lớn. Vừa nãy hắn cảm thấy linh hồ bị bàn tay ai đó bóp chặt, giống như chỉ cần hắn phản kháng nhẹ một cái thì sẽ bị bàn tay đó bóp nát linh hồn, sợ hãi từ tận đáy lòng dâng lên. Cái đầu tam giác gật liên tục như gà mổ thóc, trong lòng đã sớm nước mắt rơi như mưa. Quanh người nữ nhân này đều là nhân vật nguy hiểm không a! Đến cả Hồ tộc biến mất hơn vạn năm cũng bị nàng khế ước, rốt cuộc thì nàng gặp phải cái vận chó gì thế?!!

"Vậy thì lấy tên Tiểu Châu. Dù sau hắn ta cũng ngậm không biết bao nhiêu viên Linh Lung Hãi Châu rồi." Nguyệt Tương Dao gật đầu tân thành, hoàn toàn xem cảnh hai thú uy hiếp Thanh Long Vương thành không khí.

Thanh Long Vương xụi lơ trên mặt đất. Thì ra là do hắn ăn nhiều Linh Lung Hải Châu nên mới bị gọi là Tiểu Châu. Nhưng đây là cái lý luận gì hả?!! Chẳng lẽ ăn nhiều cái gì thì kêu là cái đó, nhân loại ăn nhiều cơm gạo như vậy tại sao không gọi là Tiểu Phạn (phạn = cơm) hả?!! Nhưng hắn chỉ dám kêu gào trong lòng nào có dám la hét trước mặt ba người vô tâm vô phế này.

"Tên đã quyết định xong, Tiểu Yên, Tiểu Châu, bắt đầu công việc thôi." Mọi vấn đề về Thanh Long Vương đã xong, nàng cũng nên bắt đầu luyện chế thuốc giải cho Mặc Thần Dực rồi. Có Tiểu Yên và Thanh Long Vương ở đây, lòng nàng trở nên nhẹ nhỏm đi nhiều. Chỉ không nghe giọng hắn mới hai ngày nhưng nàng lại thấy có chút nhớ rồi. Thói quen quả là một đều đáng sợ.

"Hở? Công việc? Công việc gì?" Tiểu Yên có vẻ đã quên mất chuyện quan trọng, nghiêng đầu hỏi ngược lại.

"Thuốc giải cho nam nhân kia." Vĩ Hồ chép miệng liếc mắt khinh thường. "Tiểu Châu, theo ta."

"Hả? Làm gì?" Bị trận uy hiếp lúc nãy ám ảnh, Thanh Long Vương bây giờ là Tiểu Châu vẫn còn sợ hãi, thân hình co rút nuốt nước bọt lui về sau.

"Đương nhiên là đi lấy long huyết rồi!" Nói xong không để cho Tiểu Châu chạy kịp đã nắm đuôi kéo lê thân thể hắn rời đi mặc kệ cho Tiểu Châu giãy giụa, hai mắt lưng tròng nhìn Tiểu Yên cầu cứu nhưng vô dụng, Tiểu Yên còn chưa kịp nhìn hắn thì hắn đã bị Vĩ Hồ kéo ra sau lùm cây.

"A!!!!!! Không a!!!!!! Cứu mạng!!!!!"

Không lâu sau đó trong Long Quyển liền vang lên âm thanh như heo bị chọc tiết của Tiểu Châu.

Tiểu Yên bịn tai lại, ánh mắt mang theo run sợ lâu lâu lại liếc nhìn về phía sau lùm cây. "Chủ nhân à... Như vậy, như vậy có quá tàn nhẫn hay không hả?"

"Không dùng kim tiêm rút máu hắn chẳng lẽ chặt đôi hắn ra để lấy máu?" Nguyệt Tương Dao khoanh tay chờ đợi. Nào ngờ nàng thật sự nói đúng tâm tư Vĩ Hồ bây giờ. Nó đâu có ngón tay vậy thì làm sao mà sử dụng kim tiêm, vì thế đành phải chặt đôi Tiểu Châu ra mà lấy máu thôi.

"Ờ, cũng đúng. Mà..." Tiểu Yên sau khi gật đầu thì bắt đầu do dự không biết có nên nói hay không, hai mắt lâu lâu lại liếc nhìn Nguyệt Tương Dao như kẻ trộm.

"Chuyện gì?"

"Ta không...không thể tự chảy nước mắt được. Phải có cái gì đó khiến ta xúc động mới khóc được." Tiểu Yên cuối gầm mặt xuống, học lấy bộ dáng lúc nãy của Tiểu Châu mà làm.

"Ôi!" Nguyệt Tương Dao gác tay lên trán bó tay với Tiểu Yên nhưng lại không hề mắng trách. Tính tình tên này vô cùng vô tư, kêu hắn tự dưng khóc làm sao hắn làm được. Thở dài một hơi, cũng may nàng còn nhiều cách khiến tên này khóc. Vung tay, một quyển sách rơi trên tay nàng.

"Đọc cho ta, sau một canh giờ ta sẽ kiểm tra nội dung của nó, nếu không trả lời được, ta nhất định biến ngươi thành gà quay." Nói xong liền giống như Vĩ Hồ xoay lưng rời đi nhưng là không hề kéo theo cái đuôi nào. Để lại Tiểu Yên một mình u ớ không kịp phản bác.

Lát sau Nguyệt Tương Dao quay trở lại, còn chưa kịp hỏi tình hình ra sao thì đã thấy Tiểu Yên ôm một cái bát thật lớn ngồi khóc như mưa. Những giọt nước mắt như hạt trân châu từng giọt từng giọt rơi xuống bát lớn, trong bát đã có một lượng lớn nước mắt sóng sánh. Trên trán Nguyệt Tương Dao chảy xuống ba đường hắc tuyến, cái này hiệu quả hơn nàng nghĩ. Đúng là kiệt tác của nhân loại, vở kịch Romeo và Juliet đã lấy không biết bao nhiêu nước mắt của khán giả, quyển sách mà nàng đưa cho Tiểu Yên chính là cuốn tiểu thuyết Romeo và Juliet kể về chuyện tình bi đát của hai người. Nhưng không ngờ hiệu quả lại vượt sức mong đợi.

"Hức hức! Chủ nhân à, hức, cuốn sách này xúc động quá! Hức hức!" Tiểu Yên hai mắt chưa từng ngừng rơi nước mắt, giọng nói cũng lạc hẳn đi.

Nguyệt Tương Dao ôm trán thở dài một hơi, tên này quá dễ lừa gạt. Cúi người nâng một bát lớn nước mắt lên quan sát. Nước mắt Phượng Hoàng có khả năng trị mọi vết thương, dù là tổn thương tim nếu nhỏ một giọt này vào thì ngay tức khắc sẽ lành ngay. Nhưng là bây giờ Phượng Hoàng đã không dễ kiếm, nước mắt Phượng Hoàng càng không, vì thế bát nước này còn trân quý hơn cả một toà cung điện bằng vàng nữa.

"Chủ nhân, long huyết đây." Từ xa Vĩ Hồ lao tới, trong miệng ngậm một bình máu nhỏ, bộ lông trắng như tuyết điểm xuyết một chút chấm đỏ nổi bật.

"Sao nhiều vậy?" Cầm bình máu nhỏ, Nguyệt Tương Dao nghi hoặc, nàng bảo Vĩ Hồ dùng kim tiêm loại nhỏ, chỉ cần lấy 1ml máu mà được rồi mà.

"Bởi vì ta phải cắt đôi hắn ra thì mới lấy máu được." Vĩ Hồ rất thành thật trả lời nào biết câu nói này đã làm cho Tiểu Yên và Nguyệt Tương Dao biến sắc.

"Cắt đôi?! Trời đất, hồ ly ngươi tính giết người?" Tiểu Yên kinh ngạc hô lên, hèn gì tên đó lại hét như heo bị chọc tiết, à mà chính hắn cũng đang bị chọc tiết nên phải hét như heo thôi.

"Ta chỉ dùng vuốt gạch lên da hắn một đường. Ai bảo tên này lại yếu ớt đến vậy, bị ta cắt một đường liền bất tỉnh." Vĩ Hồ hất cái mũi đen khinh thường.

"Ngươi còn nói! Vuốt của ngươi chém sắt như chém bùn, da của Tiểu Châu có dày cách mấy cũng bị ngươi đâm thủng, không đau mới là lạ đó!" Tiểu Yên hung hăng trợn mắt.

"Được rồi. Bây giờ Tiểu Châu đâu?" Rốt cuộc Nguyệt Tương Dao cũng phải ngăn lại, lấy tay xoa trán. Bây giờ thì nàng hiểu vì sao Tiểu Hắc vẫn thường ai oán với nàng và Tiểu Kim luôn trốn tránh hai kẻ này. Người khác có thú sủng thấu hiểu lòng người, còn nàng chỉ toàn thú sủng thấu hiểu lòng trời thôi. Chỉ cố mà nghĩ cách làm hại lẫn nhau.

"Băng bó và nằm trong phòng rồi. Cũng đừng mong xuống giường ít nhất mười bữa nửa tháng." Vĩ Hồ cười hắc hắc nói. Cái này không thể trách nó lấy việc công trả thù riêng nha, ai bảo tên này lại dám ức hiếp chủ nhân yêu quý của nó chứ!

"Có thể dùng nước mắt của Tiểu Yên để chữa trị không?" Nói thật thì nàng không nỡ để một con rắn co mình tủi thân trong một góc.

Vĩ Hồ cùng Tiểu Yên liếc mắt nhau thấy rõ trong mắt đôi phương tia tính kế liền trăm miệng một lời. "Không có tác dụng!"

"Nước mắt của ta chỉ có tác dụng với hắn khi hắn ở dạng bản thể, bây giờ bị rút máu như thế hắn ta không thể trở về dạng bản thể nên ta không thể giúp gì được cho hắn." Tiểu Yên với bộ dáng chính nghĩa nói dối không chớp mắt. Thật ra chẳng có gì khó, chỉ cần một giọt thôi cũng đủ cho Tiểu Châu sinh long hoạt hổ, nhưng mà có trách thì trách ngươi nhân phẩm có vấn đề nên ta không thể giúp. Hắc hắc!

"Đành vậy! Vĩ Hồ giúp ta phối dược, Tiểu Yên ngươi chờ Tiểu Hắc trở về rồi báo với ta." Nguyệt Tương Dao quay lưng đi. Đáng thương cho Tiểu Châu không hay biết bị hai kẻ vô tâm chèn ép, nếu không phải Nguyệt Tương Dao có việc cần tới hắn thì hắn phải nằm liên tục suốt một tháng trời mà vẫn không hay biết gì.

____________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon_________

Khách điếm.

"A! Không được! Miếng thịt cuối cùng của ta!" Nguyệt Tinh Bảo phồng má vươn tay muốn gắp phần thịt cuối cùng trên đĩa nhưng cánh tay ngắn ngủn không cho phép cậu gắp nhanh được.

"He he! Ta gấp trước nên nó là của ta. Ta ăn đây ~" Áo bào màu đỏ lòe loẹt chói mắt, gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn câu lên nụ cười gian, kết quả lúc Phong Ly há miệng cắn xuống chỉ có tiếng răng đau đớn va chạm vào nhau. Đôi đũa trên không trung vốn gấp miếng thịt bây giờ đã trống trơn.

"Cốp! A! Răng của ta! Gừ... Mặc Ngọc Hân!" Phong Ly che miệng kêu gào, nghiến răng nghiến lợi nhìn miếng thịt cuối cùng rơi vào miệng của người nào đó.

"Hắc hắc! Măm măm! Quả nhiên miếng cuối cùng luôn là miếng ăn ngon nhất, sư huynh à, cảm ơn huynh nhiều lắm ha!" Người nào đó chẳng những không biết sống chết vừa ăn vừa khen ngon còn không quên cảm ơn Phong Ly đang chuẩn bị bốc hỏa.

Người ngồi chung bàn ăn với ba người là Nguyệt Hồng Thiên, Hoa Ân Ân và Lệ Phí Nhã đều nghe được âm thanh ken két của răng va chạm vào nhau khiến họ nhịn cười cực khổ. Còn riêng với Nguyệt Tinh Bảo thì không thèm nhìn mặt ai đã nhe răng cười lớn.

"Ta nói Phong Ly đại ca, người xưa có câu đêm ba mươi chưa phải là tết, thức ăn đến miệng chưa chắc đã vào bụng đâu! Ha ha!"

"Mặc Ngọc Hân, muội biết tay ta! Đứng lại!"

"Huynh nghĩ ta ngốc chắc! Hắc hắc!" Mặc Ngọc Hân nhanh chóng cong chân bỏ chạy. Khách điếm bị hai người xáo trộn khiến cho mọi thứ trở nên náo nhiệt, mọi người theo dõi cuộc đuổi bắt lại có được một trận cười sảng khoái.

Ầm!

Uỳnh uỳnh!

Đột nhiên xảy ra một tiếng nổ lớn, theo đó một cơn chấn động kéo tới làm cho mọi thứ trở nên yên tĩnh lạ thường, ai nấy cũng đều nín thở chờ đợi cơn chấn động qua đi. Cũng may trận động đất này khá nhẹ không gây thiệt hại gì, chỉ làm cho bụi bậm cùng tuyết thi nhau rơi xuống.

"Vừa rồi là gì vậy? Động đất sao?" Có người còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.

"Nguy hiểm quá! Nếu động đất lớn một chút thì nguy rồi!" Có người ôm ngực thở phào.

"Nhưng là chuyện gì đã xảy ra? Lão bản, ông có biết gì không?" Có người nghi ngờ hỏi.

"Ha ha! Không sao! Không sao! Trước kia Băng La Đảo thường xảy ra động đất lắm. Với độ chấn động lúc nãy thì không là gì!" Lão bản cười ha ha, không cho là cơn động đất này quá nghiêm trọng. Sau đó lão bản tiếp tục thao thao bất tuyệt về các truyền thuyết trên Băng La Đảo mà đâu có ngờ trong khi mình ở đây vui vẻ ăn uống, ở bên kia ngọn núi đang diễn ra một trận chiến không kém phần gây cấn.

Qua giờ ăn, Nguyệt Tinh Bảo, Mặc Ngọc Hân và Phong Ly đứng trước cửa căn phòng bị đóng kín suốt bốn ngày. Ba người nhìn nhau do dự không biết có nên mở cửa hay không nhưng càng lo lắng hơn khi tiểu nhị gõ cửa đưa thức ăn không nghe thấy ai trả lời. Tuy vậy nhưng không ai dám tự ý xông vào dù là Nguyệt Hồng Thiên cũng phải chần chừ, lý do? Đơn giản thôi, người trong căn phòng này không phải ai cũng trêu chọc được.

"Tiểu Nhật, đệ là đệ đệ của nàng ấy, đệ gõ cửa đi!" Mặc Ngọc Hân đẩy vai của Nguyệt Tinh Bảo về phía trước, cái miệng nhỏ nhắn liên tục trốn tránh trách nhiệm.

"Cái gì?! Dù là đệ đệ nhưng đệ đâu có gặp tỷ ấy sớm như Phong Ly đại ca! Phong Ly đại ca, không phải ca nói hai người thân như huynh muội hay sao, thân là huynh trưởng phải gõ cửa đi chứ!" Nguyệt Tinh Bảo tròn mắt phủi bỏ quan hệ, thân hình thấp bé chạy ra phía sau đẩy Phong Ly đi về phía cánh cửa.

"Đúng đúng! Tiểu Nhật nói đúng! Huynh thân là trưởng nhóm thì phải lãnh trách nhiệm cao cả này. Gõ cửa đi!" Mặc Ngọc Hân liên tục gật đầu phụ họa.

Sắc mặt Phong Ly đen như đáy nồi, hai người này kẻ tung người hứng đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu hắn mà còn vô tư gật đầu khen phải như thế. Không biết là kẻ nào sống chết đòi làm trưởng nhóm, lại không nhớ rõ kẻ nào đã từng hận bản thân không sinh ra sớm hơn để gặp nàng. Bây giờ hai kẻ này mới lộ rõ nguyên hình là con hồ ly chính đuôi gian xảo, à khoan, không phải là hồ ly chính đuôi, chỉ có một đuôi thôi, còn con hồ ly một bụng đen tối kia mới thật chất là chính đuôi. Phong Ly xì mũi coi thường.

"Đúng cái gì mà đúng! Gặp nàng sớm nhất đâu phải ta, là tên mặt cười đại ca nhà muội á! Ta chỉ đến sau ăn thịt nướng thôi." Lại nhớ tới bản thân chỉ ăn có một sâu thịt nướng mà phải trả gần một nửa khối tài sản, Phong Ly âm thầm rơi huyết lệ, tiền của hắn sau bao năm vẫn bay theo gió. Còn tên mặt cười mà bụng một bồ dao găm chỉ đưa cho nàng một khối ngọc bài nàng đã cho qua, mà hắn phải đưa thật nhiều hoàng kim mới được tha, thật không công bằng!

"A! Nói ra mới nhớ, Đại ca bỗng nhiên mất tích, sau đó thì Dao Dao mới trở nên kỳ lạ như vậy!" Mặc Ngọc Hân nhớ lại vị Đại ca ma quỷ đột nhiên mất tích, sau đó thì Nguyệt Tương Dao mới thay đổi, nàng tin chắc hai người này nhất định có liên quan tới nhau.

Nhắc tới hai người này, trong lòng Phong Ly bỗng nhiên khó chịu một trận, hắn nhíu mày khó chịu, cộc cằn nói. "Mặc kệ, Ngọc Hân ngươi thân là tỷ muội thân nhất của nàng thì mau gõ cửa đi!"

"Cái đó... Bởi vì ta là nữ bằng hữu duy nhất của nàng nên mới... A! Mà tại sao ta phải nói cho huynh biết! Tiểu Nhật mau mở cửa!" Mặc Ngọc Hân tức giận trừng mắt, gương mặt trở nên đỏ hồng vô cùng đáng yêu.

"Ớ! Cái gì liên quan tới đệ! Đệ không biết, Phong Ly đại ca mau gõ cửa!"

"Cái đệt! Liên quan gì ta!"

Ba người thi nhau tranh cãi xô đẩy lẫn nhau, làm ầm ỹ cả một tầng trên khách điếm. Chợt Mặc Ngọc Hân vấp phải làn vấy, cả người ngã về phía trước. Nguyệt Tinh Bảo thì còn quá nhỏ, chiều cao chưa tới thắt lưng nên hoàn toàn tránh khỏi một trận làm đệm thịt. Mà Phong Ly, ngược lại hứng chịu toàn bộ thân hình của Mặc Ngọc Hân nhào tới.

Ưm!

Trên môi truyền tới cảm giác mềm mịn ngọt ngào, hai mắt Phong Ly trừng lớn, cả người trở nên cứng ngắc. Mà hai mắt Mặc Ngọc Hân cũng trừng to không kém, con ngươi đen láy trong suốt phản chiếu hình ảnh ngược lại của đôi mắt tà mị.

Năm giây.

Mười giây.

Hai người như hai bức tượng gỗ bị đặc chồng lên nhau, môi chạm môi, mắt đối mắt, cực kỳ kích thích mắt người nhìn.

Nguyệt Tinh Bảo lấy hai tay che mắt lại nhưng thỉnh thoảng vẫn thông qua khe hở của ngón tay mà nhìn lén, trong lòng liên tục chắc lưỡi. Chặc chậc, hai người này còn hôn nhau đến bao giờ. Nhưng mà động tác này, biểu cảm này rõ ràng đến từng ly từng tý nha, xem chính mắt vẫn thích thú hơn nhìn đông cung đồ nhiều. Hắc hắc!

Nếu để cho Nguyệt Hồng Thiên biết thằng nhóc này lại dám lén hắn đi theo mấy lão ngoan đồng học bậy học bạ những thứ này chắc chắc hắn sẽ không ngại mà đánh cho mông thằng nghịch tử này nở thành hoa!

_____________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon_________

Bình chọn đê ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.