Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du

Chương 72: Quyết chiến cuối cùng




“Ánh Nguyệt ~~~.” Tiểu Khả kéo Đào Đào vẻ mặt bất đắc dĩ như ta hướng chỗ này vọt tới, chỉ thấy phía sau bọn họ chậm rãi đi theo một đám quái.

“Trời ơi, thật đồ sộ a ~!” Hủy Diệt hai tay ôm quyền nhìn hai người vẻ mặt mệt mỏi, trong lòng thầm cười, may là hắn đi theo Ánh Nguyệt! Có điều, lúc đó thấy bọn họ login, chỉ nói cho bọn họ vị trí của chúng ta, nhưng quên nói cho bọn họ nơi này quái cường đại rồi, Aha, bọn họ sẽ không tìm mình tính sổ chứ?

“Đúng vậy. Cho tới bây giờ cũng không phát hiện bọn họ có khả năng dẫn quái. Không tồi, không tồi, sau này trọng trách dẫn quái cứ giao cho bọn họ đi.” Ta cũng vô lương tâm hớn hở cười nói.

“Ngươi, các ngươi hai người này không có tên nào đồng tình hết, người đâu cứu mạng a ~~~~~~~~.” Tiểu Khả tức giận có dư còn không quên cầu cứu, nhưng khi bọn hắn thấy tiểu D đứng ở một bên cách đó không xa đang ôm nữ hoàng, vẻ mặt tức giận biến thành căm thù, oán hận nghiến răng nghiến lợi.

“Này… …?” Ta nổi lên nghi hoặc, sao ngay cả Tiểu Khả cũng vẻ mặt cừu hận thế? Liền ngay cả Đào Đào vẻ mặt cũng không đúng, tiểu D này sao lại chọc tới bọn họ chứ??? Ô, nghĩ không ra, nghĩ không ra a.

“Ánh Nguyệt, còn không cứu, bọn họ sẽ rớt luôn đó!” Hủy Diệt mắt thấy Tiểu Khả thiếu chút bị cắn, có chút lo lắng.

“Ừ, ta đây cứu ngay, đừng nóng vội, đừng nóng vội. Ngọn lửa hừng hực.”

Một ngọn lửa hướng về phía đàn quái vật, bọn quái vật bị bắn trúng cùng với mắt thấy đồng bạn bị đánh đều hùng hổ hướng về phía ta. Trời ơi, ta cũng không muốn bị biến thành bánh thịt a! Lập tức kéo Hủy Diệt tới, ném tới chỗ Tiểu Khả. Tự mình dẫn đám quái chạy ra.

“A ha, cho tới bây giờ chưa thấy kéo nhiều quái chạy như vậy ~ ai, kích thích a! Các ngươi tiếp tục, ta trước dẫn bọn chúng đi.” Nói xong thì vừa chạy vừa công kích, quái vật ngã xuống thành 1 mảnh tan tác, lại bởi vì trong quá trình kéo quái, lại kích thích tới một đám quái vật lớn, quái vật đại quân lớn số lượng có tăng không giảm, trời ơi, khoảng bao nhiêu vầy? Ta mắt thấy nhìn không được bọn Hủy Diệt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, được rồi, để ta ở chỗ này tiêu diệt các ngươi đi! Ta âm âm cười, các hệ ma pháp tiện đà xuất ra. Trên đường đường nhiên không quên sử dụng khinh công, trái lánh phải lé, khiến cho đám quái thẳng kêu gào.

“A, chuyện thú vị thế, sao có thể thiếu ta?” Hỏa Vũ rốt cục lại rời khỏi tổ nó rồi, xuất hiện trước mặt ta.

“Sao? Không tiếp tục ngủ? Chim lười cuối cùng cũng ra khỏi tổ chiến đấu rồi?” Ta pha trò cười nói.

“Thiết, ta đây kêu điều tức, không phải lười thì đi ngủ. Hơn nữa, tranh đấu kích thích như thế, sao có thể thiếu Hỏa Vũ đây!” Nói xong chúng ta cũng không còn nói chuyện, chuyên tâm đánh đám quái không biết làm sao đánh xong. Kỳ quái? Những quái này nảy ra con mới cũng quá nhanh đi? 1 giây quét ra 10 con? Sẽ không phải bug* chứ? Theo lý mà nói hẳn là hai phút quét ra 1 con a! Quên đi, nếu chúng nó muốn cho ta kinh nghiệm, không cần lãng phí không cần.

*bug: sai sót

“Hô ~~~, được cứu trợ rồi.” Tiểu Khả vỗ vỗ ngực, hướng về phía Đào Đào mỉm cười.

“Đúng vậy, thiếu chút thì còn tưởng rằng bị đào thải rồi chứ!” Đào Đào ngây ngô cười.

“Đúng vậy, có điều, cuối cùng cũng là đem Ánh Nguyệt dẫn đi.” Hủy Diệt lúc này gian trá cười.

“Ừ, chúng ta cũng nên tính toán rồi.” Nhìn đồng bạn từ xa đi tới, Hủy Diệt ba người tràn đầy hưng phấn, thật tốt quá, lại có trò hay xem rồi. Tiểu D a Tiểu D, lần này xem ngươi còn không xui xẻo, chọc ai không tốt, hết lần này tới lần khác chọc tới Ánh Nguyệt, còn kích thích hắn đến mất trí nhớ, thật đúng là ngươi a!

“Tiểu D, đã lâu không gặp rồi.” Nhất Thăng lúc này vẫn như cũ duy trì khuôn mặt tươi cười của xưa kia, nhưng cảm giác xa cách vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.

“Hừ.” Sau khi Vô Danh hừ một tiếng, thì không nói lời nào.

“… … .”

“Bọn họ ba người làm sao không một ai nói? Ngạo Thiên dứt khoát ngay cả một chữ cũng không nói.” Tiểu Khả lặng lẽ hỏi hai người bên cạnh.

“Hư, chúng ta bảo trì an tĩnh.” Hủy Diệt lắc đầu, ngăn lại lời Tiểu Khả.

Tiểu Khả nhìn thế, chỉ đành gật đầu.

“Thiết, chính thằng cha này khiến Ánh Nguyệt thương tâm quá độ mà mất trí nhớ, lúc ấy không thể nào nhìn ra, hắn là một…” Thanh Long cũng không còn gì để nói, tất cả mọi người đều rõ, chỉ có Tiểu D đang ngơ ngác không hiểu gì.

Nữ hoàng sợ bọn họ nói thêm gì nữa, sẽ làm Tiểu D phát hiện gì đó, bắt đầu vùng lên công kích. “Nhu Nhu.” Tiểu D kinh hô lên tiếng, hắn sao cũng nghĩ không ra nữ hoàng ôn nhu thiện lương ấy, lại hướng về phía đồng bạn của hắn ra tay, lại còn là đánh lén.

“A! Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, nếu như tổn thương tới vây rồng trên thân thể xinh đẹp của ta, ngươi đền nổi không?” Thanh Long vẻ mặt khinh khỉnh nhìn nữ hoàng.

“Ngươi, các ngươi, hảo hảo, đừng trách ta không khách khí, ngày hôm nay, các ngươi liền chết ở chỗ này đi! Tuyết bay đầy trời.”

Bầu trời nguyên bản âm u, lúc này tuyết rơi từng mảng lớn, thổi bay theo bão gió, toàn bộ hướng về phía bọn Ngạo Thiên mà thổi. Lúc đầu hoa tuyết mềm mại, sau lại biến thành lưỡi dao sắc bén, Dương Dương né tránh không kịp thoáng cái đã bị vừa vặn cắt phải, lập tức mất đi 200 giá trị sinh mệnh.

“Đào Đào, Ánh Nguyệt không ở đây, trọng trách bổ huyết giao cho ngươi đó.” Nhất Thăng nói xong, lập tức cũng không khách khí vùng lên công kích.

“Này… .” Tiểu D nhìn thấy một màn này không biết rốt cục làm sao nữa, hắn cùng với Ngạo Thiên mấy người quan hệ vốn là không tốt, tựa hồ, tựa hồ là do ai ở chính giữa cân bằng, mới có thể tường an vô sự, rốt cuộc là ai? Vì sao hắn một chút cũng nghĩ không ra. Người kia có thể khiến hắn cùng Ngạo Thiên và Nhất Thăng ở chung hòa thuận, rốt cục là ai? Hắn thống khổ ngồi xổm trên đất, hai tay ôm đầu, thống khổ cố sức muốn mình nhớ ra. Người kia nhất định đối với hắn khá trọng yếu, không thì hắn sẽ không vứt bỏ thành kiến với hai người kia.

“Tiểu D.” Nữ hoàng thấy Tiểu D có khả năng khôi phục ký ức, lập tức bối rối.

Lúc ấy chính là nhìn thấy người này đối xử với người yêu thắm thiết, mới muốn chiếm lấy vì mình, nàng cũng muốn có người yêu a! Mới có thể lừa Tiểu D, nhìn hắn uống xong nước hạ chú ngữ, từ nay về sau đưa người hắn yêu nhất trong lòng biến thành nàng. Sự thâm tình ấy, là nàng xác xác thực thực cảm giác được. Tựa như trượng phu của nàng, đã từng có loại thâm tình này, nhưng trượng phu của nàng lại trong một buổi chiều hôm đã thay đổi, mê luyến nữ nhân khác, muốn đem nàng biếm lãnh cung. Như vậy, là hắn vô tình sẵn, há có thể trách nàng thủ đoạn độc ác? Vào một đêm tối, nàng len lén hại chết trượng phu đã từng yêu nàng, cũng chính là Hạ Nhân Vương. Hắn còn chưa hết giận, chỉ là bi ai cười, nuốt xuống hơi thở cuối. Khi đó không trung đã rơi xuống đầy tuyết, lần này, chỉ có thể khiến Hạ Nhân Thành từ nay về sau biến thành Băng Tuyết Thành. 【 thần: ta đã nói ta không ngược mà, xem đi xem đi, ta là mẹ ruột mà. 】“Tiểu D không cần nghĩ nữa.” Ngay dưới tình huống nữ hoàng thất thần., mấy người cộng với mấy sủng vật đã đem giá trị sinh mệnh của nữ hoàng xóa sạch 195700 điểm. Nhưng so với tổng giá trị sinh mệnh của nàng, vẫn là không đáng nhắc tới a!

“Hừ, vậy trước tiên ta đem bọn ngươi giết hết, sau rồi xử lý Tiểu D là được.” Sau khi nữ hoàng kiêu ngạo cười to, liếc mắt nhìn Tiểu D xong, rồi quay ra công kích.

“Xử lý?” Tiểu D không dám tin thấp giọng lẩm bẩm.

Dù cho tiếng hắn rất thấp, nhưng nữ hoàng chính là đã nghe ra, cười mị hoặc nói, “Đúng vậy, ta cũng không sợ nói cho ngươi. Dù sao lại cho ngươi uống nước hạ chú ngữ xong, ngươi cũng quên sạch sẽ? A ha ha ha ha ha. Người vừa rồi chạy kia mới là người yêu của ngươi, buồn cười a buồn cười, hắn vậy mà vì ngươi mất đi trí nhớ. A ha ha ha.” Nói xong cũng không quản Tiểu D nữa, toàn lực công kích lên Nhất Thăng mấy người bọn họ.

Hủy Diệt cũng triệu ra u linh, mặc kệ thương tổn công kích có bao nhiêu, nhiều công kích, thì thêm một tia hi vọng. Dù sao bọn họ chính là đánh Boss cấp 200 a!

Người yêu… …, mất trí nhớ… … . Tiểu D sau khi bắt được hai từ này, bắt đầu thì thào tự nói. Trách không được lần đầu gặp hắn, hắn nét mặt bi thương như vậy, thì ra sự bi thương ấy nguyên là do ta. Đánh trách chính là, ta lại còn nói lời nặng như vậy, kích thích hắn đến mức mất trí nhớ, chọn lựa quên đi ta.

Tiểu D lúc này trong đầu bắt đầu nhớ lại chuyện cũ các loại, nữ hoàng đối Tiểu D hạ chú ngữ, cuối cùng lúc đó kết thúc. Tiểu D bi phẫn nhớ tới tất cả xong, trong lòng hối hận không cần nói cũng biết. Mình từng phát thệ hảo hảo bảo hộ, hảo hảo sủng ái người ấy, vậy mà lại khiến người ấy thương tâm. Ánh Nguyệt lại quên đi hắn, có phải là nghiêm phạt với hắn không? Vừa nghĩ tới Ánh Nguyệt sau khi mất trí nhớ, trong ánh mắt xa lạ, tâm Tiểu D đau đớn quá. Xin lỗi, Ánh Nguyệt, xin lỗi, xin hãy tha thứ ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.