Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du

Chương 52: Sợ bóng sợ gió một hồi




“Ta kêu ngươi Ngạo Thiên có được không?” Ta đáng yêu đi tới bên cạnh Ngạo Thiên, hoàn toàn không thấy khí tức dưới n độ của hắn. Thật là, lúc trước sao không phát hiện ra hắn lạnh như vậy nhỉ??????? Ta nhìn hắn nghi hoặc nghĩ.

“Tùy cậu.” Nói xong rồi nhìn ta, đồng dạng rơi vào trầm tư, nhưng hai người chúng ta nhìn nhau, ở trong mắt người khác lại thành.

“Oa ~~~~~~~~.” Phiêu Nhứ một tay che miệng mình, đồng thời cũng đưa tay che kín miệng Huyễn Yêu bên cạnh, không lại để mình kêu ra tiếng nữa, đã quấy rầy đến hai người chúng ta. Sau đó nhỏ giọng biểu đạt hưng phấn của mình. “Thấy chưa, thấy chưa hả, ta đã nói Nguyệt bảo bảo và và anh cả rất có hi vọng mà, coi coi, thâm tình nhìn nhau a!” Nói xong còn hưng phấn gật đầu lên xuống, thật không biết cô ấy lúc này nếu như biết chúng ta chỉ là đều tự lâm vào trong tâm tư hai bên, sẽ có phản ứng thế nào a!

“Ta nói này, anh cả có luyến đồng sao? Nguyệt bảo bảo nhỏ như vậy, này có khả năng sao?” Phi Tuyết Vô Ngân thật sự nghĩ không ra, anh cả sao lại có cái loại ánh mắt, hẳn là kêu “thâm tình” này chứ?

“Cái gì nha, biết không? BL phải từ nhỏ phát triển lên, nhất là như đứa nhỏ dễ thương như Nguyệt bảo bảo ấy, càng phải từ bây giờ bắt đầu, không thì tương lai cậu bé không phải là gay thì làm sao đây. Còn có a, giờ sẽ đưa cậu bé cùng anh cả trói chặt biết không hả, đứa nhỏ đáng yêu như Nguyệt bảo bảo, mọi người có mắt thì đều biết, cậu bé trưởng thành sẽ có loại dung mạo nào, tựa như Ánh Nguyệt ấy, cái ấy kêu là mỹ nhân a, cũng không biết hắn giờ chạy đầu rồi, lúc đó chẳng chú ý tới dáng dấp hắn, quên ghi nhớ ID của hắn rồi, nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, hệ thống lại còn nói không có người này, lẽ nào nói lúc đó là ta gặp quỷ rồi, thực sự là buồn mà. Không công lãng phí một cơ hội, cho nên nói, lần này nói cái gì ta cũng không thể buông tha cơ hội tốt như vậy.” Phiêu Nhứ kích động nói một đoạn dài thật dài, dẫn theo Phi Tuyết Vô Ngân thẳng gật đầu.

“Nói đúng nga, Nguyệt bảo bảo lớn lên khẳng định cũng là một mỹ nam, cùng anh cả vừa ghép thành đôi như vậy, tương lai chúng ta cũng có phúc được thấy rồi.”

“… … …” Huyễn Yêu lòng ngập đồng tình nhìn anh cả không biết đã bay đến chỗ nào rồi, hắn cũng rõ ràng, anh cả hiện tại cũng không phải cái gì thâm tình nhìn nhau, kia gọi là trầm tư a ~~~~~~~. Bất quá, hắn cũng không có can đảm nói với hai ma nữ kia, lần trước phản kháng Phiêu Nhứ bởi vì có mục tiêu mới buông tha hắn, hắn cũng không nghĩ bạo phát lần nữa đâu.

Bánh Bao Thịt bĩu môi, đồng dạng tràn ngập đồng tình, Nguyệt bảo bảo đáng thương a, cứ như thế mà bị hãm hại. Tương lai lại làm sao đây a, rơi vào ma chưởng của hủ nữ Phiêu Nhứ kia, ôi chao ~~~~~~.

Dần dần, ta từ trong suy nghĩ khôi phục lại, nhìn Ngạo Thiên hai mắt thoạt trông thì thâm tình nhìn ta, trên thực tế không biết đang nghĩ cái gì. Nhìn lại hai người Phiêu Nhứ và Phi Tuyết Vô Ngân cứ cười tủm tỉm nhìn ta cùng Ngạo Thiên, cùng với hai người Huyễn Yêu và Bánh Bao Thịt cười khổ với mình, này là thế nào a? Bầu không khí quái dị như vậy.

Phiêu Nhứ thấy ánh mắt khó hiểu của ta, thần bí cười hì hì với ta, “Không có gì, không có gì, hai người tiếp tục đi a, có thể đem chúng ta thành không tồn tại, chúng ta bảo chứng không quấy rầy.”

???????????????????

Đây là cái tình huống gì a? Dấu chấm hỏi trồi lên đầy đầu ta, tiếp tục cái gì a? Ta càng thêm hoang mang. Băn khoăn mà nhìn về phía Ngạo Thiên, hắn lúc này vẫn là thật sâu ngóng nhìn ta, rõ ràng hắn không còn trầm tư nữa.

Loại ánh mắt này rất quen thuộc a? Ta có thể xác định chính là kiếp này (bao gồm cả lúc là nữ sinh) ta thực sự chưa từng gặp qua loại ánh mắt này, đây chỉ có thể là kiếp trước rồi, muốn ta có thể đủ ấn tượng khắc sâu đến kiếp này, lẽ nào thật sự là hắn ư?

“Được rồi, mọi người đừng ở đây nói chuyện phiếm nữa, Nguyệt bảo bảo ngươi hiện tại bao nhiêu cấp rồi, nếu như cùng với chúng ta không xa lắm, thì theo chúng ta đi luyện cấp đi.”

Ngạo Thiên đột nhiên thốt lên, không chỉ cắt đứt ý nghĩ của ta, càng khiến ta mồ hôi lạnh ứa ra, làm sao đây? Làm sao đây a? Hắn nếu như biết đẳng cấp của ta có thể liên tưởng tới ta chính là Ánh Nguyệt không? Quên đi ta liều mạng, len lén đem nhẫn ẩn dấu công năng thủ tiêu, xem ra cũng tính là tạo thành oanh động rồi. Mười tên trước các bảng, thoáng cái nhảy ra một người chơi Nguyệt bảo bảo.

“Ta nha, ta bây giờ cấp 43 rồi.” Ô ô ô ────, Ngọc Hoàng đại đế trên trời ơi, Như Lai phật tổ linh thiêng ơi! Tuy rằng ta không coi trọng sự tồn tại của các ngươi, nhưng mà, nhưng mà, lúc này đây nhất định phải phù hộ cho ta dễ thương a! [Thần: = =# chỗ nào dễ thương?]

“Cái gì? Cấp 43 rồi? Trời ơi, còn cao hơn ta oa. 5555555, sống phí rồi, cư nhiên không so được với Nguyệt bảo bảo.” Phiêu Nhứ kinh hô ra, tuy rằng cô sắp xếp là dựa vào tiền, nhưng chung quy so với ta thấp hơn. Phiêu Nhứ nhìn bảng đẳng cấp, bất đắc dĩ tiếp nhận sự thực này.

Bảng đẳng cấp

Tên thứ nhất: 54 cấp 43%, Cuồng Long Ngạo Thiên

Tên thứ hai: 50 cấp 85%, Nhất Thăng Nhãn Lệ

Tên thứ ba: 48 cấp 77%, Huyễn Yêu

Tên thứ tư: 47 cấp 70%, Vô Danh Thiên Hạ

Tên thứ năm: 43 cấp 88%, Nguyệt bảo bảo

Tên thứ sáu: 40 cấp 88%, Tùy Phong Phiêu Nhứ

Tên thứ bảy: 39 cấp 96%, ẩn dấu

Tên thứ tám: 38 cấp 12%, Vô Địch Bánh Bao Thịt

Tên thứ chín: 38 cấp 05%, Hư Vô Phiêu Miểu

Tên thứ mười: 37 cấp 92%, Chobits Tiểu Khả

Không sai, không sai, Nhất Thăng có cố gắng thăng cấp nga, đồng thời nhìn đẳng cấp của ta trong bảng, phải khen Nhất Thăng một chút, nguyên bản thì hơn ta một cấp, giờ thì chênh lệch kha khá rồi.

Bất quá nhìn bảng đẳng cấp xong, thì ngay cả Ngạo Thiên cũng giật mình không nhỏ, kinh ngạc không gì sánh được nhìn ta. Hắn hiện tại đã tin theo như lời của ta thì đẳng cấp đúng là không lừa bọn họ rồi.

“Kỳ quái? Đều cùng bảng sao lại thiếu một cái ẩn dấu? ID của Ánh Nguyệt chạy đâu rồi?” Bánh Bao Thịt chậm rãi nói, mặc dù thanh âm của hắn rất nhỏ, nhưng ta lúc này thần kinh căng thẳng, bất luận một chút gió thổi cỏ lay gì đều không thể gạt được. Cho nên, lời của Bánh Bao Thịt toàn bộ truyền vào lỗ tai ta, lần nữa may mắn lúc đó ta và hắn không phải quá quen thuộc, hơn nữa Ngạo Thiên bọn họ vô cùng khiếp sợ, cũng bởi vậy nghe không được. Bất quá, ta đang lo lắng có nên giết người diệt khẩu không? Hắc hắc, nói đùa thôi, ta một bảo bảo khả ái thiện lương như này, sao lại làm ra chuyện ấy chứ! Các ngươi nói đúng không nào? Nhưng mà hay là phải cùng hắn nói chuyện, để tránh lộ việc.

Vì vậy liền phát ra một mật ngữ, nói cho hắn đầu đuôi gốc ngọn, bảo chứng mình không phải tới làm chuyện xấu, chỉ là muốn biết rõ cảm giác thôi. Bánh Bao Thịt thấy xong, tự hỏi một chút, cũng lặng lẽ gật đầu với a. Ha ha, xong phim.

“Được rồi, nếu Nguyệt bảo bảo cậu cấp 43, cùng chúng ta cách biệt không lớn, vậy cùng chúng ta đi luyện cấp thôi.” Ngạo Thiên lắc đầu vứt đi phần rung động trong lòng mình, thật không biết là mình xảy ra việc gì.

“Được!” Ta không chút do dự đáp ứng, cơ hội tốt như vậy, ta lại có thể nào bỏ qua đây?

Ngạo Thiên lẳng lặng liếc mắt nhìn ta, mang theo mấy người chúng ta đi vào rừng rậm dày đặc sương mù luyện cấp.

Rừng rậm dày đặc sương mù, nhiều năm thủy chung đầy hơi nước, khiến người ta rất dễ lạc mất phương hướng, công kích của quái đã bị ẩn dấu trong đó, nhưng nếu như bạn biết chỗ chúng nó, là rất dễ dàng để giết chết. Chúng nó giỏi về đánh lén, tốc độ mặc dù mau, nhưng phòng ngự thấp, giá trị sinh mệnh cũng không cao lắm, tối trọng yếu chính là kinh nghiệm cao, tỉ suất rớt bảo vật cao, tiền rơi xuống cũng nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.