Xuyên Qua Ngàn Năm Chi Võng Du

Chương 41: Trăn tương lâu




Nhất Thăng phát hiện ta tỉnh lại cười tủm tỉm nhìn ta mặt đỏ rực. “Nước lạnh rồi, còn ngâm sẽ cảm lạnh đó, ta ôm ngươi ra.”

Ngay sau đó ta cũng không cố giãy dụa, cứ như vậy mà lấy thảm bao lấy ta, rồi ôm ta tới trên giường. Ta mặt đỏ hồng nhìn chằm chằm hắn.

“Ha hả, Huy của ta xấu hổ rồi đi! Thiệt dễ thương a!” Nói xong thì cúi người hôn sâu xuống đôi môi đỏ mọng của ta. “Ta có thể tiếp tục bước tiếp theo chứ?”

Oanh ~~~, ta dám cam đoan, mặt ta lúc này tuyệt đối là nóng bừng lên. Nhìn ánh mắt thâm tình kia của hắn, ta không tự chủ được hơi gật đầu.

Nhất Thăng vừa thấy ta đồng ý, mỉm cười cúi đầu, cánh môi ôn nhuận lần thứ hai chặn lấy môi ta, thừa dịp ta còn chưa ngậm chặt khoảng không giữa cánh môi, lại đem đầu lưỡi tồi tệ ấy duỗi vào, dây dưa đùa đầu lưỡi đáng thương của ta.

Chẳng qua bao lâu, môi Nhất Thăng đột nhiên ly khai, bất ngờ không kịp phòng bị, môi ta không kịp đóng lại, một tia ngân tuyến thuận theo khóe môi chậm rãi chảy xuống. Thoạt nhìn làm cho dục vọng càng thêm cường liệt, ta hai mắt mê ly nhìn Nhất Thăng bắt đầu thoát quần áo.

Ta ngơ ngác nhìn đầu Nhất Thăng cúi xuống, cánh môi đỏ mọng vì nụ hôn vừa rồi lúc này đang hàm hồng anh của ta. Ta giờ mới phát giác không biết từ khi nào, tấm thảm bao bọc toàn thân ta đã bị kéo ra, lúc này toàn thân đã trên dưới trần như nhộng.

Đại não liên tục tiếp nhân vui vẻ Nhất Thăng tạo thành cho ta, cặp hồng anh kia hắn dùng một bên tay vuốt ve, một bên dùng miệng hấp duẫn, thường thường dùng đầu lưỡi khiêu khích vài cái, kích thích ta không khỏi rên rỉ ra.

Trời ạ, vừa rồi đó là thanh âm ta phát ra sao? Ta dùng khí lực còn sót lại lấy tay bưng kín môi mình. Xấu hổ vạn phần, thấy Nhất Thăng dừng lại động tác buồn cười nhìn ta.

Nhất Thăng duỗi tay liền kéo cái tay che miệng của ta ra “Không nên che, ta thích nghe thanh âm của ngươi, yên tâm đi mà, phòng này hiệu quả âm thanh rất tốt, bên ngoài nghe không thấy thanh âm của ngươi đâu.”

Ta căm giận liếc mắt trừng hắn, hiểu rõ ta biết bên ngoài nghe không được, ta là xấu hổ không muốn để hắn nghe có được hay không a!

Chỉ bất quá ta trừng như thế, ở trong mắt Nhất Thăng xác thực thành dụ dỗ, đôi mắt kia muôn vàn xinh đẹp, phong tình vạn chủng, có thể khiến phân thân của hạ thân hắn dần dần ngẩng đầu lên.

Hắn cho ta một nụ cười mỉm quỷ dị xong thì đột nhiên há mồm…

A a a a a, hắn sao có thể!!!!!! Hắn sao có thể dùng miệng hàm lấy phân thân còn héo rút của ta!!!!! Ta xấu hổ chẳng biết nên làm sao cho phải.

“Không nên hàm lấy cái kia, chỗ ấy bẩn, ta, ta, ta chịu không nổi rồi.” Không thể nói ra lời, công phu của Nhất Thăng xác thực là lợi hại, mới phun ra nuốt vào vài cái, đã lại khiến ta cả người như nhũn ra, chỉ đành theo dục vọng thôi. Nhất Thăng tựa như không có nghe thấy ta nói gì, trong miệng phun ra nuốt vào một khắc cũng không có dừng, thường khẽ cắn vài cái, càng kích thích ta, trong đầu tâm tư vốn đã từ biệt mà đi, lần này càng loạn lên, cảm giác tê dại lại ngưa ngứa theo cột sống truyền tới tứ chi bách hài, không lâu sau liền phun ra bạch trọc*.

*cái từ này hem có, mình tự đổi nhé, mình chỉ biết mỗi từ này để chỉ nó thôi à, *ngượng – ing~*

Nhìn thấy Nhất Thăng đem bạch trọc ta phun ra tất cả đều nuốt tới trong bụng, ta càng sững sờ ở chỗ ấy, cái thứ này sao có thể, sao có thể nuốt chứ?

“Ha hả, không hổ là Huy a, vị đạo đúng là tốt.” Nói xong, Nhất Thăng còn liếm môi mình, ngón tay bên trái, tìm bạch trọc rỉ ở bên ngoài, “Huy, nhẫn một chút nga.” Thanh âm như gió xuân cười vọng ở bên tai ta, ta vô ý thức gật đầu.

“A ~~~~~~~~.” Cảm giác được dị vật xâm lấn đến hậu đình của ta, một cỗ đau nhức kích thích đại não của ta, khiến ta phản xạ có điều kiện, đau nhức kêu ra tiếng. “Ách ~~~~, không sao rồi, ngươi, ngươi động đi!” Nghe được ta đau nhức kêu lên, tay Nhất Thăng mới vừa vói vào lập tức ngừng lại, lúc nghe được ta nói có thể rồi, cười đem một ngón tay duỗi vào bên trong. Rất nhanh thì tìm được rồi, một giọng thất thanh chói tai nổi lên. Nhất Thăng như nguyện mà nghe được ta khống chế không được thấp giọng yêu kiều, đồng thời gắt gao co rút lại, cái miệng nhỏ nhắn cắn lấy ngón tay của hắn cũng buông lơi, không ngừng nhúc nhích, khước từ, dần dần phân bố ra dịch thể dính trơn, phun ra nuốt vào người xâm lấn ban đầu cực lực chống cự.

Thấy ta thích ứng một ngón tay của hắn, Nhất Thăng lại đem ngón thứ hai duỗi vào vì ta khuếch trương, ta thì trong mơ mơ màng màng hưởng thụ vui vẻ vừa vào vừa ra kia. Nhất Thăng cố nén dục vọng bừng bừng phấn chấn, lại duỗi

hai ngón tay thêm vào hàng ngũ kích thích, vững tin dục vọng dâng trào bừng bừng dưới thân sẽ không làm ta chịu thương tổn gì, hắn cũng không nhịn được nữa gầm nhẹ một tiếng, phân thân cường tráng vói vào mật huyệt của ta, thật sâu vùi vào trong dũng đạo chặt nghẽn, cảm giác lửa nóng, trơn ướt lập tức khiến hắn một trận vui vẻ cường liệt.

“A ~~~~~.” Ta chịu không nổi loại đau đớn này, lúc này là xác xác thực thực kêu to ra, đồng thời hậu đình lại co rút nhanh chóng, phân thân còn đang trong cơ thể ta chịu phải loại đè ép này, Nhất Thăng cảm giác được đau nhức liền tách ra.

“Huy, thả lỏng, không có việc gì, này rất bình thường.”

“Ngô ~~~, ách ~~~~.” Ta thật sự là muốn nói gì đó thoải mái trước mặt người đang lo lắng này một chút, nhưng cảm nhân sâu sắc khiến ta thực sự là nói không ra lời. Cũng may cảm giác đau đớn này rất nhanh thì biến mất, ta chậm rãi bắt đầu thả lỏng ra, thẳng đến có thể tiếp thu phân thân của Nhất Thăng mới thôi, ta hướng hắn gật đầu. Nhất Thăng thấy thế hoan hô bắt đầu trừu sáp tối nguyên thủy, té ra cảm giác đau đớn nhân Nhất Thăng bắt đầu trừu sáp dần dần cũng theo vui vẻ mà tan thành mây khói, ta lúc này chỉ có thể theo bản năng hưởng thụ cái loại vui vẻ chưa bao giờ thể nghiệm qua này.

“Ách ~~~. Nhanh, nhanh lên một chút ~~~, ách ~~~.”

Nhất Thăng nghe thấy thanh âm của ta, lập tức thỏa mãn yêu cầu, tốc độ trừu sáp là càng lúc càng nhanh, ta nhắm mắt lại, hai chân cũng dần dần đặt lên hai bên sườn Nhất Thăng, theo trừu sáp của hứn mà đong đưa.

“A ~~~ hảo ~~ hảo sâu ~~~ nhẹ ~~ nhẹ chút nha ~~. Ừ ~~~~~ không ~~ không được ~~~~~ nhẹ chút nha a~~~~ ngô ~~~ buông tha ta ~~~~~, thực, thực sự không chịu nổi rồi. Không ~~~~~ từ bỏ ~~~ ngô ~~~~~~.” Tiếng rên rỉ và ba ba của thân thể chạm vào nhau không ngừng làm kẻ khác mặt đỏ tim đập không ngừng lặp lại, thẳng đến một dòng nhiệt lưu bắn vào trong lỗ nhỏ của ta mới thôi, Nhất Thăng lúc này mới rút ra phân thân cực đại kia của hắn. Trời ơi, cư nhiên lớn vậy, ta thở hổn hển nhìn hung khí vừa xỏ xuyên trong cơ thể ta, một trận cảm giác vô lực tự nhiên sinh ra. Nghĩ đến sau đó còn phải nhiều lần cùng Nhất Thăng làm H, trong lòng có điểm hơi sợ.

“Ánh Nguyệt, ta có thể hay không ~~~, cùng ngươi cùng ngủ.” Tiểu D lúc này từ bên ngoài vọt vào, thấy cái dạng này của ta và Nhất Thăng thì ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại. Tức giận chỉ vào Nhất Thăng.

“Ngươi, ngươi cư nhiên ăn vụng, thật, thật quá đáng a ~~~~. Ánh Nguyệt a ~~~~~, ngươi sao liền như thế bị hắn ăn tươi rồi ~~~~~~~~ ô ô ô ~~~~~~ Ánh Nguyệt của ta a~~~~. Mặc kệ, Nhất Thăng ăn, ta cũng muốn ~~~~~~~~.”

Tiểu D nói xong thì bổ lên ta vừa mới làm xong, chiếu theo đó mà hôn một trận, dần dần hôn xuống, thẳng hôn đến hoa cúc của ta, hắn cư nhiên dùng đầu lưỡi liếm, trời ạ! Chỗ ấy vừa mới bị xxoo a, thân thể ta bởi vì mới vừa làm, còn trong thời gian mẫn cảm, bị Tiểu D làm như thế, tiếng rên rỉ lập tức lại vang lên.

Nhất Thăng cũng không tỏ ra yếu kém, hôn ở đôi môi đỏ mọng của ta, đem tiếng rên rỉ của ta toàn bộ nuốt hết, chỉ có thể hơi nghe được tiếng ô ô, mà hai tay liên tục vuốt ve với hồng anh của ta. Cảm thụ được vui vẻ đa tầng này, ta lại một lần nữa trầm luân vào đó, dần dần bị cái chỗ vui vẻ này bao phủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.