Xuyên Qua Mạt Thế Mãi Mãi Là Nữ Phụ

Chương 37: Y như nhau




Lâm Hiểu Huỳnh khoanh tay đứng nhìn Sở Trí Tu đang bối rối trước mặt.Giải thích đi, có nói gì cô cũng không tin đấy làm gì được nhau!.

Sở Trí Tu đang vụng về mà giải thích, lúc đó là Tuệ Nguyệt cố ý ngã vào người hắn, bản thân muốn đẩy ra thì Lâm Hiểu Huỳnh phải chạy tới ngồi xổm xuống nhìn họ.Hắn chưa kịp giải thích thì lại thấy hai nữ nhân ’ hỏi thăm ’ nhau, nói gì đấy mà nam nhân nghe không hiểu.

Lại muốn gọi cô lại giải thích thì chưa kịp thì Tuệ Nguyệt lại choàng tay hắn, lúc đó Sở Trí Tu đang suy nghĩ hay là đạp Tuệ Nguyệt qua một bên chứ phiền quá.Thì cô ta đã buông hắn ra, sau đó thì Lâm Hiểu Huỳnh triệt để tức giận với hắn luôn.

Sở Trí Tu biết bây giờ nói gì cũng vô ích, liền thở dài chậm rãi hỏi " đi ăn dâu tây nha?"

" ở đâu?" Lâm Hiểu Huỳnh liền quay mặt ra, ngắn gọn hỏi.

" gần đây mới trồng, đang trong giai đoạn cho trái, anh đã thử qua đều ổn.Không lâu sau thì có thể cung cấp cho căn cứ " Sở Trí Tu giải thích.

" đi " Lâm Hiểu Huỳnh suy nghĩ trong ba giây, thôi kệ ăn trước rồi tính, nếu ngon thì coi như tạm thời bỏ qua nếu dở thì còn lâu.

Sở Trí Tu âm thầm thở dài, cách này còn tốt vì hắn biết cô là một người đam mê ăn uống.Mặc dù mạt thế tới, sở thích này cũng đã phải tiết chế lại.Nhưng nếu có người rủ à không mời cô ăn, đương nhiên với tính của Lâm Hiểu Huỳnh liền sẽ đồng ý.

Nhưng vừa tới ở cửa vườn dâu tây, đã nghe tiếng cãi nhau vô cùng lớn.

" đã nói là không phải mà " tiếng một nam nhân lớn tiếng nói.

" vậy phải làm như nào?" một giọng nói dễ nghe khác của nam nhân phát ra.

" sao mà cậu ngu thế? chỉ mãi không được, tới để phá tôi hay gì?" Giọng nam nhân trước đó, phát ra đầy chán ghét.

" nè ông chú, không được mắng tôi như vậy.Tôi cũng biết buồn nha " Giọng của nam nhân sau, nghe có vẻ sắp khóc.

" ê này này, nam nhân đại trưởng phu không được khóc "

" tôi mới không có!"

Lâm Hiểu Huỳnh tò mà muốn biết xem ai lại đang cãi nhau như vậy, nghe rất có sức sống nha.Hơn nữa sao mà giọng quen quen ta ơi.

" Tiểu Đình Đình? Đông Ngạc miệng độc " Lâm Hiểu Huỳnh ngạc nhiên nói.

" đại tiểu thư à, đừng tùy tiện đặt biệt danh thế chứ?" Đông Ngạc mí mắt giựt giựt nói.

" chị Hiểu Huỳnh chú ấy ăn hiếp em " Hạ Đình mắt hồng hồng chạy lại mách với cô.

" tên đó miệng độc như vậy, nên ế cũng phải.Tiểu Đình Đình đáng yêu như vậy cũng nỡ mắng, ông chú già nên ế " Lâm Hiểu Huỳnh lau nước mắt cho cậu, lại cùng nhau mà mắng ông chú độc miệng kia.

" đúng, chính là ông chú đáng ghét vừa xấu vừa độc miệng " Hạ Đình hít cái mũi nói.

" nè một vừa hai phải thôi nha tên nhóc con ngu ngốc kia " Đông Ngạc trên trán nổi ngã ba cười mỉm nhìn Hạ Đình.

Không hiểu sao Đông Ngạc vẻ ngoài nhìn nho nhã, người lại thích nghiên cứu những thứ liên quan đến số liệu, nó trắng ra thích nghiên cứu những gì liên quan đến khoa học.Đáng ra phải nói chuyện nhã nhặn lịch thiệp, nhưng mà thở ra câu nào độc miệng câu đó.

Mà người bị anh ta chọc đến phát khóc nhiều nhất là Hạ Đình.Vậy mà Sở Trí Tu không nhìn thấy hay sao? lại thích sắp cho hai người này làm chung, thành ra có rất nhiều chuyện thú vị.

Mỗi lúc rảnh rỗi cô cũng hay chạy đến đây, do đó Hạ Đình được sự bảo vệ của cô mới lật ngược thế cờ ức hiếp ngược lại Đông Ngạc.

Lâu ngày Hạ Đình ở cùng Lâm Hiểu Huỳnh liền cái mỏ của cậu cũng hỗn ngang ngửa cô, riết rồi ai ở gần cô cũng cái nết y chang nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.