Trước tiên kể trận Tiểu Thạch thượng đài đánh với năm cao thủ Nho, Đạo, Phật, Vu, Võ cùng lúc.
Khi trận đấu bắt đầu, năm người này dàn ra bao vây Tiểu Thạch trên đài, ai nấy đều cẩn thận quan sát cậu thanh niên áo đen trước mặt. Sau khi Tiểu Thạch bộc lộ khí thế, không ai trong năm kẻ họ còn dám khinh địch.
Cuối cùng vẫn là Võ giả râu rậm nóng tính nhất, lao lên trước. Chỉ thấy y hú dài một tiếng, đoạn nhảy lên, lấy linh khí bọc lấy quyền, tống một đấm xuống đầu Tiểu Thạch.
Cậu thiếu niên nhẹ nhàng né qua một bên, đoạn co chân, đá về phía võ giả râu rậm.
Gã râu rậm thấy vậy thì đưa tay lên đỡ, liền bị đẩy lui ba bước mới đứng vững lại được. Màn so chiêu này, hiển nhiên Tiểu Thạch chiếm thượng phong.
Vu nữ lúc này liền cắn ngón tay đến bật máu rồi tự liếm lấy máu mình, đoạn, miệng ả lầm rầm niệm gì đó. Tức thì, hình xăm dọc từ cổ ả xuống đến lưng liền sáng lên. Vu nữ lúc này đưa tay phải lên, một quả cầu lửa thành hình trong tay ả, ngay sau đó bắn về phía Tiểu Thạch.
Cậu thiếu niên lại nhảy qua một bên, dễ dàng tránh thoát.
Vu nữ thấy vậy thì đưa cả hai tay lên, hình xăm trên mình ả ta lại sáng lên. Vô số quả cầu lửa liên tục được tạo ra rồi bắn về phía thiếu niên áo đen.
Tiểu Thạch vừa né tránh, vừa đưa quái kiếm lên gạt những hỏa cầu y không né được qua một bên. Điểm đáng chú ý ở đây, là vũ khí của y vẫn chưa hề tuốt ra khỏi vỏ.
Võ giả râu rậm sau khi lấy lại thăng bằng cũng liền gỡ cái rìu đeo sau lưng xuống, đoạn bổ về phía Tiểu Thạch.
Giữa lúc ấy, lão Đại Nho cũng tiến lên phía trước, tế ra một tờ tranh mực. Bên trên không phải cảnh đẹp gì mà thấy vào đó lại vẽ cảnh chiến trường máu lửa. Lão truyền linh khí vào tranh vải này, tức thì, quân đội trong tranh như sống lại, ngựa hí vang, binh sĩ lăm le khí giới. Lão Đại Nho lúc này quát một tiếng, “Lên!” thì binh mã cũng liền phá tranh mà xông ra.
Chi quân đội này hư hư thực thực, như ảo cảnh mà lại thực chất, khi thì trong suốt như ma, lúc lại đen tựa mực vẽ. Chỉ thấy trên Võ đài một mảnh hỗn loạn như chiến trường, có binh mã, có mưa lửa, tất cả đều nhắm tới một thiếu niên áo đen nhỏ nhắn.
Lúc này hai người Tiểu Thạch và võ giả râu rậm kẻ đánh người đỡ giữa mưa lửa cùng quân đội bằng mực kia. Tiểu Thạch còn đỡ, chứ võ giả râu rậm sau vài phen chật vật thì cũng không nhịn được mà buông lời chửi bới đồng đội của gã:
“Các ngươi nhắm đi đâu vậy, định giết ta à?”
Vu nữ nghe thấy vậy thì cũng quát lại:
“Ngươi không né được thì tránh qua một bên, đừng cản tầm nhìn chúng ta!”
Tiết Lập Địa cũng liền rút ra ba lá bùa, đốt cháy rồi ném về phía trước. Tức thì, một trận gió lốc nổi lên, cuốn về phía Tiểu Thạch. Phía trên võ đài mây đen cũng chợt tụ, có thể nghe loáng thoáng tiếng sấm rền.
Võ giả râu rậm vừa lui lại, Tiểu Thạch liền cau mày, nhìn về thế công của ba người. Chỉ thấy y nhảy lui một bước, đứng tấn, rồi nhấc quái kiếm lên ngang mặt.
Gió lốc cuốn tới, sét đánh xuống, mưa lửa cùng cả người ngựa phi đến. Cậu thiếu niên áo đen rút chừng nửa thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Cả gió, sét, lửa, quân ma đều như đâm đầu vào một cái lồng khổng lồ vô hình, dù mấy người Tiết Lập Địa có thúc giục thế nào, thì thế công của họ vẫn bị chặn đứng bởi chiếc lồng vô hình bao quanh Tiểu Thạch.
Võ giả râu rậm thấy vậy thì cũng xông lên, lấy rìu bổ xuống tấm màn chắn ấy, tạo thành từng tiếng trầm đục.
Tiết Lập Địa lúc này quát lớn:
“Khổ đại sư! Không vào bây giờ còn định đứng xem đến bao giờ nữa?”
“A di đà phật! Vương thí chủ, cẩn thận!”Đoạn, lão hòa thượng bước lên trước, cơ thể lão bỗng dưng đổi thành một màu vàng như tượng phật, sau lưng lão cũng mờ ảo xuất hiện hàng trăm hàng ngàn cánh tay vàng, mỗi cánh tay lại cầm đủ các loại tích trượng, pháp bảo.
Người quan chiến không ai lạ gì thần thông này của Khổ đại sư. Đây chính là thần thông đã giúp lão dương danh Huyền Hoàng giới, cũng là thần thông đã đem đến cho lão ngoại hiệu “Thiên thủ Phật đà”. Theo như lời đồn, khi còn trẻ, Khổ đại sư vốn là một tán tu không có mấy danh tiếng, nhờ một lần đạt được một quyển bí tịch trong mật cảnh mà từ đó đổi đời.
Bí tịch mang tên “Vạn phật thủ”. Khi Khổ đại sư đạt được nó, dù chỉ luyện được cảnh giới đầu tiên, “Bách phật thủ”, đã có thể dùng tu vi ngũ cảnh đánh bị thương cường giả đã vào Vụ Hải, rồi bỏ trốn thành công. Tuy sau đó lão ta phải trốn rất kỹ để trị thương, nhưng chiến tích ấy đã biến lão thành một trong những thiên kiêu nổi danh nhất thời ấy. Đến khi Khổ đại sư tiến nhập Vụ Hải, thì Bách phật thủ cũng thành Thiên phật thủ.
Lúc này, chỉ thấy lão hòa thượng rùn người xuống tấn, rồi toàn bộ cả ngàn cánh tay của lão lần lượt đánh xuống lồng bảo vệ của Tiểu Thạch.
Có thêm Khổ đại sư nhập trận, chiếc lồng vô hình của thiếu niên áo đen bắt đầu rung lên. Mà cả người y có vẻ cũng bị đẩy trượt lùi dần về phía sau.
Tiểu Thạch cau mày, đoạn cười lớn:
“Hay lắm!”
Dứt lời thì cậu thiếu niên rút kiếm ra khỏi bao, phạt một đường ngang.
Cái lồng bảo vệ liền biến thành thế công, dội ngược hết công kích của năm kẻ đang tấn công trở về.
Khổ đại sư thấy vậy thì cũng bật người lui lại, đoạn lắc mình một cái, ngàn cánh tay sau lưng lão chuyển công thành thủ, bắt lấy bốn người còn lại, đồng thời cũng che chắn cho họ khỏi phần lớn phong ba.
Không sai, lý do Khổ đại sư chỉ mang xếp hạng 150 trên Võ Bảng mà được Thiên Cơ Các bố trí làm trị an cho Võ Bảng hội cũng nhờ thần thông Thiên phật thủ của lão. Thần thông này tuy sức công phá không yếu nhưng khả năng phòng ngự siêu quần mới chính là tinh túy của nó.
Khổ đại sư không cách nào đánh thắng những kẻ xếp hạng cao hơn lão trên Võ Bảng. Thế nhưng, ngoại trừ hai mươi người đầu bảng ra, thì những kẻ xếp trên lão cũng không cách nào có thể lấy mạng lão, cùng lắm chỉ có thể cầm hòa hoặc khiến lão biết khó mà lui thôi.
Nhờ Thiên phật thủ của Khổ đại sư hứng chịu phần lớn thế công của Tiểu Thạch cũng như lực phản chấn của năm người mà dư ba của một chiêu này cũng chỉ khiến lồng bảo vệ của võ đài hơi rung lên một chút.
Bụi mù tản đi.
Tiểu Thạch đứng thẳng, một gối hơi co, tay cầm kiếm buông thõng bên thân, mặt cười toe toét. Mà đối diện với y thì ngoại trừ Khổ đại sư là trông không hư tổn mấy, bốn người còn lại đều trông lôi thôi lếch thếch hơn hẳn. Ai nấy đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch. Trâm cài tóc của vu nữ đã có cái rơi gãy, mà đạo quan của Tiết Lập Địa cũng đã không còn ở trên đầu.
Tiết Lập Địa lúc này liền hô:
“Các vị, tên này có chút tà môn! Mau cùng bần đạo kết ngũ hành trận vây khốn y!”
Bốn người còn lại nhìn nhau rồi không ai bảo ai, liền theo đó mà làm. Võ giả râu rậm vào hành thổ, vu nữ hành hỏa, đại nho hành thủy, Khổ đại sư hành kim, Tiết Lập Địa hành mộc.
Năm người vừa vào vị trí, thì một chiếc lồng linh khí liền xuất hiện trên không, nhằm hướng đầu Tiểu Thạch mà chụp xuống.
Cậu thiếu niên sớm đã nghe thấy kế hoạch của năm người, thế nhưng cũng chả có động thái né tránh nào mà cứ đứng yên cho cái lồng kia chụp xuống quanh mình.
Thấy đối phương đã bị bắt, năm người họ cũng liền chạy ra bao vây xung quanh cái lồng, tạo đúng vòng ngũ hành tướng sinh tương khắc, gia cố lại trận pháp.
Tiểu Thạch vẫn chưa buồn động, lúc này lại ngáp dài một cái.
Tiết Lập Địa thấy vậy thì nói:
“Không cần giả vờ mạnh mẽ nữa, hẳn là chiêu ban nãy đã khiến ngươi thoát lực, nên mới không thể né tránh ngũ hành trận của bọn ta. Bây giờ cũng nên nhận thua đi thôi.”
Bốn người còn lại nghe vậy thì cũng gật gù nghĩ phải. Nhưng đúng lúc năm kẻ họ đang vui vẻ thì một giọng nói sang sảng vang lên:
“Ta nói này Đá Nhỏ, chả phải chủ nhân dặn ngươi không nên chơi với đồ ăn sao?”
Năm người Tiết Lập Địa giật thót mình, lúc này mới nhận ra trên võ đài chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện người thứ bảy.
Chỉ thấy kẻ này là một người đàn ông trạc ngoài ba mươi, mặc một bộ quần áo võ màu vàng đất, đang đứng khoanh tay ở góc võ đài. Tiểu Thạch liếc mắt nhìn kẻ này một cái, đoạn hỏi:
“Lý lão Ngưu, ngươi chạy đến đây làm gì?”
Thấy kẻ mới đến và Vương Tiểu Thạch dường như quen nhau, năm người Tiết Lập Địa toát mồ hôi lạnh. Nếu bây giờ kẻ mới tới kia vì muốn cứu bạn mà đánh một trong mấy người họ, thì kẻ bị đánh hẳn lành ít dữ nhiều. Tuy Thiên Cơ Các có luật cấm giết người trên đài, thế nhưng Thiên Cơ Các cũng có một luật khác, ấy là ngoại trừ người thách đấu và bị thách đấu, không ai khác được lên đài. Hiện giờ một kẻ có khả năng là mạnh xấp xỉ Tiểu Thạch bỗng xuất hiện trên đài. Vậy có thể nói, hắn nếu không phải không biết quy định của Thiên Cơ Các thì cũng là kẻ điên, không sợ đắc tội với Thiên Cơ Các. Trường hợp nào trong hai trường hợp thì khả năng gã mới tới này ra đòn lấy mạng một trong năm người họ đều tồn tại cả.
Nói ra thì lâu, nhưng kỳ thực toàn bộ những suy nghĩ này thoáng qua đầu năm người Tiết Lập Địa chỉ trong tích tắc. Lúc này lại nghe kẻ mới tới nói:
“Cái gì mà ‘Lý lão Ngưu’ chứ? Ta cũng đâu có đi gọi ngươi là ‘Vương lão Cẩu’? Người đúng là ngu như chó mà, nói mãi không nhớ, trong dạng này phải gọi ta là Lý Trầm Châu!”
“Ngươi mới là ngu như bò! Ta hỏi lại lần nữa, ngươi tại sao không ở Lão Thụ cổ viện kéo xe cho chủ nhân, lại chạy…”
Nói đến đây, mặt cậu thiếu niên đột nhiên biến sắc như đã nhận ra điều gì. Chỉ thấy y quay hẳn người về phía Lý Trầm Châu:
“Chả lẽ… chủ nhân đến đây?”
“Với tốc độ của chủ nhân thì chắc cũng còn một lúc nữa mới tới.”
Tiểu Thạch nghe vậy thì liền lắc mình một cái, đã xuất hiện bên ngoài trận pháp của năm người Tiết Lập Địa:
“Không chơi với các ngươi nữa, ta có việc đi trước!”
Dứt lời thì lại lắc mình một cái, hóa thành một con chó đen, nhảy xuống khỏi võ đài, rồi chạy thẳng ra khỏi cửa hội trường.
Diễn biến này khiến toàn bộ khán đài choáng váng. Tuy các đấu đài có trận pháp cách âm, nhưng đồng thời, nếu ai đưa thần thức vào quan sát một võ đài nhất định, thì cũng nghe rõ mọi âm thanh trên đài như thể đang đứng ngay đó vậy. Có quá nhiều thông tin mà khán giả cũng như năm người Tiết Lập Địa phải tiếp nhận cùng một lúc:
Vương Tiểu Thạch mạnh áp đảo cả năm vị cao thủ vừa đấu với y, trong đó có Khổ đại sư xếp hạng 150 trên Võ Bảng, nếu không thì cũng có khả năng đặc thù có thể thoát khỏi trận pháp.
Y có một vị chủ nhân, dưới trướng vị này còn một cường giả khác, xem chừng cũng mạnh xấp xỉ Tiểu Thạch.
Chủ nhân của Tiểu Thạch, có vẻ chính là vị đại năng mới chuyển vào Lão Thụ cổ viện gần đây…Và cuối cùng, vị đại năng ấy… hình như đang trên đường đi đến đây!
Hội trường của Thiên Cơ Các... nổ!!!