Xuyên Qua Làm Mẹ Bia Đỡ Đạn

Chương 92




Ở trong lòng Mạnh Dục Nhiên, dù sao mẹ nó khẳng định là không sai.

Nếu là có sai......

Vậy cũng nhất định là người khác sai!

Vì thế, ông họ Lục làm người chán ghét này liền thành nơi để đổ tội.

Đương nhiên, Lục Tầm cũng không phát hiện mình bị đội cho cái nồi to.

Hắn chỉ lại một lần nữa theo thói quen phát hiện, hình như tiểu sói con lại không cao hứng!

Nhưng mà, tâm lý của mấy đứa nhóc ở độ tuổi này thật sự quá phức tạp, mỗi ngày đều vác ra khuôn mặt "Ta không vui" cùng "Hôm nay tâm tình hơi khó chịu" đi qua đi lại, biểu hiện của hai loại tâm thái này cơ hồ không có gì khác nhau quá lớn......

Cho nên nói cho cùng, trong mắt tất cả người lớn, thái độ của nó hiện giờ mới được gọi là bình thường!

Không vui?

Không sao!

Chờ đến ngày tiệc sinh nhật của nó nháo nháo um sùm lên, nó liền sẽ vui.

Lục Tầm nghĩ đến, đây phỏng chừng lại đến kỳ thiếu niên dậy thì, tâm lý phản nghịch rồi......

Tiểu sói con này tới kỳ tâm lý phản nghịch luôn là như thế, không thể hiểu được!

Hắn còn đem phát hiện của mình lén nói cho Lâm Y Y.

Lâm Y Y cũng mặt ngốc.

Tóm lại, qua một thời gian, thực mau liền đến ngày sinh nhật Mạnh Dục Nhiên.

Sinh nhật của anh trai, là em gái duy nhất, Mạnh San San đã sớm xoa xoa cái cánh tay tròn tròn ngắn ngắn của nó, thập phần mong đợi.

Sau khi tan học về nhà, nó vội vàng lên phòng mình, mở tủ quần áo ra, đem cái váy hoa mới toanh đã sớm chuẩn bị sẵn tự mình thay vào.

Chờ đến khi Lâm Y Y lên lầu tới tìm nó, nó đã mặc xong cái áo sơ mi tay phồng, phối với cái váy hoa viền đen nhung nhung thật dễ thương, nhưng mà váy lót còn chưa mặt, quần vớ thì lộn xộn kéo không lên hết, còn dư một đoạn dài lếch thếch.

"Mẹ, đẹp không ?"

Cô gái nhỏ lại không thèm chú ý tình trạng hiện tại của bản thân, còn cảm thấy mình đã có thể độc lập tự mặc quần áo, vô cùng đắc ý: "Đây là con tự mình mặc vào đó nga ~"

"Đẹp!"

Lâm Y Y tiến lên, giúp con bé chỉnh sửa lại một chút, quần vớ cũng may mắn mặc lại đàng hoàng, còn lấy thêm một cái áo choàng màu hồng nhạt khoác lên bên ngoài.

Mạnh San San cuối cùng cũng mang xong đôi giày da nhỏ, khí chất của nguyên bộ quần áo đều ra tới.

Quần áo cũng phải lưu ý như thế này, đắt thì có chỗ tốt của đắt á, nhưng phải phối hợp đúng thì khí chất mới bộc lộ được, không thì cũng râu ông này cắm cằm bà kia......

Chỉ là bộ đồ này của con bé tuy rằng đẹp, nhưng đáng tiếc là sẽ mặc không lâu, con nít thường lớn lên nhanh lắm.

Mạnh Dục Nhiên hôm nay mới chính thức qua khỏi mười ba tuổi, đảo mắt một cái có lẽ liền sẽ trưởng thành......

Cho nên cũng muốn nó trải qua tiệc sinh nhật đáng nhớ một chút, long trọng một chút ......

Không biết như thế nào, đột nhiên cảm giác giống như tổ chức hôn lễ cho nó ấy!

Cùng thời điểm này, mỗi một học sinh từ trường quốc tế đi ra ngoài đều thấy được có hai chiếc xe du lịch lớn ngừng ở cổng trường.

Quả nhiên như Mạnh Dục Nhiên đoán trước, một chiếc du lịch xe buýt thật sự không đủ chở hết những người này......

Sau đó Lâm Y Y trực tiếp bao hai chiếc.

Xung quanh chỉ toàn là những chiếc xe tư nhân thấp thấp, nên nhìn hai chiếc xe buýt này có chút hơi nổi bật, hơi đồ sộ, nếu không biết còn tưởng rằng là trường học tổ chức đi du lịch!

Mấy học sinh không rõ chân tướng cùng với phụ huynh đang đến đón con đều khá tò mò, nhìn chằm chằm đám thiếu niên, thiếu nữ sôi nổi đi lên xe buýt.

Học sinh thì hỏi mấy bạn học khác, phụ huynh cũng tò mò hỏi mấy người bảo vệ, thế mới biết được đây là xe phụ huynh nào đó mướn để đưa đón mấy đứa học sinh đi sinh nhật con của mình......

Sinh nhật con nhà người ta thế này cũng quá phô trương thanh thế rồi !

Mặc dù có thể học ở cái trường tư nhân số một của Nam Thành này, điều kiện của học sinh cũng không phải kém, nhưng dù thế nào đi nữa cũng chưa bao giờ thấy bố trận lớn như vầy nha!

Thật sự là quá khoa trương!

Cái thằng bé này là ai nhỉ ?

Mạnh Dục Nhiên thì không phải là ai cũng biết, nhưng danh tiếng của nó thì không ít học sinh cũng đã từng nghe thấy.

Thấy ba mẹ tới đón tan học có vẻ tò mò, đám học sinh nhịn không được, liếc mắt khinh bỉ một cái: "Mạnh Dục Nhiên mà, biết không? Học sinh xuất sắc nhất trường, đã vậy còn soái ca, thần kinh vận động cũng rất trâu bò nha !"

Phụ huynh bị khinh bỉ: "......"

Đừng nói đám học sinh, ngay cả thầy cô giáo đều cảm thấy làm như thế này e rằng không tốt cho trẻ mấy đâu......

Nhưng mà thành tích học tập của Mạnh Dục Nhiên cũng không tồi, lấy điểm mạnh này mà nói thì cũng không đến mức quá xấu, chính là trong nhà có tiền, phụ huynh chắc cũng đặc biệt chiều chuộng một chút.

Đây sao có thể gọi là một chút?

Đây là bồi dưỡng quý công tử chứ còn gì nữa!

Các phụ huynh đều thực vô ngữ.

Nhưng ngược lại, các bạn học lại rất hâm mộ.

Có thể chính đại quang minh ăn nhậu chơi bời, mà còn được cha mẹ ngầm đồng ý, đừng nói bản thân Mạnh Dục Nhiên, ngay cả đám bạn học tham gia tiệc đều cũng có chút ghen tị nha!

Trong trường học, các bạn sôi nổi trợn mắt há hốc mồm, ngay cả một ít học sinh tiểu học cũng đang thảo luận.

Trương Hề Nhược từ trong miệng bạn học nghe được cái tên Mạnh Dục Nhiên này, hơi sửng sốt một chút.

Có người chính là như vậy, khởi điểm thật cao, không cần nỗ lực là có thể lấy được tất cả những gì mình muốn, không cần lấy lòng người bên cạnh, tất cat đồ vật đều sẽ có người hai tay dâng lên......

Chẳng qua là tổ chức một cái sinh nhật mà thôi, lại bao hết khu nghỉ mát ở một khách sạn, còn thuê riêng xe đưa đón cho bọn học, cái này còn long trọng hơn cả đám cưới nhà người ta.

Trương Hề Nhược xốc lại cặp sách trên vai.

Khi đi đến cổng trường, nhận được điện thoại của Trương Hi Oánh: "Nhược Nhược, hôm nay dì Triệu tới đón em nha, em ở cổng trường chờ, đừng chạy lung tung."

Dì Triệu chính trợ lý Tiểu Triệu bên cạnh chị gái của nó.

Chị gái nó rất bận rộn công tác, rất ít khi có thể bỏ ra thời gian đưa đón nó, l đa số đều sẽ cho trợ lý bên cạnh bôn ba, đôi khi cũng sẽ cho nó hai trăm đồng kêu nó tự gọi xe đi về.

Vì đường về nhà có hơi xa, nên gọi xe về chắn chắn một trăm đồng đều không đủ, nên bỏ sẵn trong túi hai trăm đồng để đi xe về, tiền còn dư lại có thể mua mấy món thức ăn nhanh.

Nhưng mà con bé cũng rất tiết kiệm, cứ Đông thừa một ít, Tây thừa một chút như vậy, bất tri bất giác cũng đã để dành được hơn một ngàn.

Ở cái huyện thành nhỏ bé của nó, con nít mà có thể chỉ dựa vào năng lực của mình để dành được bấy nhiêu đó tiền, đều đã xem như rất hiểu chuyện.

Nhưng ở Nam Thành, tại đây cái trường tiểu học quốc tế tư nhân này, bao nhiêu đó tiền lại không hề làm được gì.

Bạn học trong lớp ai ai cũng có tiền, đi ra đi vào đều là siêu xe đón đưa.

Cha mẹ bọn nó nếu không phải là tổng giám đốc công ty này công ty kia, thì cũng là Hoa Kiều lâu năm về nước......

Những đứa bạn học đó giống như là đứng tại đỉnh của kim tự tháp, cao cao tại thượng nhìn xuống đám người bên dưới.

Chị gái của Trương Hề Nhược về mặt vật chất cũng không có bạc đãi nó, nhưng nếu so sánh với những bạn học đó, vẫn bất tri bất giác sinh ra tâm lý tự ti.

Con bé đứng ở cổng trường chờ người tới đón, tầm mắt đều không khỏi nhìn xung quanh, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hai chiếc du lịch to tướng làm người không thể bỏ qua kia.

Có không ít thiếu niên thiếu nữ là học sinh trung học, vừa nói nói cười cười đi lên xe.

Còn có một ít người cố ý xô đẩy ồn ào......

Tóm lại, chỉ nhìn thôi đều cảm thấy náo nhiệt!

Trương Hề Nhược dừng lại ở cổng trường một chút.

Trong chốc lát, liền thấy được thiếu niên kia!

Thiếu niên lớn lên soái khí, làm người ấn tượng khắc sâu, phảng phất như trời sinh đã là cao nhân nhất đẳng.

Lúc này, Mạnh Dục Nhiên khoác cặp bên vai bên phải, tay còn lại cắm túi, không chút để ý mà đi về phía trước, sau đám bạn đang xếp hàng chờ lên xe.

Đám bạn thân Từ Kiệt, Lý Việt Bân cùng Tạ Ninh còn ở kề vai sát cánh đứng bên cạnh, trò chuyện tới khí thế ngất trời.

"Tao nghĩ thế nào hôm nay buổi tối có thể chơi đến khuya, dù sao chúng ta có Tiểu Nhiên, dứt khoát ở lại khách sạn chơi luôn đi!"

Người nói chuyện là Tử Kiệt.

Lý Việt Bân cũng cười hì hì: "Nhà Tiểu Nhiên có tiền như vậy, dứt khoát cho chúng ta một cái phòng nhìn ra cảnh hồ, party kết thúc có thể chơi thêm một lát, bốn đứa mình đều ở lại, chơi sáng đêm luôn cho vui đi ?"

Uy, tụi bây còn có thể mặt dày hơn không ?

"Vài ngày nay không gặp mẹ Tiểu Nhiên, nhớ ghê luôn."

Tử Kiệt nhịn không được nuốt nuốt nước miếng: "Không biết đêm nay có phải dì cũng tự mình xuống bếp không."

"Đúng vật, đầu bếp khách sạn có sao cũng chưa chắc làm ngon như dì Lâm nga, tao nói mày nghe, sau hôm khai trương tao còn đi qua nhà hàng số 2 ăn hai lần nữa, nhà tao ở ngay gần đó, cho dù ăn mỗi ngày cũng không thấy ngán, là ba tao dẫn tao đi á !"

Mạnh Dục Nhiên xoay đầu, không muốn để ý đến tụi này.

Tạ Ninh liền ngồi xuống kế bên nó.

"Hai thằng tham ăn, mỗi ngày chỉ biết ăn ăn ăn, ngoại trừ ăn, chính là chơi, hai thằng này sắp thành đồ bỏ đi luôn rồi!"

Tạ Ninh nói, Mạnh Dục Nhiên âm thầm chấp nhận.

Sau đó, nó liền nghe Tạ Ninh thật cẩn thận hỏi nó: "Vậy hôm nay...... Mẹ mày có tự mình làm bánh kem không?"

Ngẫm lại lần trước mấy món đồ ngọt mà mẹ của Mạnh Dục Nhiên làm, nó liền có loại xúc động muốn nuốt miếng không kềm được......

Đột nhiên cảm giác đói quá là như thế nào nhỉ!

Mạnh Dục Nhiên: "......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.