Xuyên Qua Làm Mẹ Bia Đỡ Đạn

Chương 72




Mạnh Dục Nhiên nói sơ sơ mấy lời, xong mang theo Mạnh San San, không quay đầu lại mà liền rời khỏi biệt thự.

May mắn sáng sớm nay nó đã gọi được cho cái ông họ Lục kia nhờ đến đón, bằng không nếu cứ như vậy lao ra ngoài, xe thì không lái được, dùng phần mềm gọi xe chắc phải chờ đến chờ nửa ngày.

Khi nó nắm tay em gái đi dọc theo đường, một tay móc di động ra gọi điện thoại.

Tình huống cũng giống như Lục Tầm bên kia, tín hiệu điện thoại của khu phụ cận này rất mỏng manh, khi tốt khi xấu, chờ bọn họ gọi được điện thoại, hai đứa nó đã đi bộ gần được một km rồi.

Mạnh San San cảm thấy trước nay nó chưa từng đi bộ nhiều như vậy, hiện tại liền cảm thấy chân cũng đau ê ẩm rồi, cả người đều nhức mỏi, tức khắc không chịu đi tiếp: "Anh hai, chúng ta gọi mẹ tới đón đi?"

Con bé cũng có chút mắt nhìn, biết anh trai mình ghét ba, khẳng định sẽ ngoan cố không quay đầu lại.

Vì thế mẹ liền thành Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn.

"Vậy rm ngồi đây một lát đi, lập tức sẽ có người tới đón chúng ta."

Mạnh Dục Nhiên bảo con bé ngồi vào một tảng đá lớn ven đường.

Mẹ bọn nó khẳng định không thể gọi.

Giống như ngày hôm qua nó điện thoại về bịa một lý do thoái thác, mục đích cũng là vì không muốn cho trong nhà lo lắng.

Cho nên bây giờ muốn đi mà vẫn để cho người yên tâm, chỉ còn ông họ Lục kia.

Tuy rằng có đôi khi nó rất chán ghét người này, nhưng mà loại thời điểm này lại cảm thấy hắn cũng rất đáng tin cậy.

Khi Lục Tầm tìm được hai đứa bọn nó, hai anh em đang đứng bên cạnh quốc lộ chờ, một đứa ngồi dưới đất nâng má, một đứa đứng dáng vẻ chán đến chết mà chờ, tuổi đều nhỏ, trên người còn mang cặp sách, thấy thế nào cũng làm người yêu mến.

Hắn đậu xe vào ven đường, hướng về phía San San đang ngồi, mặt đầy đau lòng: "Ba hai đứa sao có thể ném hai đứa ở chỗ này ? Ở đây xe tới lui nhiều nguy hiểm lắm!"

Mạnh Dục Nhiên trợn trắng mắt.

Từ đây đi lên trên khu biệt thự đó, phần lớn là người mua để tự dùng cho bản thân, nên số lượng người ở đây cũng không nhiều lắm......

Hiện tại ngay cả quỷ ảnh cũng chưa một con, ở đâu ra xe?

"Lục thúc thúc."

Mạnh San San vừa nhìn thấy Lục Tầm đến liền cười đến đặc biệt vui vẻ.

Anh trai luôn ghét bỏ nó, còn khi dễ nó, sau đó nó liền phá lệ tưởng niệm ngày tháng được người sủng ái.

Nhìn thấy Lục Tầm, nó liền biết mình lại trở thành tiểu tiên nữ!

Đưa hai đứa nhỏ lên xe, Lục Tầm nắm nắm tay lái, nhân lúc đang chỉnh kính chiếu hậu mà nhìn về phía Mạnh Dục Nhiên ngồi phía sau, hỏi: "Buổi sáng trong điện thoại cũng chưa nói rõ ràng, là Mạnh Ngôn đón hai đứa qua đây hả? Mẹ hai đứa biết chuyện này không?"

Thật ra, Mạnh Dục Nhiên trước tiên hết liền gọi điện thoại cho hắn xin giúp đỡ, nhờ hắn lên núi đón người, đối với hắn mà nói, chuyện được tín nhiệm như vậy, hắn vẫn rất hưởng thụ.

Nhưng mà hắn cũng không quá để lộ điểm đắc ý này ra ngoài......

Chỉ cảm thấy nếu hắn hơi chút tỏ vẻ vui vẻ đến đuôi cũng hất lên trời, thiếu niên này khẳng định sẽ hất cho hắn một chậu nước lạnh vào mặt ngay.

Có thể nói, hắn cũng rất hiểu Mạnh Dục Nhiên.

Thiếu niên đang xem di động, nghe hỏi liền đơn giản thuyết minh tình huống một chút: "Ông ta ngày hôm qua lừa San San tới đây, nên con cũng đi theo lại đây, bằng không con không yên tâm. Con có nói với mẹ rồi, nhưng mẹ cũng không biết tình huống cụ thể."

Mạnh San Dan bị kêu đến tên, chớp chớp mắt, không dám hé răng, nỗ lực giả bộ làm con chim cút.

Lục Tầm thấy bộ dáng cô gái nhỏ vô cùng cẩn thận, tức khắc liền đau lòng, vội vàng giải vây cho nó: "San San của chúng ta không phải cố ý mà, đúng không? San San không cần khổ sở, thúc thúc mang con đi chơi được không?"

Mạnh San San nghe vậy, tức khắc tươi cười rạng rỡ, quăng anh trai sang một bên, đầu nhỏ lại cố gắng trườn về phía trước, nỗ lực tới gần Lục Tầm: "Lục thúc thúc, thúc có biết cái công viên trò chơi mạo hiểm mới vừa mở không? Nhà trẻ của con hầu như bạn nào cũng đi rồi, con cũng muốn đi."

"Được, con muốn đi đâu liền đi đó, đều nghe con."

Hai người bọn họ mỗi người một câu, cũng đã quyết định.

Toàn bộ hành trình, Mạnh Dục Nhiên đều lạnh mặt, không rên một tiếng.

Lục Tầm còn gọi điện thoại cho Lâm Y Y.

Hắn thật ra là muốn kêu Lâm Y Y tới chơi luôn.

Hai ngày trước bận rộn công tác, đến hôm nay mới xử lý xong bớt một ít việc, hắn vẫn chưa có thời gian đi đến Lâm gia.

Đây chính là cơ hội ông trời đưa lên tới!

Ngay từ đầu, Lâm Y Y còn do dự, mãi đến khi nghe tiếng Mạnh San San non nớt bên kia điện thoại thúc giục, cô mới gật đầu đồng ý.

Vừa định hỏi sẽ gặp chỗ nào, đột nhiên liền nhớ tới cháu trai hắn......

"Vậy A Triết đâu?"

Hiển nhiên là không đoán được cô sẽ hỏi Lục Minh Triết, Lục Tầm còn hơi sửng sốt một chút.

Bản thân Lâm Y Y, tuy rằng mọi chuyện đều lấy hai đứa nhỏ trong nhà làm chủ yếu, hơn nữa vì thế, còn đặc biệt mâu thuẫn với Lục Minh Triết mà trong tương lai có khả năng sẽ bất lợi đối với bọn chúng, nhưng cô cũng rất mềm lòng.

Nghĩ đến Lục Tầm vì theo hai đứa nhóc nhà mình đi công viên chơi trò chơi, phải bỏ thằng nhóc mười ba tuổi cháu trai hắn ở trong nhà, trong lòng liền có chút không chịu được.

Kỳ thật cô cũng rất mâu thuẫn.

Lúc cô chỉ trích Lục Tầm, còn có chút như hơi oán trách mình: "Anh vậy mà mặc kệ cháu trai mình vậy sao? Để nó ở nhà một mình, còn chính mình thì lại chạy đi chơi, trong lòng có hơi vô ý quá không ?"

Lục Tầm không dám nói hắn cũng vừa định kêu cháu trai hắn tới, nhưng lại ghét bỏ nó làm chướng ngại vật......

Nhưng thấy Lâm Y Y chủ động nhắc tới, trong lòng hắn cũng có một trận ấm áp.

Hắn cười tủm tỉm đáp: "Đúng, đúng, đúng, em nói đều đúng......"

Sau đó liền vứt phiền toái cho cô: "Vậy phiền toái em giúp anh đi đón cháu trai đi, bọn anh lát nữa trực tiếp chờ trước của công viên mạo hiểm, tới đó gặp ~"

Lâm Y Y: "......"

Bất tri bất giác, liền ôm phiền toái về!

Bất quá, Lục Tầm đã giúp cô đi đón hai nhãi con, cô không giúp lại liền không thể nào nói nổi.

Hơn nữa lộ trình bên kia của hắn xa hơn, nếu phải đến đón Lục Minh Triết nữa, xác thật rất lãng phí thời gian.

Nghĩ như vậy, ngoại trừ trong lòng đang có chút ngại ngùng nào đó nói không nên lời, cô cũng không có gì không tình nguyện, liền lái xe thẳng đến biệt thự Lục gia.

Lục Minh Triết đã nhận được điện thoại của ông chú nó.

Kỳ thật, nó vốn dĩ cảm thấy có đi hay không cũng không sao cả.

Chẳng qua, nhớ tới lúc cùng mọi người Lâm gia ở bên nhau, liền không khống chế được sinh một loại khao khát muốn gia nhập vào.

Mọi người ở Lâm gia khi quay quần bên nhau, tựa hồ như rất hòa hợp.

Cho dù là mẹ con, hay là anh em, hay là cả quan hệ ông bà cháu chắt nhà họ đi chăng nữa, hình như có rất nhiều sợi dây vô hình cột chặt bọn họ lại với nhau.

Nói thật, nó tuy rằng chướng mắt cái thằng Mạnh Dục Nhiên ưa xù lông lại tính nết thất thường kia, nhưng Lục Minh Triết vẫn rất hâm mộ nó về mặt này.

Lục Minh Triết chờ ở cửa biệt thự, đang nghĩ đông nghĩ tây, liền thấy một chiếc Bentley quen mắt dừng ngay trước mặt.

Cửa sổ xe kéo xuống, khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp của người phụ nữ kia xuất hiện ở trước mắt.

"A Triết, lên xe."

Lục Minh Triết mím môi, ngồi xuống ghế phụ.

Cơ hội hai người này đơn độc ở bên cạnh nhau như vậy, hầu như chưa từng có.

Ô tô một đường bằng phẳng mà lại đi, trong xe lại yên tĩnh không tiếng động.

Lâm Y Y nỗ lực vứt bỏ chuyện Lục Minh Triết và hai đứa con nhà mình làm bia đỡ đạn ra sau đầu, có chút miễn cưỡng cười vui vẻ kiếm đề tài, hóa giải loại xấu hổ này: "Chú của con đã đi đón Tiểu Nhiên cùng San San, chúng ta liều đi gặp bọn họ nha."

Đáp lại cô, chỉ có một tiếng "Ừ" nhàn nhạt.

Biết nó vốn dĩ tính cách trầm mặc ít lời, hơn nữa cô đều đã quen với kiểu của Mạnh Dục Nhiên, nên cũng không để bụng.

"Công viên trò chơi mạo hiểm con chưa từng đi đúng không? Dì cũng chưa đi qua......"

Đang nói chuyện vô thưởng vô phạt, Lục Minh Triết thình lình cắt ngang đặt ra vấn đề khác: "Có phải dì không thích con hay không?"

Lâm Y Y kinh hãi, dẫm phanh gấp.

May mắn phía sau không có xe, bằng không rất có khả năng xảy ra tai nạn!

Vừa cố gắng trấn tĩnh bản thân, vừa chậm rãi nhìn trước sau, khởi động máy chạy tiếp.

Cô cũng không biết vì cái gì, khi nói đến vấn đề này cô có chút chột dạ muốn trốn tránh: "Vì sao hỏi như vậy?"

Nhưng lúc này, Lục Minh Triết lại không hé răng.

Cha mẹ nó đều không còn nữa, cho dù bản thân có là một thiếu niên kiên cường đến mấy, tâm tư cũng luôn rất mẫn cảm.

Loại cảm giác mình không được thích này, như có như không, thời gian lâu tất nhiên sẽ có thể cảm nhận được.

Ô tô chạy một đường.

Nhưng loại không khí giống như mang tử khí trầm trầm này lại không hoá giải được chút nào.

Qua một hồi lâu, Lâm Y Y mới đánh gãy không khí nặng nề trong xe: "Dì chỉ cảm thấy, còn và Tiểu Nhiên không có vẻ hợp nhau lắm......"

Lục Minh Triết không nghĩ tới sẽ nhận được giải đáp.

Nó trong lòng kinh ngạc xoay đầu nhìn cô, nhưng trên khuôn mặt vẫn bình tĩnh, nhìn không ra trong lòng nó đang suy nghĩ cái gì.

"Nên ở chung với nhau không tốt, dì cho rằng vẫn nên ít tiếp xúc với nhau thì hơn...... Có lẽ con sẽ cảm thấy dì ích kỷ, nhưng mà dì không hy vọng Tiểu Nhiên cùng San San chịu thương tổn gì."

Lâm Y Y cũng biết tại sao, sau khi nói ra những lời này, lo lắng trong lòng cô cũng bỗng nhiêu nhẹ nhàng đi một chút.

Ô tô chậm rãi đi vào bãi đỗ xe, tìm được chỗ đỗ liền thuận lợi ngừng lại.

Ngay khi cô mở cửa xe, chuẩn bị xuống xe, nghe được âm thanh trong trẻo của thiếu niên bên cạnh: "Sẽ không."

Trong thanh âm của Lục Minh Triết, có nặng trĩu mấy phần nghiêm túc: "Con sẽ không làm cho bọn họ chịu thương tổn."

Nó nhìn cô, trong mắt chỉ có kiên định.

Lâm Y Y nhất thời sững sờ tại chô.

Hứa hẹn, chỉ là chuyện nói qua miệng.

Nhưng tại một khắc này, Lâm Y Y không chút nào hoài nghi quyết tâm của thằng bé.

Bản thân cô cũng không dám tin tưởng, một thiếu niên mười ba tuổi như vậy, khi trịnh trọng nói ra lời hứa hẹn đối với cô, lại làm cho cô thật xúc động.

Cô không thể không thừa nhận, chính cô cũng tin tưởng nó.

Thiếu niên quật cường mà nhìn cô.

Nó chờ thật lâu cũng chưa nhận được hồi đáp lại......

Đang lúc nó sắp thất vọng, một bàn tay ấm áp tinh tế sờ sờ đầu nó.

Lâm Y Y chỉ cảm thấy, từng cọng tóc của thằng bé là một mảnh xoã tung cùng mềm mại.

Trái tim cô cũng chưa bao giờ từng mềm ấm như thế.

Mặc dù giờ phút này cô cũng chưa nói cái gì, nhưng hành vi của cô đã tỏ vẻ cô đủ tín nhiệm với nó.

Lục Minh Triết cũng không hề chán ghét cảm giác này chút nào.

Đây là trưởng bối đầu tiên dùng thái độ thân mật như vậy đối với nó......

Làm nó nhịn không được có chút tham luyến ấm áp như vậy.

Còn ông chú nhỏ của nó......

Lục Minh Triết thông minh đem ông chú không đàng hoàng kia vứt ra sau đầu!

Lục Tầm cùng hai anh em Lâm gia khi vừa đến bãi đỗ xe, liền thấy được hai người bên trong chiếc Bentley màu trắng.

Giờ khắc này, Lục Tầm cùng Mạnh Dục Nhiên lại cực kỳ ăn ý mà đồng thời trừng mắt nhìn cái đầu Lục Minh Triết kia......

Hận không thể lập tức tiến lên tách hai người bọn họ ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.