Xuyên Qua Làm Mẹ Bia Đỡ Đạn

Chương 71




Lúc cơm chiều, Trương Hi Oánh lên lầu kêu hai anh em đi xuống.

Mạnh San San lúc rồi còn đang tức giận với anh trai, cũng không biết có phải do đột nhiên tới nơi xa lạ nên có hơi khiếp đảm hay không, chặt chẽ bắt lấy tay anh trai, đi theo sát một bên.

Khi hai anh em xuống lầu, ba người còn lại đã ngồi nghiêm chỉnh, chờ hai người bọn họ.

Trên bàn cơm, Mạnh Ngôn ngồi ghế chủ vị, Trương Hi Oánh cùng Trương Hề Nhược ngồi ở bên trái, bên phải hắn còn hai cái ghế trống, hiển nhiên là cho Mạnh Dục Nhiên cùng Mạnh San San ngồi.

Mạnh Dục Nhiên mím môi, không nói hai lời, trực tiếp mang theo em gái ngồi xuống.

Cha con gặp nhau, không có thân thiết như trong tưởng tượng mà không khí lại có chút cứng ngắc, xấu hổ đến kỳ cục.

"Cũng không biết hai đứa con thích ăn cái gì, nên dì nói nhà ăn làm thêm nhiều món một chút."

Trương Hi Oánh nhanh chóng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, hỏi tiếp: "Các con nhìn thử xem, có món nào mình thích ăn không ?"

Hai vợ chồng bọn họ đều rất bận rộn, cũng không am hiểu trù nghệ, bình thường vẫn kêu cơm hộp ăn là chính.

Lần này Trương Hi Oánh vẫn tìm được một nhà hàng không tồi, đóng gói mua về đầy tràn một bàn đồ ăn.

Màu sắc không tồi, lúc này còn có thể thấy có khói nhạt bay lên, hiển nhiên là đồ ăn vừa mới đưa đến.

Nhưng đã quen ăn đồ ăn do Lâm Y Y nấu, tựa như quen ăn sơn hào hải vị, đột nhiên lập tức biến thành cháo trắng rau xào, có thể quen được mới là lạ.

Mạnh Dục Nhiên không thèm để ý Trương Hi Oánh, cúi đầu nếm một ngụm, mày lại cau lên.

Cái này làm cho Mạnh Ngôn cùng Trương Hi Oánh vẫn luôn chú ý nó đều trong lòng căng thẳng theo.

Đây là......

Thấy không hài lòng?

Mạnh Dục Nhiên vẫn không rên một tiếng.

Nhưng còn Mạnh San San ngồi kế bên nó thì lại không thể giữ miệng được, đột nhiên phát ra một câu kinh người: "Một chút cũng ăn không nổi!"

Thế giới của trẻ con rất đơn giản, không phải trắng, tức là đen.

Ngươi không hỏi, nói không chừng nó còn ngượng ngùng nói, nhưng nếu ngươi hỏi, lời nói của nó chắc chắn không để ý đến mặt mũi gì của ai, khẳng định dựa theo suy nghĩ trong lòng, có thể nói là vô cùng thản nhiên đánh giá.

Nụ cười trên mặt Trương Hi Oánh tức khắc cứng đờ.

Cô nàng cũng cúi đầu nếm một chút.

Kỳ thật vẫn được mag, so với mấy nhà hàng nổi tiếng thì cũng đâu kém mấy ......

Thật không rõ hai đứa tiểu quỷ có phải cố ý hay không!

Ngoài dự đoán chính là, Mạnh Ngôn vậy mà lại có kiên nhẫn hơn nhiều.

Hắn còn hỏi cô bé nhỏ: "Vậy San San thích ăn cái gì? Ngày mai ba đi mua cho con nha?"

Tầm mắt đánh giá của Mạnh San San dừng trên người hắn, nhất thời, làm cho vị ảnh đế này có chút do dự.

Giữa hắn cùng Mạnh San San, còn cách một Mạnh Dục Nhiên mặt không có biểu tình gì.

Mạnh Ngôn cảm thấy, đứa con trai này của hắn tính tình quá lãnh đạm, hơn nữa thoạt nhìn giống như có thành kiến lớn với hắn, nhưng con gái còn nhỏ, tính cách cũng hoạt bát, hoàn toàn không giống thằng con trai.

Hắn tất nhiên cũng càng thích Mạnh San San hơn một chút.

Lúc này, Mạnh San San lại càng thông minh.

Con bé thật cẩn thận nhìn nhìn anh trai nhà mình, mới trả lời: "Anh hai thích ăn cái gì, con liền ăn cái đó."

Những lời này, có thể nói là quá uất thiếp.

Mạnh Dục Nhiên vừa rồi vẫn còn đang tức em gái ngốc, lúc này cũng nhịn không được sinh ra một ít cảm giác mỹ mãn.

"Không cần phiền toái hai người, ngày mai chúng tôi liền trở về."

Mạnh Dục Nhiên nhéo nhéo tay em gái, quay đầu, nhìn Mạnh Ngôn nói: "Tôi nói với mẹ rồi, chúng tôi ngày mai liền về nhà."

Mạnh Ngôn vốn dĩ tính giữ hai đứa nhỏ ở chơi suốt kỳ nghỉ quốc khánh: "......"

Hắn không nói đồng ý, cũng không lập tức phản đối.

Cứ cảm thấy, mặc kệ khuyên như thế nào, đứa con trai này nhất định rất khó thay đổi chủ ý.

Không khí trên bàn cơm lại dừng lại ở một loại cảm giác đình trệ khẩn trương.

Trương Hề Nhược trong chốc lát nhìn anh rể mình, một hồi lại nhìn hai anh em đối diện......

Bình thường khi con bé ở trước mặt chị gái và anh rể, ngay cả thở mạng cũng không dám, không nghĩ tới, hai anh em trước mặt tuổi không chênh lệch với nó bao nhiêu lại có thể nói chuyện với người lớn như vậy.

Hai anh em lùa qua loa mấy ngụm cơm, thức ăn trên bàn cũng không động được mấy đũa.

Hai đứa lên lầu trở về phòng, Trương Hi Oánh mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Cái này kêu là gì chứ?

Đâu có giống như quan hệ cha con với nhau ?

Nói là kẻ thù cũng không quá!

"Bọn nhỏ có hơi kén ăn, ngày mai em đổi nhà hàng khác, kêu người ta mang đồ ăn lại đây."

Mặc kệ trong lòng đang rủa thầm như thế nào , mặt ngoài Trương Hi Oánh vẫn hành động rất đúng mực.

Cô nàng còn trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Mạnh Ngôn: "Hai đứa nó rốt cuộc tuổi còn nhỏ, có thể chậm rãi dạy dỗ, anh cũng không thường gặp mặt hai đứa nhỏ, tụi nó lạ mặt anh nên có những chuyện cũng không thể tránh được, về sau sẽ tốt hơn."

Mạnh Ngôn lung tung gật gật đầu.

Kỳ thật trong lòng hắn cũng không quá tin.

Lần gặp mặt này, làm trái tim của người làm cha như hắn, trong nháy mắt lại lạnh xuống.

Hắn không biết con nhà người ta đối mặt với cha mẹ như thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không giống như Mạnh Dục Nhiên cùng Mạnh San San lúc nãy.

Quả nhiên là do hắn không thèm để ý bọn nó lâu lắm sao?

Trên lầu, Mạnh Dục Nhiên đem Mạnh San San đặt dưới mí mắt, cũng không cho con bé trở về cái phòng mà Trương Hi Oánh đã sắp xếp tốt cho nó.

Ở trong lòng Mạnh Dục Nhiên, nó không tín nhiệm đôi vợ chồng này.

Vẫn nên để em gái ở cạnh mình mới tương đối yên tâm.

Nó đi qua cái phòng kia, cầm chăn và gối đầu trở về.

May mắn là giường 1 mét 5, ngủ hai đứa bọn nó vẫn còn dư dả.

Mạnh San San cũng rất vô tư, không hề có chút ý thức cảnh giác là mình đang ở chỗ lạ, đến giờ liền tắm rửa một cái, bò lên trên giường, tự cuốn mình vào trong chăn, một giây sau đã đi vào giấc ngủ.

Mạnh Dục Nhiên đã yên tâm con bé không khóc không nháo, nhưng lại vì thái độ không chút cảnh giác này của con bé mà tâm phát sầu.

Không biết vì sao, đột nhiên có một loại cảm giác mình là người lớn bất đắc dĩ......

Lúc này, Mạnh Ngôn tay bưng sữa bò, tay xoay then cửa.

Cửa bị khoá trái từ bên trong.

Mạnh Ngôn sửng sốt.

Sữa bò là Trương Hi Oánh lúc đun nóng cho em gái mình, thuận tiện nhớ tới, liền đun thêm hai ly nữa đưa cho Mạnh Ngôn.

Cô nàng cũng suy nghĩ cho hắn, tìm thêm nhiều cơ hội cùng hai đứa nhỏ thân cận, có thể chậm rãi làm cho thái độ của bọn nhóc đối với hắn thay đổi.

Chỉ là không nghĩ tới, lòng phòng bị của hai đứa nhỏ lại nặng như vậy.

Sáng sớm hôm sau, cửa phòng bị gõ tỉnh, bảo hai đứa bọn nó xuống lầu ăn cơm, Mạnh Dục Nhiên mới nắm tay Mạnh San San xuống lầu.

Ngày hôm qua do không đánh một tiếng lại đi đón bọn nó đến nơi này, hai anh em không hề có chút chuẩn bị nào.

Đặc biệt là Mạnh Dục Nhiên, trên người vẫn còn mặc quần áo ngày hôm qua đi học về, chuyện này vốn dĩ cũng đã làm cho nó không vui, giờ phút này càng thêm không xong.

"Ăn xong sáng xong chúng tôi liền trở về."

Nó suy nghĩ một chút lâu, nói thẳng không cố kỵ.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, nó đã nóng lòng muốn về nhà......

Thật giống như ba nó không phải cha đẻ ra nó vậy, nhà của ba nó đối với nó mà nói, còn không được tới mức xem là gia đình thân thiết.

Mạnh Ngôn cũng có chút không quá cao hứng: "Làm sao lại gấp về như vậy ? Ta và mẹ các con nói chuyện rồi, để hai đứa ở đây mấy ngày."

Hắn nói chưa dứt lời, vừa nhắc tới lại khiến cho Mạnh Dục Nhiên cảm thấy vô cùng châm chọc.

"Ông và mẹ chúng tôi đã thống nhất, muốn ở đây hay không phải xem ý chúng tôi như thế nào, hiện tai tôi có thể nói cho ông, chúng tôi không muốn."

Nó xả một mạt cười lạnh, vẻ châm chọc trên mặt làm sao cũng không che dấu được: "Hiện tại muốn bồi dưỡng tình phụ tử sao, muốn thế sao không sớm làm đi? Nếu không phải ngày hôm qua ông lừa San San tôi ở chỗ này, hai đứa chúng tôi có thể tới đây sao?"

Những người khác nhất thời không dám chen vào, trơ mắt mà nhìn hai cha con bọn họ buông lời nói sắc bén.

Mạnh Ngôn vẫn luôn biết, đứa con trai này đối với hắn có thành kiến không nhỏ.

Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, nó có thể không khách khí mà nói ra những lời này.

Đây là thái độ đối với cha của mình sao ?

Không, nói là đối với kẻ địch mới giống hơn!

"Có phải ta đàng hoàng mới hai đứa tới đây, hai đứa cũng không muốn tới?"

Hắn trầm giọng nói.

"Đúng vậy."

Mạnh Dục Nhiên trả lời, không thể nghi ngờ chính là một cái tát hung hăng vả lên mặt hắn.

Hắn chỉ là muốn tranh thủ một chút thời gian, quay quần bên người nhà của mình, vậy có gì là sai chứ ?

Chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn bận, không có chiếu cố tốt bọn nó, nên bị đối đãi như vậy ?

Mạnh Ngôn cũng là bị tức đến tàn nhẫn: "Vậy đi đi!"

Trương Hi Oánh nghĩ thầm muốn làm người hoà giải, vội vàng kéo kéo tay áo Mạnh Ngôn.

Sáng sớm nay cô nàng liền nhìn ra địch ý không chút nào che giấu của thiếu niên này, cho nên năng lực chấp nhận của cô nàng so với Mạnh Ngôn lớn hơn.

Trách thù chỉ trách, Mạnh Ngôn ôm quá nhiều kỳ vọng với hai đứa con ruột của hắn......

Cũng tất nhiên, kỳ vọng càng lớn, thất vọng lại càng lớn.

Ngay cả cô nàng cũng chưa nghĩ đến, Mạnh Dục Nhiên sẽ nói những lời không chút nào lưu tình này với Mạnh Ngôn......

Nhưng mà, tất cả chỉ là mở đầu.

Mạnh Dục Nhiên đã theo lời Mạnh Ngôn nói, kéo tay em gái đứng dậy.

Nó cúi đầu, nhìn người đàn ông vẫn cứ ngồi trên ghế.

Tầm mắt xẹt qua khuôn mặt có vài phần tương tự với chính mình, nói ra một đoạn dài nhất từ sau khi nó bước vào nơi này: "Lúc tôi sinh ra ông đang ở đâu ? Lúc em gái tôi sinh ra ông ở nơi nào? Sinh nhật của tôi và em gái ông có nhớ được không, huống chi ngày kỷ niệm kết hôn của ông và mẹ tôi ông cũng đã sớm quên rồi. Ngày lễ ngày tết ông đều không có ở nhà, một năm 365 ngày, số ngày mà hai anh em tôi nhìn thấy ông chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ông muốn cùng mẹ tôi ly hôn, ông đã nói với chúng tôi lời nào chưa ? Ngay cả quần áo đồ đạc của ông trong nhà, ông cũng ngại tới, kêu trợ lý trực tiếp qua lấy lại."

"Về sau ông đừng bao giờ tự xưng là ba tôi nữa, cũng đừng bao giờ đến tìm chúng tôi."

Nó cười lạnh nói: "Tình thương của cha hả ? Chúng tôi không cần."

Nói xong, cũng không đợi Mạnh Ngôn phản ứng, nó đã nắm tay em gái đi ra ngoài cửa.

Mạnh Ngôn cùng Trương Hi Oánh, trơ mắt nhìn bọn nó rời đi.

Lại không thể sinh ra được chút sức lực nào để ngăn cản bọn nó lại.

Thiếu niên này tính tình quá mạnh mẽ.

Làm nhân tâm kinh sợ!

Lúc này, Lục Tầm theo hướng dẫn chạy đến giữa sườn núi, thật vất vả mới có thể gọi thông được cuộc điện thoại......

"Cái chỗ thâm sơn cùng cốc này, ngay cả tín hiệu điện thoại cũng lúc được lúc không! Hai đứa đang ở đâu vậy?"

Hắn nãy giờ tức giận đến mức suýt quăng luôn điện thoại rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.