Xuyên Qua Làm Mẹ Bia Đỡ Đạn

Chương 64




Trải qua một lần thể nghiệm hẹn hò thất bại, chuyện hôm nay đối với Lục Tầm phải nói có ý nghĩa trọng đại.

Từ nay về sau, trước khi ra cửa, chỉ cần làm gì có liên quan tới Lâm Y Y, hắn đều phải coi mấy lần dự báo thời tiết, bảo đảm không có sai sót gì.

Thái độ cẩn cẩn thận đến như vậy là cùng !

Thời tiết cuối tháng 9, trời trong nắng ấm, trời xanh không mây.

Ô tô một đường đi thẳng đến bến tàu.

Ngay từ đầu, trong xe vẫn có tiếng nói chuyện của Lâm Bình nữ sĩ cùng Cố Thừa Di tiên sinh, lâu lâu lại có tiếng Lục Tầm phụ họa, Lâm Y Y ngẫu nhiên cũng sẽ chen vào hai ba câu gì đó.

Qua một lát, hai vợ chồng già cao tuổi liền có chút chống đỡ không được, lần lượt dựa vào lưng ghế liền ngủ.

Trong xe rơi vào một mảnh trầm mặc.

Mạnh Dục Nhiên rũ mi chợp mắt trong chốc lát, ngẩng đầu liền phát hiện mấy người ngồi phía trước, trừ Lục Tầm đang phải bận lái xe, những người khác đều ngủ rồi.

Lại quay đầu lại, thấy em gái ngốc nhà mình ngồi kế bên cũng dựa vào lưng ghế, khẽ há đôi môi nhỏ đỏ thắm, ngủ y chang tư thế con ngốc cẩu kia ở trong nhà!

Nó đưa tay ấn đầu em gái về phía mình, để em gái ngốc nhà mình dựa vào vai ngủ thoải mái hơn.

Lúc ngẩng đầu lên lại, tầm mắt liền đối diện với ánh mắt của cái tên mà nó ghét kia.

Nó mím môi, tầm mắt lại xoay ra ngoài cửa sổ.

Lục Minh Triết vừa rồi liền phát hiện động tác của Mạnh Dục Nhiên, khống chế không được quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

Hai anh em nhà này tình cảm cũng thật tốt nhỉ ......

Nó không ức chế được mà nghĩ, nếu mình cũng có một đứa em gái thì tốt rồi.

Tuy rằng nó chưa từng tỏ vẻ rõ ràng, nhưng mà, người của Lâm gia cũng không tệ lắm.

Lục Minh Triết hướng mắt nhìn về phía người ngồi trên ghế lái xe đằng trước......

Vấn đề duy nhất chính là, nếu dựa vào ông chú trẻ đầu óc không mấy nhanh nhạy kia của nó, kiếm được vợ quả là hơi có chút ảo tưởng.

Lục Tầm cũng không biết mình giờ phút này đang bị thằng cháu ruột ghét bỏ, vô cùng cực kỳ nghiêm túc mà lái xe theo hướng dẫn.

Đôi khi tình cờ quét mắt đến ghế phụ, thấy Lâm Y Y đã nghiêng người dựa vào lưng ghế, say sưa đi vào giấc ngủ.

Hắn khẽ đưa tay vào canh chỗ ngồi của mình lấy ra một cái thảm lông sớm đã chuẩn bị sẵn, nhân lúc chờ đèn xanh đèn đỏ đắp lên cho cô.

Lộ trình xe chạy đại khái gần hai tiếng.

Bọn họ sáng sớm liền xuất phát, khi đến nơi thì vẫn chưa đến 10 giờ.

Mọi người trong từ trong trạng thái ngủ mơ mới tỉnh, không ai có được tinh thần sáng láng như người đang lái xe nhân.

Lâm Y Y nhìn cái thảm mỏng không biết khi nào được đắp lên người mình, bất động thanh sắc quét mắt qua vị ngồi trên ghế lái xe, trong lòng còn có chút ấm áp.

Bất quá, khi quay đầu nhìn về phía hai nhãi con nhà mình, vô tình mà nhìn đến Lục Minh Triết đang ngồi cùng hai đứa nó, chút cảm động vừa rồi mới sinh ra liền tức khắc biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi!

Tuy rằng cốt truyện trong tiểu thuyết chưa chắc trăm phần trăm sẽ diễn ra, nhưng đây lại là nam chủ trong nguyên văn tiểu thuyết.......

Cô vài lần nỗ lực muốn không để ý, nhưng vẫn không nhịn được dâng lên phòng bị đối với thằng bé!

Lục Tầm không rõ nguyên do, thuận tay đưa cho cô một chai nước, cô cũng chỉ uể oải tiếp nhận, không có gì tâm tình, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Tầm mắt lần thứ hai không tự chủ được lại quay người nhìn nhìn lại.

Lâm Bình nữ sĩ cùng Cố Thừa Di tiên sinh đã lần lượt xuống xe, Mạnh Dục Nhiên cũng xuống xe ngay sau đó, rồi xoay người duỗi tay đi đỡ em gái mình xuống xe.

Đôi tay Mạnh San San nắm lấy tay ca ca, hai vai còn được Lục Minh Triết nâng lên giúp......

Tư thế bảo hộ này của Lục Minh Triết không chỉ làm Mạnh Dục Nhiên đầy mặt không vui, ngay cả Lâm Y Y đến sau đó cũng không khỏi cảnh giác lên.

Cũng may nó cũng chỉ đỡ giùm một chút, không có làm gì quá mức.

Lâm Y Y phục hồi tinh thần lại, tức khắc cười thầm mình quá trông gà hoá cuốc.

Hiện tại hai nhãi con đều còn nhỏ, Lục Minh Triết cũng phải mười mấy năm sau mới trở thành vị tổng tài bá đạo trên thương trường kia, mà con gái của cô hiện giờ cũng chỉ mới 6 tuổi......

Hiện tại bắt đầu bồi giáo dục, dạy dỗ con gái cô về cách nhìn nhận giá trị chính xác của người mà sự vật còn kịp......

Bước đầu tiên, chính là dạy nó làm như thế nào rời xa "Tra nam"!

Cô bé nhỏ Mạnh San San mới vừa nhảy xuống xe lúc này bỗng nhiên hơi rùng mình.

Bên kia, Lục Tầm đã đậu xe xong, Cố Thừa Di tiên sinh đã liên hệ được với ông chủ cho thuê thuyền đã hẹn trước.

Hiện tại lúc này vừa qua khỏi mùa hè, đúng là thời điểm tốt nhất để bắt đầu đi câu biển.

Tất cả bảy người bọn họ liền trực tiếp đi lên thuyền bao m.

Ông chủ cho thuê thuyền là một người đàn ông trung niên có làn da ngăm đen.

Nhìn thấy đoàn người bọn họ, tức khắc liền cười: "Dạo này bao thuyền đi chơi cơ hồ toàn là gia đình thôi, nhà mọi người còn có tới ba đứa nhỏ luôn, lão thái thái, thật quá có phúc khí!"

Đây là trực tiếp coi cả đám bọn họ trở thành một nhà bảy người.

Người này cũng đúng là xớn xa xớn xác không có mắt nhìn mà....

Tuy nhiên, theo người có quyền lên tiếng nhất ở đây, Lâm Bình nữ sĩ, thật cũng không không phải quá không có mắt!

Lâm Bình nữ sĩ thập phần không khiêm tốn mà đồng ý lời ca ngợi này: "Tôi ngày trước có đi xem bói, thầy nói tôi đây số mệnh đời này rất tốt. Hiện tại con gái cũng ổn định rồi, cháu ngoại trai, cháu ngoại gái cũng đầy đủ, người già cũng nên nghỉ ngơi, nên thừa dịp này tận hưởng chút thú vui náo nhiệt như đi câu cá, ăn hải sản trên tàu này nọ."

Lâm Y Y cùng Lục Tầm thông minh đóng chặt miệng.

Nhưng còn Cố Thừa Di tiên sinh thì nhìn có vẻ đang rất cố gắng nín cười.

Cũng không biết lúc trước là ai vừa đe dọa vừa dụ dỗ ông không được câu cá!

Phản ứng hoàn toàn khác với bọn họ, ông chủ cho thuê thuyền nghe được liên tục gật đầu: " Đi thuyền ra biển nhé, ra xa chút rồi vứt cần ngồi đấy, chỉ chờ thu hoạch thôi. Câu biển kiểu này rất thoải mái, rất dễ gây nghiện nga."

Nói xong, ông ta nhanh chóng leo lên con thuyền đã sớm chuẩn bị sẵn.

Sau khi mọi người mặc áo phao cứu hộ vào, lên thuyền liền chờ đợi thuyền xuất phát.

Đi câu biển kiêng kị nhất là bị say tàu.

Nếu đến nửa đường mà không thể nhịn được, cũng chỉ có thể trở về địa điểm xuất phát.

Trong đoàn người, Lâm Y Y lo lắng nhất chính là Mạnh San San nhỏ tuổi nhất.

Tuy đã đề phòng cho con bé uống thuốc say tàu rồi, nhưng vẫn luôn dẫn nó theo bên cạnh nửa bước không rời......

Cũng đỡ phải để nó lại quá thân cận với thằng nhóc Lục Minh Triết kia!

Mạnh San San muốn đi tìm anh trai của mình chơi, cô cũng không cho.

Tiểu cô nương ủy khuất duỗi duỗi hai cánh tay bé xíu ra sau lưng.

Nhưng mà, thuyền đánh cá mau chóng xóc nảy khởi động, tầng tầng bọt sóng từ đáy thuyền văng lên, ngẫu nhiên còn có bọt nước biển linh tinh lạnh băng bắn ra, tức khắc liền hấp dẫn ánh mắt của con bé.

"Nhìn kìa, là bọt sóng!"

Mạnh San San ghé vào trên lan can, ôm đầu tò tò cúi xuống xem, làm Lâm Y Y sợ tới mức vội vội vàng vàng ôm lấy bả vai con bé để ngừa ngã xuống.

Phó thuyền trưởng chuẩn bị cho mọi người trên thuyền mấy dụng cụ câu tôm, bất nhưng mà Tầm cùng Cố Thừa Di tiên sinh cũng tự mang đến ngư cụ của mình, tóm lại trang bị vẫn đầy đủ hết.

Mấy đứa nhóc thuần túy là tới xem náo nhiệt, hơn nữa, cho dù cho để cho cho bọn nó tự tay câu cá, phỏng chừng cũng không vớt được cái gì.

Mạnh Dục Nhiên đơn giản liền dựa thuyền nhìn phong cảnh trên biển.

Kỳ thật, cũng không có phong cảnh gì đẹp......

Không giống như nó, Lục Minh Triết lại đảo quanh đi bên cạnh Lâm Bình.

Nhìn thao tác cứng đờ của bà, còn thuận tiện giúp bà một phen.

Nói gì thì nói, Lục Tầm quả thực rất thích đi câu biển, nó cũng đi theo học một thời gian, nói về kinh nghiệm tuyệt đối là nhiều hơn so với Lâm Bình nữ sĩ.

Dưới sự trợ giúp của nó, Lâm Bình nữ sĩ rốt cuộc sau một tiếng đồng hồ đã câu được con cá đầu tiên của cuộc đời mình, làm cho bà quá sức hưng phấn mà ......

Xách theo cá đi một vòng trên thuyền, thấy ai cũng khoe ra một chút.

Lâm Bình nữ sĩ vừa đi, cần câu của bà đã bị Lục Minh Triết thuận tay tiếp nhận.

Năm phút sau, nó cũng câu được con cá đầu tiên từ hồi lên thuyền tới giờ......

Là con cá ngân bạc to bằng hai ngón tay.

Nó trề miệng, nhìn con cá nhỏ như vậy liền rất ghét bỏ, đang muốn ném về biển, đột nhiên bị một cái tay nhỏ kéo kéo góc áo.

Lục Minh Triết cúi đầu, liền nghe thấy thanh âm mềm mại của cô bé nhỏ, trên mặt còn treo lúm đồng tiền ngọt ngào: "A Triết ca ca, có thể cho em xem con cá được không ?"

Lâm Y Y đang bị Lâm Bình nữ sĩ nhìn chằm chằm một hai phải dùng từ tán dương ca ngợi tài câu cá của bà, chỉ chớp mắt một cái, liền nhìn thấy Mạnh San San vừa mới còn ở cạnh bên mình, đã bị một con sói đuôi to ngậm đi rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.