Xuyên Qua Làm Mẹ Bia Đỡ Đạn

Chương 36




Lâm Y Y hầm hừ ngắt điện thoại, cuối cùng cũng không nói việc này cho hai đứa nhãi con trong nhà.

Tôi được rồi, cái tên Mạnh Ngôn kia nếu thật sự nhớ hai đứa nhỏ, chắc chắn sẽ tự mình tìm tới cửa thôi.

Còn nếu hắn chỉ là nhất thời hứng lên mà nói vậy, thì việc cô thẳng thắn từ chối là quá đúng rồi, đỡ làm hai đứa nhỏ đau lòng!

Cho dù là Mạnh Dục Nhiên hay là Mạnh San San, ba ruột của bọn nó biến mất không còn ở cạnh bọn nó lâu như vậy rồi, mà trước nay đều chưa từng nghe bọn nó nói một tiếng là nhớ hắn hay muốn gặp hắn, có thể thấy được người này làm cha có bao nhiêu thất bại......

Còn nếu để cô nói, thà không gặp còn hơn!

Tục ngữ có câu, xa thơm gần thối, chính là bởi vì xa cách nên Mạnh Ngôn mới có thể chợt nhớ tới hai đứa con ruột này của hắn, nếu thật sự để hai đứa nhỏ này ở cạnh hắn, không chừng thái độ của hắn lại là dửng dưng coi thường y như lúc đầu, vậy chả phải làm hai đứa nhỏ uổng công chờ mong sao?

Sau khi chuyện này thu xếp xong, Lâm Bình nữ sĩ đột nhiên liền tuyên bố bà phải chuẩn bị về nước Mỹ.

Tin tức này đúng là đột ngột.

Vị Lâm nữ sĩ này không nói không rằng tiếng nào, đột nhiên bảo mình sắp về nước, làm cho mấy người trong nhà ai cũng chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Cố Thừa Di tiên sinh mới vừa nghe được tin tức, đang ngồi ăn cơm mà tay run lên, đôi đũa vừa kẹp được cục móng heo cuối cùng giơ lên, liền đánh rơi xuống bàn cơm trở lại: "Bà phải về nước Mỹ? Sao tôi còn chưa biết gì?"

Ai nói phu thê đồng tâm không rời không bỏ vậy?

Cục móng heo mới vừa rớt xuống trên bàn cơm đã bị Mạnh Dục Nhiên nhanh tay lẹ mắt thò đũa ra gắp vào trong chén mình.

Thiếu niên còn thập phần khiển trách mà nhìn ông ngoại: "Đừng lãng phí chứ."

Cố Thừa Di tiên sinh: "......"

Không biết vì sao, đột nhiên cảm giác mình thực không có địa vị gì cả là sao thế nhỉ?

Lâm Bình nữ sĩ liếc xéo Cố tiên sinh: "Không phải tôi phải về nước Mỹ, là ' chúng ta '."

Hai vợ chồng bọn họ về đây ở cũng được hai tháng rồi.

Vốn dĩ bà là lo con gái cưng của mình còn nhớ thương cái tên họ Mạnh kia, mới định lần này trở về mắng nó một trận cho tỉnh, nào biết, bà về đến nơi mới phát hiện nó đã tự động tự phát mà "Cải tà quy chính"......

Cái này làm cho Lâm Bình nữ sĩ nghẹn một ngụm khí trong cổ họng đều không có chỗ phát tiết, đành phải dốc hết sức lực càn quét mấy trung tâm mua sắm.

Không nghĩ tới, cuộc sống gia đình ở đây lại trôi qua quá thoải mái dễ chịu, mới loay hoay một chút mà đã trải qua hai tháng rồi, còn vẫn chưa muốn trở về Mỹ.

Quả nhiên, không có cái tên họ Mạnh kia, ngay cả không khí hít vào cũng thơm ngọt nha~

"Chúng ta không ở bên đó, Gia Thụ nó không biết chừng nó quậy sập nhà rồi không ? Không được, tôi phải đi về nhìn cái thằng nhãi ranh kia."

Thôi được rồi, trừ cô con gái đã lớn tướng là Lâm Y Y ra, người ta chẳng phải còn có một thằng con trai sao ? Cũng đâu thể nào bảo bà mặc kệ mọi chuyện, không cần quan tâm đến con trai ruột của mình được chứ !

Nhưng àm nói gì thì nói, sắp phải chia tay hai người thân của mình, trong lòng cô cũng nhịn không được sinh ra rất nhiều thương cảm.

"Mấy đứa cũng không cần nhớ hai ông bà quá nhiều, đợi ông về đó ở một tháng chi đó, cho ông ngoại có thời gian xử lý chút chuyện công ty đã, rồi sau đó cũng quay lại thôi."

Một câu này của Lâm nữ sĩ trong nháy mắt liền đánh mất cảm giác thương cảm của già trẻ lớn bé trong nhà.

Thật là vô địch phá hư không khí !

Trước khi chia tay, Cố tiên sinh cũng hẹn với nhóm bạn trong câu lạc bộ câu cá, mọi người cùng nhau ăn cơm đưa tiễn.

Mấy người bạn trong câu lạc bộ này mặc dù mỗi ngày đều ồn ào muốn Cố tiên sinh mời khách, mà khi Cố tiên sinh thật sự mời bọn họ một bữa tiệc lớn, trong lòng cả đám cũng không có ai quá dễ chịu.

Người đều là động vật có tình cảm, ngay cả nuôi con chó con mèo trong nhà lâu ngày rồi cũng sẽ có cảm tình mà.

Lão Cố này tuy rằng về nước không bao lâu, nhưng mỗi ngày ông đều ra tới câu cá, ngoại trừ mấy ngày ông đi du lịch với cả nhà ra, ngày nào cũng không nghỉ, hoạt động trong câu lạc bộ cũng thập phần tích cực, đối với mọi người cũng rất tốt.

Người này đột nhiên nói đi là đi......

"Khụ khụ khụ, không khí bây giờ sao hơi giống lễ truy điệu nhỉ?"

Một câu này của Cố Thừa Di tiên sinh lập tức liền đánh mất thương cảm của mọi người.

Nhưng ông vẫn không có chút tự giác nào mà tằng hắng giọng, nói: "Mọi người cũng không cần phải quá nhớ tôi, tôi về bên đó cao lắm là hai tháng, thuận tiện xử lý một chút xíu việc công ty, sau đó còn quay lại tìm mấy ông đi câu cá mà."

Điểm này, hắn cũng rất đồng ý với Lâm Bình nữ sĩ.

Tuy rằng thời gian ông sinh sống tại nước Mỹ dài hơn rất nhiều, nhưng cái câu 'lá rụng về cội' không phải một lời nói suông, về nước bỗng nhiên lại có một cảm giác thân thuộc không thể diễn tả được.

Cố tiên sinh ở bên này câu cá hai tháng lại sinh ra một cảm giác xúc động muốn nhanh chân giao công ty cho cái thằng nhãi ranh kia, còn mình có thể rũ bỏ gánh nặng, sống cuộc đời về hưu hưởng phúc.

Ngẫm lại mỗi ngày có thể thong thả tự tại, xách cần đi câu cá,vui sướng đến mức có thể bay lên!

Những người khác còn chưa thoát khỏi cảm giác lưu luyến không rời, mà Cố tiên sinh giờ phút này trong đầu đều là hình ảnh sau khi về hưu có thể thả bay mình, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

Mọi người nhìn ánh mắt ông, tức khắc đều có chút một lời khó nói hết.

Từ một trình độ nào đó mà nói, Cố tiên sinh cùng Lâm Bình nữ sĩ sở dĩ có thể trở thành một đôi quyến lữ, có lẽ do sóng điện não của hai người thường xuyên đều ở cùng một kênh đi.

Đôi vợ chồng già này chọn một ngày hoàng đạo để lên đường cho may mắn......

Kỳ thật cũng chính là ngày hôm sau!

Tuy rằng nghe Lâm Bình nữ sĩ nói sẽ đi càng sớm càng tốt, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy!

Lâm Y Y và hai đứa nhỏ còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt nữa.

Vị nữ sĩ này cũng vô cùng dứt khoát, khi đến cùng Cố tiên sinh thì mỗi người một vali, giờ khi đi cũng mỗi người xách chỉ một cái vali.

Điểm khác nhau chính là đống quần áo, đồ đạc, túi xách trong vali lúc bà mang về thì bây giờ đã hoàn toàn đổi thành đồ mới toanh mà hai tháng nay bà càn quét các trung tâm mua sắm tích cóp được.

Lâm Y Y bảo Tiểu Trần đưa Mạnh San San đến lớp học múa, còn mình và Mạnh Dục Nhiên thì cùng nhau đưa đôi vợ chồng già ra sân bay.

Sân bay, màn chia tay lưu luyến rơi nước mắt......

hoàn toàn không xảy ra!

Không đề cập tới hai vợ chồng này có bao nhiêu hưng phấn, lạc quan, trước khi vào trong sân bay, Lâm Bình nữ sĩ còn mạnh mẽ vỗ vỗ vai con gái bà: "Lần này mẹ trở về, nuối tiếc nhất chính là chưa tìm được cho con một người đàn ông tốt. Nhưng con cứ yên tâm, để lần sau mẹ trở về, nhất định sẽ sắp xếp cho con thêm mấy buổi xem mắt nữa mới được."

Lâm Y Y: "......"

Vị nữ sĩ này sau lại chấp nhất với chuyện này như vậy?

Mạnh Dục Nhiên đứng kế bên nghe được, nhìn thời gian trên di động, thúc giục: "Bà ngoại, ông ngoại, đã đến giờ!"

Nhanh chân đi thôi, nhanh đi thôi!

Sau khi đưa tiễn hai vợ chồng già, Lâm Y Y thấy tâm tình Mạnh Dục Nhiên có hơi xuống dốc, chỉ cho là mấy đứa trẻ không chịu nổi không khí chia lìa như thế này, liền khuyên nó: "Bọn Từ Kiệt không phải tìm con rất nhiều lần rồi sao, sao con không đi chơi với tụi nó nhiều một chút? Nghỉ hè mà một mình cứ loay hoay trong nhà buồn lắm...... Con xem, em gái con còn đi học thêm hai lớp năng khiếu kìa."

Ba đứa Từ Kiệt, Lý Việt Bân cùng Tạ Ninh có quan hệ không tồi với nó, hơn nữa bọn nó đều cùng học cùng một trường tiểu học, thi lên trung học cũng cùng trường đó, chỉ thay đổi thành khu vực các lớp trung học mà thôi. Nếu may mắn không chừng lại được học chung lớp, tiếp tục trải qua ba năm trung học cùng nhau nữa.

Lâm Y Y là biết Mạnh Dục Nhiên không quá thích kết giao với bạn bè, có ba đứa bạn học chung từ tiểu học như vậy, loại duyên phận này đâu phải dễ dàng?

Hơn nữa ba thằng bé kia cô đã gặp qua hết rồi, đều là những đứa trẻ ngoan, cô hy vọng bọn nó sẽ chơi cùng với l Mạnh Dục Nhiên.

Đỡ cho thiếu niên này mỗi ngày lạnh mặt, suốt ngày đều làm ra vẻ không có gì hứng thú. Cái gì tránh được thì tránh cái đã, chủ yếu thay đổi thái độ cho thằng bé một chút, không đến mức để nó chui đầu vào vai phản diện nữa.

Mạnh Dục Nhiên tùy ý gật gật đầu, vừa lúc đó điện thoại của Từ Kiệt cũng gọi tới.

Từ Kiệt vốn là thằng bé ưa lảm nhảm, còn không đợi Mạnh Dục Nhiên nói "Alo" một tiếng, nó ở đầu dây bên kia cũng đã bá bá bá mà nói không ngưng miệng: "Tiểu Nhiên, buổi chiều có trận thi đấu hữu nghị của trường mình với một trường khác, vẫn biết là tụi tao kêu mày tới bao nhiêu lần rồi, nhưng mà mày cũng bận không thèm tới......"

"Tao tới."

"...... Nếu như mà mày không tới......"

Từ Kiệt đang nói liền ngưng bặt, trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp Mạnh Dục Nhiên vậy mà lại đồng ý, giống như bị người ta bấm nút stop trên đài mà đột nhiên im hơi lặng tiếng.

Chờ đến khi Mạnh Dục Nhiên sắp không kiên nhẫn nổi, nó mới như sống lại lần nữa: "Ai?! Mày thật sự tới hả ? Ê vậy tao nói cho tụi nó nga, mày đồng ý rồi không được giở quẻ nói ngược đâu á, bằng không tao nhất định tới tận nhà mày lôi mày ra......"

Mắt Mạnh Dục Nhiên trợn trắng.

Thằng nhóc con cuối cùng cũng đi ra ngoài chơi với bạn, còn con gái thì đã đi học múa, biệt thự Lâm gia lại một lần nữa khôi phục vẻ quạnh quẽ đã lâu không thấy.

Lâm Y Y rảnh đến mức lông tay muốn mọc dài ra, quyết định đi qua nhà hàng Nhất Hào vậy.

Hên là còn mở cái nhà hàng, tóm lại cũng có công ăn chuyện làm......

Hiện tại, bây giờ cô tựa hồ như hơi thông cảm cho nguyên chủ vì sao thời thời khắc khắc luôn nhìn chằm chằm Mạnh Ngôn, ngay cả người ta vào đoàn phim cũng chết sống muốn đi theo......

Bởi vì cô ấy rảnh không có chuyện gì làm a!

Việc kinh doanh của nhà hàng vẫn trước sau như một, được mọi người ưa chuộng rất nhiều.

Lúc này đã qua giờ ăn trưa rồi, không còn là lúc nhà hàng đông khách nhất, vậy mà kể từ khi cô bắt đầu đeo tạp dề vào nấu ăn, đến hơn một giờ sau thì mới buông chảo buông nồi ra được.

Kỳ thật, hiện tại có cô ở nhà hàng hay không cũng không có vấn đề gì lớn, cô đã định ra một số món ăn chiêu bài của nhà hàng mà chỉ cho hai vị đầu bếp chính mỗi vị vài món rồi.

Vì giữ chân hai vị đại sư phụ này, cô còn chia một số cổ phần của nhà hàng cho họ......

Danh tiếng của cửa hàng xây dựng nên không dễ dàng, nếu để bọn họ bị người khác đào đi rồi, tất nhiên cũng không nhất định sẽ ảnh hưởng đến chất lượng hiện tại của nhà hàng, nhưng cô cũng sẽ thực hao tổn tâm trí.

Hiện tại, cái nhà hàng này cũng coi như là "sự nghiệp chung" của bọn họ, cho nên lúc này mới làm người ta có lòng trung thành cùng tiến cùng lui.

Mạnh Dục Nhiên được tài xế lão Vương dùng chiếc Porsche của ông ngoại nó đưa nó đến trường.

Trường quốc tế này thật ra cũng có rất nhiều khu vực không mở ra cho người bên ngoài, nhưng đối với học sinh của trường mình, như các nhóm muốn rèn luyện điền kinh hay bóng rổ gì đó, bất luận trường đang nghỉ hay đang hoạt động, đều cho phép học sinh của trường sử dụng sân chơi, chỉ cần thông báo trước một tiếng là được.

Trong trường này có không ít các khu huấn luyện thể dục đạt chuẩn của quốc gia, học sinh của trường cũng hăng hái rèn luyện và đạt không ít giải thưởng. Cho nên việc thi đấu này về phía nhà trường cũng vô cùng cổ vũ học sinh, ngoại trừ lấy được các giải thưởng lớn tăng uy tín cho trường, còn có thể để bọn trẻ phát triển thể chất và tinh thần tốt.

Lần này cũng là lần đầu tiên mà đội bóng rổ của một trường công lập nổi tiếng thành phố đến nơi này tham gia thi đấu.

Cùng là không khí học tập cho học sinh trung học, nhưng so với một bên là nghiêm túc, cứng nhắc tràn đầy không khí học và học, thì điều kiện sinh hoạt của trường học tư nhân này có thể nói là làm người ta có cảm giác mới mẻ.

Vừa tiến vào là một không gian xanh um đầy hoa cỏ tươi tốt, chính giữa là một con đường nhỏ uốn lượn quanh co qua các đồi cây thấp, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy mấy toà nhà dạy học đứng sừng sững với phong cách hiện đại và mới mẻ, chiếm diện tích rất lớn, đừng nói là một cái trường, thậm chí hai ba cái trường học cộng lại cũng chưa lớn bằng nó!

Thật ra, bọn học trò của trường công lập và trường quốc tế tư nhân như thế này, vốn dĩ đã nhìn nhau không mấy thuận mắt.

Một bên là trường công lập nổi tiếng chú trọng việc học, thi đỗ, lúc nào cũng thành tích tốt nhất thành phố, càng học càng cạnh tranh, cả đám đều một kiểu mắt cao hơn đỉnh đầu.

Một bên lại là trường học tư nhân, học phí cao muốn dọa người, tới nơi này học chủ yếu là con cái các gia đình có điều kiện rộng rãi, phải nói đây là đám sinh ra đã là con cưng ngồi trên đống tiền.

Tóm lại một câu, ai cũng không phục ai.

Vậy mà loanh quanh lòng vòng, đội bóng rổ của hai trường lại phải thi đấu với nhau, tuy nói đều chướng mắt đối phương, nhưng giống như là trời sinh đã là đối địch, cuối cùng vậy mà cũng có thể đụng độ.

"Cái trường học này không tồi nha."

Tịch Nho một tay xoay xoay trái bóng rổ, quả bóng đặt trên đầu ngón tay dưới tác động của tay còn lại cứ xoay tít mù, một bên nhìn đông nhìn tây: "Bất quá, trường học đáng giá không có ý nghĩa là học sinh đều đáng giá, đúng không A Triết."

"Lần trước thua chúng ta, còn bày đặt nói vì đấu bên trường chúng ta, do chúng ta chiếm ưu thế sân nhà, lần này đấu một trận cho tụi nó hoa rơi nước chảy, cho tụi nó thua kêu cha gọi mẹ luôn."

Có người xuỳ cười: "Hơn nữa, lần này chúng ta còn có A Triết."

Thiếu niên mặc áo thun trắng, đôi tay nhét vào túi quần, thanh thản đi trên con đường hẹp quanh co, hoàn toàn trầm mặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.