Xuyên Qua Làm Mẹ Bia Đỡ Đạn

Chương 23




Cùng với chuyện thiếu niên trong nhà sắp tốt nghiệp, thầy giáo trong trường cũng tuyên bố muốn mở một buổi họp phụ huynh.

Tới gần kỳ thi, thầy cô giáo cũng thực khẩn trương, dạy 6 năm, thành bại ở đây.

Tuy ở trường đều có thầy cô giáo tận tâm chỉ bảo, nhưng con đường học hành của các học sinh còn phải nhờ phần lớn vào sự chú ý của phụ huynh ở nhà.

Cho nên, lại một lần hấp tấp khẩn trương triệu tập họp phụ huynh.

Mạnh Dục Nhiên bước ra khỏi cổng trường, quen cửa quen nẻo tìm được chiếc Bentley màu trắng, leo lên ghế phụ bên cạnh tài xế.

"Hôm nay không đi đón San San sao?"

Trên xe không có ghế dành cho trẻ em, cô bé nhỏ cũng không thấy ngồi ở vị trí hay ngồi đó.

Lâm Y Y đã khởi động xe, vừa nói vừa nhìn kính chiếu hậu lùi xe: "Hôm nay bà ngoại con đã đi trước một bước đến nhà trẻ đón San San rồi, nói là hẹn người ta ăn cơm chiều, muốn đem cháu ngoại qua đó khoe một trận."

Mạnh Dục Nhiên đã mười ba tuổi, tuổi này thiếu niên có chút khó chịu, đặc biệt không thích đi cùng người lớn ra ngoài, lại vô cùng đặc biệt không muốn đối mặt với mấy bà cô bà dì hay nói chuyện rơm rả, bọn nó quả thật không chống đỡ nổi.

Với nó mà nói, còn không bằng ở nhà đọc sách.

May mắn Lâm Bình nữ sĩ còn có một đứa cháu ngoại gái mới sáu tuổi.

Thiếu niên gật gật đầu.

Tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thuận miệng nói: "Trường học báo muốn mở họp phụ huynh."

Vừa mới nói xong, thằng bé đã làm ra vẻ mặt dường như không có việc gì : "Không sao cả, dạo này mẹ bận rất nhiều việc, để thím Trương đi tham dự cũng được."

Lời này cũng nói được......

Lâm Y Y hơi hơi sửng sốt.

Nguyên chủ đúng thật là không quan tâm con cái của mình một chút nào, ngay cả những hoạt động của con cái, phụ huynh trong nhà cũng chưa lần nào tham gia.

Trước kia là Lâm Bình nữ sĩ khi trùng hợp ở trong nước thì còn đi giùm, nhưng hơn phần lớn thời gian đều là bà ở nước ngoài, trong chốc lát không thể nào bay về kịp, nên những lúc này phần lớn là má Trương mụ hoặc là Tiểu Trần đi thay.

Trong lòng Mạnh Dục Nhiên cũng không quá hy vọng gì.

Gần đây mẹ nó đã có chút thay đổi, đối với hai anh em bọn nó cũng quan tâm săn sóc, săn sóc tỉ mỉ là đằng khác. So với trước đây cũng không giống nhau, nhưng từ trước giờ mẹ nó chưa bao giờ đi tham gia họp phụ huynh cho nó cả.

Cho dù trong lòng ẩn ẩn có chút chờ mong, nhưng trước kia thất vọng quá nhiều, hiện tại nếu vẫn như trước, cũng không có gì...... đi.

Ánh mắt thiếu niên nặng nề hẳn, không biết suy nghĩ cái gì......

Mãi đến khi có người bắt lấy cánh tay nó.

Lâm Y Y một tay vẫn đang nắm tay lái, một tay lại bắt lấy tay Mạnh Dục Nhiên, cần bàn tay thằng bé vào trong bàn tay của mình.

Tuy tầm mắt cô vẫn tập trung nhìn đường phía trước, nhưng cũng có thể cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt của thiếu niên.

"Họp phụ huynh con trai của me, mẹ tại sao lại không đi chứ?"

Cô ôn nhu nói: "Ngoại trừ bà ngoại, ông ngoại con, con và San San chính là những người thân thiết nhất của mẹ, trước kia mẹ không quan tâm chăm sóc tốt cho hai đứa, mẹ xin lỗi. Từ đây về sau sẽ không có chuyện đó nữa."

Mạnh Dục Nhiên nhìn thẳng vào người phụ nữ bên cạnh.

Sườn mặt của bà đặc biệt đẹp, làn da trắng nõn, gương mặt phiếm hồng.

Nó trước nay đều không cảm thấy mẹ nó lại xinh đẹp như vậy.

"Sao cũng được."

Nó thấp giọng lẩm bẩm, quay mặt đi.

Chỉ là, hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ xe lại cho thấy rõ môi thằng bé hơi hơi cong lên, tiết lộ tâm tình đang rất tốt của nó.

Còn hai ngày nữa là nhà hàng "Nhất Hào" của Lâm Y Y đã chuẩn bị ổn thoả.

Cô vốn dĩ cho rằng còn lộn xộn trang hoàng trang trí, thế này cũng phải sau khi hai đứa nhóc trong nhà nghỉ hè mới có thể khai trương được, không thể nghĩ rằng hiệu suất làm việc của đội ngũ thiết kế và thi công này thật sự cao như vậy.

Trước khi khai trương, Lâm Bình nữ sĩ rất có kinh nghiệm tìm công ty tuyên truyền, giúp cô lập ra một kế hoạch quảng cáo tốt.

Đầu tiên là phát lên mạng một chút quảng cáo tương quan, ví dụ như toàn cảnh nhà hàng, còn có mấy món đồ ăn đặc sắc thoạt nhìn thập phần mê người, ngay cả món ngọt sau khi ăn xong cũng được nhấn trọng điểm.

Đồng thời, trên Wechat di động hay các ứng dụng mỹ thực cũng trịnh trọng đăng quảng cáo tuyên bố thời gian khai trương, khuyến mãi mạnh mẽ trong tuần đầu tiên.

Đi hai người sẽ được miễn phí một người nha.

Cư dân mạng cũng rất sôi nổi share lại thông tin này, còn nhờ người nhà và bạn bè hỗ trợ chia sẻ thông tin đi khắp nơi.

Bởi vì nếu có thể chia sẻ cho 50 người, ngoại trừ hoạt động kể trên, còn được tặng đồ uống và món ngọt miễn phí.

Đây là lợi dụng tâm lý ham món lợi nhỏ của nhân loại.

Dù sao mặc kệ thế nào, đều thực có lời, một người trả tiền còn một người miễn phí, vậy tương đương với giảm nửa giá rồi, còn có cơ hội có đồ uống và bánh ngọt tráng miệng miễn phí nữa chứ.

Mọi người đều yên lặng nhớ kỹ thời gian khai trương.

Hoạt động khuyến mãi diễn ra liên tục một tuần, tùy tiện ngày nào đó đều có thể qua thử xem xem.

Nếu không có Lâm Bình nữ sĩ, Lâm Y Y thật không dám tiêu nhiều tiền đến như vậy.

Nhưng mà hiệu quả cũng quá rõ ràng.

Ngay ngày khai trương đầu tiên đã có không ít người đến ủng hộ.

Nhà hàng chia ra thành hai tầng, tính luôn cả phòng bếp thì tổng diện tích cũng khoảng 700 mét vuông, bố trí 25 bàn bốn người và 16 bàn hai người.

Nói cách khác, số lượng khách có thể phục vụ chỉ tối đa là 132 người, đó là chưa kể một số bàn bốn người lại có thể chỉ ngồi hai người hoặc ba người.

Nhưng sau khi nhà hàng chật ních rồi, khách hàng còn chưa tới phiên cũng chỉ có thể chờ ở ngoài cửa.

Không nghĩ tới ngay ngày đầu vừa mới khai trương thôi khách đã xếp thành một hàng dài ở bên ngoài như thế này.

Lâm Y Y vội vã chuẩn vị xong một đợt cơm trưa đã mệt đến nằm liệt.

Tuần đầu tiên chủ yếu là các hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ, lấy được sự nhận biết và ưa chuộng của khác hàng, căn bản cũng không nghĩ kiếm tiền gì.

Nhưng mà, lúc trước không nghĩ tới ngày đầu tiên lại có thể buôn bán tốt đến như vậy, nên nói nghiêm khắc một chút, công tác chuẩn bị liền có chút không đầy đủ.

Cô bảo cửa hàng trưởng dùng thời gian ngắn nhất để đi càn quét mua một đống ghế đơn, loại có thể chồng thành một chồng, để cho hàng khách đang xếp hàng dài bên ngoài có chỗ ngồi xuống chậm rãi chờ.

Lúc đầu cũng là do cô phát hiện, có người thấy số lượng người xếp hàng quá đông liền quay đầu đi tìm nhà hàng khác.

Cũng có những người dù đã xếp hàng nhưng không kiên nhẫn lắm, giữa chừng rời đi cũng không ít.

Lâm Y Y lại kêu người phục vụ, bảo bọn họ chuẩn bị thật nhiều đồ uống, phát cho những người đang đứng chờ đợi, để khách trong lúc chờ còn được miễn phí thức uống.

Loại ơn huệ nhỏ này tuy rằng bé nhỏ không đáng kể, nhưng tuyệt đối là có thể giữ lại phần lớn khách.

Mọi người vẫn chưa quen với nhà hàng này, có thể có chút hảo cảm, tiếp theo nếu có người đang do dự muốn rời đi cũng vì phần tâm ý này mà ở lại, hoặc quay lại lần sau.

Mà Lâm Y Y rất tự tin với trù nghệ của bản thân.

Cô tin tưởng rằng chỉ cần có người tiến vào nếm thử sẽ thích, dù cho tuần khuyến mãi này kết thúc, độ hot tan đi, cô cũng có thể lưu lại không ít khách hàng trung thành.

Ngay từ đầu vào nhà hàng, mọi người cũng chỉ ôm tâm thái xem thử như thế nào, tùy ý lựa chọn một số món ăn chủ đạo của nhà hàng.

Những món chủ đạo là Lâm Y Y chọn lựa kỹ càng, cần phải giữ vững tiêu chuẩn tuyệt đối.

Hiệu quả rõ ràng.

Khách hàng sau khi nếm thử, lại sôi nổi kêu thêm vài món nữa.

Vì sao ở cái đất nước này kinh doanh đồ ăn thì thường đặc biệt tốt?

Bởi vì những người yêu thích mỹ thực rất nhiều nha!

Vì thế, sau khi ngày kinh doanh đầu tiên kết thúc, cô và cửa hàng trưởng ở bên trong kết toán lợi nhuận một chút.

Tuy áp dụng chương trình khuyến mãi đã bào đi không ít lợi nhuận, vậy mà số tiền kiếm được cũng không nhỏ nha!

Cửa hàng trưởng vuốt cằm: "So với mấy nhà hàng gần đây, kiếm được bao nhiêu cũng không phải là ít nha ! Sau này hết khuyến mãi, bán lại giá gốc, thỉnh thoảng tổ chức một số hoạt động gì đó là được."

Cửa hàng trưởng này là Lâm Bình nữ sĩ đào từ nhà hàng khác về đây.

Chuyện lớn như chuyện khai trương này, Lâm Bình nữ sĩ cùng Cố Thừa Di tiên sinh của bà cũng tới cổ động.

Nhưng cửa hàng thật sự quá đông khách, Lâm Y Y căn bản là không rảnh chiếu cố bọn họ.

Hai ông bà trước khi trở về, kích động chụp chút ảnh chụp, còn gửi lên cho vòng bạn bè của mình trên mạng ——

"Con gái nhà tôi mở nhà hàng nga, # hình #, # hình #, # hình #, # hình #".

Lấy hoàn cảnh nhà hai người, con cái trong nhà mở có cái nhà hàng thì có gì đặc biệt?

Cần phải khoe ra như vậy sao!

Bọn họ khinh thường thì khinh thường, nhưng nhìn đến đội ngũ khách hàng đang xếp thành một hàng dài như vậy, khó tránh khỏi sinh ra tò mò.

Có mấy vị giám đốc, công ty cũng mở gần bên này, giữa trưa không biết ăn cái gì, liền bảo trợ lý đi một chuyến, gói vài món ăn về.

Lâm Y Y không nghĩ tới, một bộ phận thu nhập lại phát sinh từ chỗ này.

Nhân mạch còn có thể dùng như vậy sao......

Việc kinh doanh của nhà hàng cũng từ từ đi vào quỹ đạo, liền thấy ngày họp hội phụ huynh sắp tới.

Hai mẹ con đánh xe tới trường học.

Cái trường học này, Lâm Y Y cũng không xa lạ.

Gần đây mỗi ngày ngoài chuyện đưa đón hai buổi, giữa trưa còn tới đưa cơm cho Mạnh Dục Nhiên, phòng học của nó có nhắm mắt cô cũng tìm tới được.

Lúc này, trong phòng học đều là phụ huynh học sinh ngồi.

Cũng có không ít học sinh cũng theo tới, chần chờ ngồi kế phụ huynh trong phòng học chưa đi ra ngoài, cũng có đứa đang đứng đợi ở hành lang.

Lúc Mạnh Dục Nhiên đến cũng gặp bọn Từ Kiệt.

Lâm Y Y bảo nó đi theo đám bạn nhóc của nó đi chơi đi, bản thân mình thì quen cửa quen nẻo mà đi vào phòng học, ngồi xuống chỗ ngồi của Mạnh Dục Nhiên.

"Côlà...... mẹ của Mạnh Dục Nhiên đúng không?"

Bên cạnh có người ngồi xuống theo.

Lâm Y Y kinh ngạc quay đầu: "À đúng."

Sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông đang cười như ánh mặt trời: "Chào cô, tôi là phụ huynh của Lý Việt Bân, ở nhà con trai tôi cũng hay nói chuyện nhắc tới con trai của cô, nó nói thằng bé là học bá, thành tích lúc nào cũng tốt, người lại đẹp, còn thường xuyên mang đồ ăn chia cho nó."

Lâm Y Y: "......"

Vị phụ huynh này cũng nói được thật nhiều nha......

Trên hành lang sát cửa, Lý Việt Bân cùng Mạnh Dục Nhiên đang kề vai sát cánh......

Đương nhiên, thuần túy là đơn phương một mình Lý Việt Bân kề vào thôi, lại còn bị Mạnh Dục Nhiên ghét bỏ tránh đi.

Nó cũng không thèm để ý, thập phần tiêu sái mà dùng tay hất hất tóc mái giữa trán: "Tiểu Nhiên, lần trước tao có nói với mày chuyện của ba tao đó, mày cảm thấy thế nào hả?"

Lý Việt Bân hiển nhiên là tà tâm bất tử, chỉ vào trong phòng học: "Mày xem, hai người bọn họ hiện tại ngồi nói chuyện vui vẻ không kìa!"

Cái thằng ngốc nghếch này, hoàn toàn không có một chút bất mãn nào với chuyện ba mình đang muốn tái hôn cả.

Càng ngược lại, nếu đối phương là mẹ của Mạnh Dục Nhiên, nó tuyệt đối giơ hai tay tán thành.

Trở thành anh em với Mạnh Dục Nhiên, hai người còn có thể sớm chiều chơi chung với nhau, mỗi ngày còn có thể học tập cùng nhau, thật tốt quá còn gì!

Lại nói mẹ Mạnh Dục Nhiên cũng xinh đẹp, người lại hòa nhã, mấu chốt nhất chính là, bà làm đồ ăn, làm đồ ngọt quá ngon.

Ảo tưởng một chút bản thân mình mỗi ngày đều bị mỹ thực vây quanh, thậm chí có thể ngủ trên một đống bánh kem, kẹo ngọt, mứt các loại......

Quả thực hạnh phúc đến không chịu được, nằm mơ đều có thể cười tỉnh!

Mạnh Dục Nhiên mặc kệ nó.

Quay đầu nhìn về phía cửa kính trong phòng học.

Trong phòng học, một người đàn ông đang nhìn mẹ nó cười đến thập phần sảng khoái......

Nháy mắt, mặt nó liền đen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.