Xuyên Qua Làm Mẹ Bia Đỡ Đạn

Chương 19




Sau khi Lâm Y Y và hai đứa nhỏ về tới nhà, cả nhà đoàn tụ xong, đến Lâm Bình nữ sĩ lấy ảnh chụp ra nói phải để cho cô đi xem mắt, tổng cộng mọi chuyện phát sinh không hơn nửa giờ......

Loại phong cách hành sự này, nói thật, người bình thường thật đúng là đua không nổi.

Lâm Y Y ngơ ngác nhận ảnh chụp trong tay bà, còn có chút không biết nên nói gì.

Lúc này, cô thật đúng là rất bội phục ba sau của mình.

Phải có trái tim mạnh mẽ đến cỡ nào mới có thể coi trọng vị Lâm Bình nữ sĩ cường đại này?

Còn có thể sớm chiều ở bên nhau vài thập niên như vậy......

Cô hơi mang đồng tình cho ba sau, liếc mắt nhìn ông một cái.

"Mặc kệ thế nào, trước tiên thì con cứ đi gặp một lần, cũng đâu phải bảo con lập tức kết hôn? Nếu như hai đứa thích hợp...... cùng lắm thì lại tiếp tục tìm hiểu người khác."

Giống như căn bản không cần đương sự đồng ý, Lâm Bình nữ sĩ giải quyết dứt khoát: "Còn nữa, đây chính là đối tượng có tố chất rất cao nha, đi du học trở về, người đứng đắn, tuyệt đối mạnh hơn so với con hát kia."

Nói ảnh đế người ta là con hát, vị nữ sĩ này thật là......

Lâm Y Y không còn lời gì để nói.

Chuyện tốt xấu gì đều để bà nói xong, Cố Thừa Di nghe bà nói những câu từ không đáng tin cậy đó vậy mà có thể tiếp thu tốt.

Ông đẩy đẩy mắt kính, nhìn Lâm Y Y nói: "Có câu này mẹ con nói đúng, chỉ là đi gặp một lần, được không được thì không bàn, cùng lắm thì coi như có thêm một người bạn."

Cố tiên sinh chỉ vào ảnh chụp nhìn cô nói: "Đây là con trai một ông bạn già của ta, tên là Lục Văn Xuyên, hiện tại là một CEO trong công ty đa quốc gia của gia đình, cũng hơn ba mươi tuổi rồi, người nhà hắn người cũng vì chung thân đại sự của hắn mà sốt ruột, nhưng thật ra lại rất phù hợp với ý của mẹ con."

Lâm Bình đắc ý quét mắt qua ông chồng nhà mình: Rốt cuộc cũng nói được câu tiếng người!

Lâm Y Y cũng theo tay ông ấy chỉ nhìn vào ảnh chụp, duỗi tay nhận, tức khắc có chút một lời khó nói hết.

"Cái vị nào trong này là Lục Văn Xuyên tiên sinh?"

Này mẹ nó, có thể tìm được mặt vị tiên sinh kia trong tấm ảnh chụp chung tốt nghiệp đại học với vô số bạn bè, mặt ai cũng nhỏ như con kiến thế này, cô thật sự bội phục hai ông bà già này nha!

Cố Thừa Di cũng có chút xấu hổ: "Cái này...... cũng là vì không có cách nào, người bạn kia của ta nói, con của hắn từ lúc lớn lên cũng không thích chụp ảnh, cũng không thể lấy mấy tấm hình hồi còn nhỏ ra đi lừa gạt con chứ."

Cho nên liền cầm tấm ảnh chụp chung với một đống người thế này đến lừa gạt hai ông bà già hai người có đúng không?

Lâm Y Y nhìn muốn đổ nước mắt.

Thật ra, đi xem mắt gì đó, đời trước cô thật đúng là chưa có cơ hội trải qua.

Thân nhân bên người cũng chả được mấy ai, khi cô còn niên thiếu cũng chỉ trải qua cuộc sống như cô nhi vậy.

Lại nói tiếp, cô vẫn rất hâm mộ người ta có thân nhân chịu vì chung thân đại sự của bọn họ mà nhọc lòng suy tính!

Cho dù việc này đối với tuyệt đại đa số người mà nói, bất quá là gánh nặng ngọt ngào.

Nguyên thân thì sao, một lòng một dạ đều nhào vào ông chồng trước ảnh đế của cô ta, đâu thể nào mới vài câu đã bị mẹ mình thuyết phục?

Cho nên lúc này mới có chuyện Lâm Bình nữ sĩ cường thế quyết đoán như vậy.

Dùng khí thế áp đảo con gái trước đã......

Chờ nó gặp được nhiều người đàn ông ưu tú khác, liền biết cái con hát kia chỉ là một kẻ hèn, không có hắn, trên thế giới này có rất nhiều đàn ông chờ xếp hàng cho con gái bà lựa chọn nha!

"Con còn trẻ, mới 33 tuổi mà thôi, cuộc đời cũng vừa mới khởi bước, muốn đàn ông kiểu nào mà chả có, còn muốn nói về gia thế, có ba sau của con làm hậu thuẫn, ngay cả Thái Tử cũng xứng đôi."

Lâm Bình nữ sĩ thật sự rất tự tin về con gái nhà mình: "Đối phương cũng rất hài lòng với điều kiện của con, cũng hy vọng con trai mình có thể tìm được con dâu xinh đẹp như vậy để thành gia thất, sinh một cặp con cái đáng yêu. Cũng vừa lúc, cha mẹ hai đứa đều không ở bên cạnh, cả hai đều phải tự mình sinh hoạt ở cái thành thị này, cũng có thể có cái nương tựa lẫn nhau."

Lâm Y Y nghe nghe, đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng......

"Mẹ, mẹ đừng nói với con là mẹ không nói cho đối phương biết con từng kết quá hôn nha?"

Lâm Bình nữ sĩ hơi hơi sửng sốt.

Lâm Y Y có chút không thể tin: "Mẹ cũng không nói cho đối phương con có hai đứa con đúng không?"

Lâm Bình nữ sĩ: "......"

Vị Lâm Bình nữ sĩ này cũng thực ngay thẳng......

Vừa thấy thái độ liền biết đều bị cô nói trúng rồi!

Lâm Y Y cũng không rõ vì cái gì, cuối cùng cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hiện tại cô không lo lắng chuyện xem mắt gì đó, cô cảm thấy người cần phải giữ bình tĩnh nhất hẳn là vị Lục tiên sinh chưa từng gặp mặt kia.

Cũng không biết, đối phương khi biết cô thật ra là đang muốn tái hôn, còn có con trai lẫn con gái, con trai lớn còn đã học tới năm đầu trung học thì có thể phản ứng như thế nào.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Y Y rời giường, làm bữa sáng cho năm người.

Mạnh Dục Nhiên thấy cô từ trong phòng bếp đi ra, mắt nhìn bộ váy mới trên người cô hai cái, liền có chút không cao hứng bĩu môi.

"Mẹ hôm nay còn có thời gian đưa tụi con đi học sao?"

Nó không có hứng thú ăn uống gì, chỉ gặm một ngụm bánh mì, nhai nửa ngày cũng không nuốt xuống nổi.

Hai đứa nhỏ trong nhà buổi sáng phải đi học, cho dù trường học cách nhà cũng không xa, nhưng phải rời giường sớm để ăn uống đúng bữa, cho nên ba người bọn họ ăn sáng trước hai người già kia l.

Lâm Y Y cũng thuận thế ngồi xuống, cầm một miếng bánh mì lên ăn.

Cô gật gật đầu, lại nghi hoặc hỏi: "Không phải mỗi ngày đều là mẹ đưa các con đi sao? Như thế nào, không muốn mẹ đưa con đi học hả?"

Bạn nhỏ Mạnh San San vội vàng chen vào nói: "Không dám đâu, con thích nhất mẹ đưa con tới trường đi học!"

"Vẫn là San San chúng ta ngoan nhất nhà ~"

Sờ sờ đầu con gái cưng, trong lòng Lâm Y Y tràn đầy thoả mãn.

Mạnh Dục Nhiên liền tiếp tục cúi đầu, yên lặng ăn bữa sáng.

Ba người kết thúc bữa sáng, Lâm Y Y vội vàng thu dọn bàn ăn, hai nhãi con liền ở phòng khách chờ.

Mạnh Dục Nhiên lập tức đi đến trên sô pha ngồi xuống, từ trên bàn trà cầm lấy một tấm ảnh chụp......

Đây là một tấm ảnh chụp lễ tốt nghiệp đại học có ước chừng hơn 40 người.

Trên ảnh chụp, cả trai lẫn gái đều mặc trang phục cử nhân, đầu đội mũ, theo thứ tự đứng thành ba hàng.

Nhiều người như vậy đứng cùng một khung hình đã là hoa cả mắt, còn muốn nhận ra khuôn mặt của người đàn ông nào đó từ nhỏ đến lớn hoàn toàn không biết mặt thật sự là một chuyện rất khó khăn.

Mạnh Dục Nhiên cười nhạo một tiếng, lạnh như băng.

Ngay khi nó nghe thấy tiếng bước chân ở chỗ rẽ qua nhà bếp truyền đến, càng đi càng gần, nó theo bản năng nhét cái ảnh chụp vào túi quần của mình.

"Xong rồi, chúng ta đi thôi."

Lâm Y Y cầm cặp sách giúp cô con gái nhỏ, dắt tay nó đi ra.

Sau khi đưa hai đứa con đến trường xong vòng xe trở về, Lâm Bình nữ sĩ đã dùng xong bữa sáng.

Bà đánh giá một vòng cách ăn mặc của Lâm Y Y, thập phần ghét bỏ thúc giục: "Buổi chiều còn phải đi xem mắt đó, con còn không sửa soạn cho chỉnh chu một chút."

Lâm Y Y mặc theo phong cách là có hơi tươi mát, hiệu ứng thị giác nhìn qua là thoải mái, nhưng cái này trong mắt Lâm Bình nữ sĩ, liền quá thuần tịnh!

"Không được, chờ lát nữa con đi đến cửa hàng làm đẹp, làm lại hết từ đầu tóc đến trang điểm xem nào."

Vị nữ sĩ này còn rất thời thượng, nhanh chóng liên hệ chuẩn bị cho con gái đi xem mắt rất kỹ càng.

Đến khi Lâm Y Y cuối cùng ngăn nắp lượng lệ mà xuất hiện trước mặt bà, Lâm Bình nữ sĩ rốt cuộc vừa lòng gật gật đầu: "Cái này được nè, có thể đi ra ngoài gặp người."

Vậy cũng có ý chính là trước nay cô đều cẩu thả không thể ra ngoài gặp người đúng không?

Lâm Y Y banh banh khóe miệng.

"Đúng rồi, bức ảnh kia đâu?"

Lâm Bình nữ sĩ có chút không thể nào hiểu được: "Mẹ nhớ rõ là mẹ đặt ở trên bàn trà nha."

Là cái ảnh chụp mà nhìn muốn lòi con mắt chỉ có thể nhận ra trên khuôn mặt ai cũng có hai con mắt và một cái miệng ấy hả?

Xem hay không xem cũng có cái gì khác nhau đâu!

"Thôi được rồi mẹ ơi, dù sao chờ lát nữa sẽ nhìn thấy người thật, có ảnh chụp hay không đều giống nhau."

Dù sao dựa vào cái ảnh chụp như vậy cũng không có cách nào nhận ra được đối phương!

Lâm Bình nữ sĩ lúc này mới từ bỏ.

Bà ở nhà một buổi trưa liền không làm chuyện gì khác, ngồi nghiêm chỉnh, chờ con gái báo cáo chiến thắng về.

Vị nữ sĩ này nhìn có vẻ còn khẩn trương hơn so với đương sự.

Địa điểm xem mắt là một quán cà phê trong một câu lạc bộ tư nhân.

So với các quán ăn, quán cà phê linh tinh khác, loại câu lạc bộ tư nhân này đều giới hạn phải có tư cách thành viên mới được vào, còn không dễ dàng bị người quấy rầy, là chỗ tiện lợi cho các cuộc gặp mặt và có tính tư mật rất cao, rất được các phú hào và các phu nhân nhà giàu có ưu chuộng h.

Lâm Y Y chỉ biết đối phương họ Lục, hơn 30 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ, lại có gia thế cũng tốt, là cao phú soái điển hình.

Trước khi đến đây, cả hai bên đều có số điện thoại của đối phương, chẳng qua cả hai bên còn chưa gặp mặt lần nào, trò chuyện với người xa lạ luôn có chút xấu hổ như vậy, cũng chỉ dựa vào thời gian đã hẹn, tới trước rồi nói.

Khi cô vừa đến, chỉ có mấy bàn ít ỏi là đang có khách ngồi, một đôi nhìn như tình nhân đang ngồi cùng nhau nhỏ giọng trò chuyện, ngoài ra, cũng chỉ có vị trí dựa vào cửa sổ là có một người đàn ông đang ngồi, đối diện là máy tính, trong tầm tay có một ly cà phê.

Nam, nhìn qua hơn ba mươi tuổi, tay áo sơ mi xăn lên tới khuỷu tay, lộ ra một cánh tay thon dài cứng cáp, trên ghế bên cạnh còn treo một cái áo khoác vest thông thường màu lam.

Lúc này, hắn đang nhìn thẳng vào màn hình máy tính đối diện, giống như đang chăm chú làm việc.

Làm CEO của một công ty đa quốc gia, ngay cả ra cửa đều không quên làm việc, khó trách người nhà phải nhọc lòng chuyện chung thân đại sự của hắn.

Lâm Y Y cúi đầu xác định thời gian một chút.

Cô đến sớm tám phút.

Vị Lục tiên sinh này tới còn sớm hơn cô!

Thôi được rồi, trước sau cũng phải đối diện, cô tiến lên, đi về hướng người đàn ông kia.

Lúc này, Lục tiên sinh mới vừa gửi xong email, thuận tay cầm lấy ly cà phê, đột nhiên ngưng lại.

Trước mặt chợt xuất hiện một người phụ nữ.

"Lục tiên sinh đúng không?"

Lâm Y Y lúc này cũng có chút khẩn trương.

Vừa rồi đi từ phía bên cạnh hắn lại đây, căn bản không thấy rõ diện mạo đối phương, hiện tại vị Lục tiên sinh này vừa nhấc đầu, hình dáng khuôn mặt của hắn vậy mà thập phần tú mỹ.

Áo sơ mi tiêu sái mở hai cúc, có thể tinh tường nhìn thấy da thịt bên trong màu đồng cổ, cũng vì màu da này làm diện mạo tú khí của hắn chuyển hóa thành vài phần ngạnh lãng.

Nghe được Lâm Y Y kêu hắn, hắn nhướng mày, rụt rè nâng cằm lên.

Nếu không phải Lâm Y Y đang nhìn chằm chằm vào hắn, nói không chừng cô cũng nhìn không thấy cái gật đầu rất nhỏ của hắn.

Xác định là đúng người, Lâm Y Y thuận thế ngồi xuống phía đối diện hắn.

"Chào anh, tôi là Lâm Y Y."

Vẻ mặt cô hơi chờ mong nhìn hắn.

Nếu đi xem mắt thì phải biết tên đối phương chứ nhỉ?

Bây giờ cô đã nói tên tuổi ra, đối phương cũng sẽ biết không nhận sai người.

Đáng tiếc, nam nhân này vẫn không nói một câu.

Lâm Y Y trên cơ bản đã xác định, đối phương khẳng định cũng là bị người nhà ép bức mới đến xem mắt, cho nên mới có bộ dáng thực không sao cả như vậy.

Này cũng khó trách, nhà trai điều kiện không tồi, các phương diện đều thực ưu tú......

Bề ngoài cũng đẹp.

Nếu đối phương vô tâm, cô cũng không ý, vậy kế tiếp liền nói ra mấy chuyện Lâm Bình nữ sĩ giấu giếm sẽ làm cho cô không còn gánh nặng tâm lý.

"Là như thế này, có lẽ anh còn chưa rõ ràng lắm, thật ra tôi đã từng kết hôn rồi."

Lâm Y Y thản nhiên nói: "Hơn nữa, tôi còn có hai đứa con nhỏ, con gái mới sáu tuổi, con trai đã mười ba tuổi."

Cho nên......

Chắc hắn phải hiểu cô ý gì chứ?

Vẻ mặt Lâm Y Y chờ mong nhìn hắn.

Chỉ thấy nam nhân này cong nhẹ đôi môi mỏng nhẹ, phác hoạ ra một tia ý cười nhàn nhạt, nháy mắt, toàn bộ vẻ mặt đều nhu hòa.

"...... Vừa hay, con trai tôi cũng mười ba tuổi."

Lâm Y Y:????


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.