Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

Chương 9




Vương Ngọc trở về cung điện chính mình, một tay hất ngang qua, những ngọn nến đang cháy bên cạnh đều ngã xuống đất, mấy cái giá gỗ tử đằng thượng hạng cùng gốm sứ tinh mỹ cũng đành chịu chung số phận mà tránh không khỏi, âm thanh đập phá dọa cho từng đợt cung nữ nô tài đều quỳ rạp xuống đất, nín thở không dám hô hấp, sợ Vương Ngọc lại đem lửa giận đổ hết lên đầu mình.

"Một đám hạ lưu đó mà cũng dám cùng bản quân đối nghịch.....Ta tuyệt không bỏ qua." Vương Ngọc nắm chặt tay, mặc cho móng vuốt đâm vào lòng bàn tay, máu đỏ tươi tràn ra vẫn không che dấu được lửa giận trong người, một cung nữ nãy giờ vẫn đứng một bên quan sát khẽ câu lên khóe miệng, tiến lên trấn an nói:" Chủ tử đừng sinh khí, một đám hạ lưu gì đó không đáng làm chủ tử tức giận, chủ tử vẫn là nên ngẫm lại xem làm thế nào để trả thù chúng a."

Vương Ngọc nhìn tỳ nữ của mình, ánh mắt thông minh, môi câu lên, lửa giận cũng tạm hoãn, ngồi lại trên ghế nhíu mi nói:" Ngươi nói không sai bọn chúng không đáng để ta tức giận!"

"Chủ tử nói phải, lần trước hắn may mắn thoát được, hôm nay là Tuệ Thần giúp hắn, lần sau chắc chắn vận may sẽ không đậu trên đầu hắn nữa đâu." Cung nữ thông minh tiếp tục thêm mắm dặm muối.

Vương Ngọc nghĩ đến gương mặt Hà Duyệt kia, phẫn hận không thôi, nhưng lại nghĩ việc hôm nay, không thể nóng vội liền quyết tâm nhẫn nhịn kiềm chế lửa giận, ý vị thâm trường nói:" Kẻ ti tiện kia mà cũng muốn đấu với bản quân, tốt nhất đừng để ta bắt được nhược điểm, bằng không........."

Cung nữ bên cạnh kéo dài miệng, âm hiểm thấp giọng nói:" Cho hắn chết không toàn thây". Vương Ngọc nhìn tỳ nữ bên mình, vừa lòng cười.

Hà Duyệt cùng Chu Tử Hoa là ở Dự Thạch Viên đi qua Dưỡng Tâm Đường thì tách ra, tuy nói Thượng Thị và Trung Thị chỉ hơn kém nhau một bậc nhưng nơi ở lại xa nhau, Hà Duyệt ở tại bắc khu hẻo lánh mà Chu Tử Hoa lại ở nam khu, cách nhau tới ba lộ trình.

Tạm biệt Chu Tử Hoa, Hà Duyệt vẫn nghĩ tới việc phát sinh hôm nay, kết quả quá chăm chú lướt qua cổng nam gặp phải Lương Thần Mục Trì.

Hà Duyệt nhìn người cao lớn dễ nhìn đôi mắt lạnh băng, hoàn toàn không thể tưởng tượng được người này thế nhưng lại là Lân nhi, thật muốn so sánh hẳn là anh tuấn hơn so với đẹp, gương mặt góc cạnh lạnh như băng làm người khác khó thở.

"Tham kiến Lương Thần."

Mục Trì nhìn Hà Duyệt, cũng không có mở miệng, Hà Duyệt không biết tại sao lại có điểm chột dạ, rõ ràng chuyện xấu gì cũng chưa làm, nhưng khi đối diện với người này trong đầu lại thôi thúc ý nghĩ chạy thoát thân.

"Duyệt Trung Thị....."

Hà Duyệt ngẩng đầu nhìn Mục Trì, đối diện ánh mắt sắc bén, Hà Duyệt có chút không hiểu, Mục Trì trầm mặc một hồi bước qua Hà Duyệt, khi xuyên qua cổng nam Mục Trì đưa lưng lại nói:" Cân nhắc mà đi."

Hà Duyệt quay đầu, Mục Trì đã không thấy thân ảnh, cân nhắc mà đi, là nói hắn làm việc nên lo lắng nhiều sao? Hà Duyệt có chút khó chịu, như thế nào tất cả mọi người đều nhắc nhở hắn, giống như bất cứ lúc nào hắn cũng phạm sai lầm vậy.

Bước đi rất nhanh đã về đến điện của mình, thấy Chanh Nhi đang quét rác, ánh mắt lại dời lên người Tiểu Toàn Tử, Tiểu Toàn Tử lắc đầu biểu hiện không có gì khác thường xảy ra.

"Chủ tử." Chanh Nhi thỉnh an nói.

Hà Duyệt gật gật đầu, nhìn nhìn lên bầu trời, liền không có tiến vài chính điện mà là đi tới phòng bếp, mặc dù không xa hoa nhưng vẫn là dược sửa sang tốt, nhìn nguyên liệu nấu ăn chung quanh, Hà Duyệt cuộn tay áo lên, bắt tay vào làm.

Chanh Nhi nhìn chủ tử nhà mình động thủ nấu cơm thì hoảng sợ, vội kêu lên:" Chủ tử, loại việc này để nô tỳ làm là được rồi, chủ tử người....."

"Chính là chỉ nấu cơm mà thôi có gì khó đâu, ngươi đi làm việc của ngươi đi, đừng làm phiền ta." Hà Duyệt phất phất tay, thấy Chanh Nhi vẫn không đi, liền chẳng thèm để ý nữa, cán bột, lăn ra, bao lại, hì hục vào gói cái gọi là giáo tử.

Làm xong một cái, ngay sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba... cái thứ một trăm, Hà Duyệt vừa lòng gật gật đầu, giũ sạch tay, trước mắt bỗng xuất hiện cái khăn tay, kinh ngạc nghiêng đầu, người phía sau làm Hà Duyệt hoảng sợ nhảy dựng lên.

"A, ngươi....ngươi tới hồi nào?"

"Lúc ngươi đang bận rộn."

Hà Duyệt nhìn nhìn cửa, không có thân ảnh Chanh Nhi, lại nhìn người trước mắt, Hà Duyệt nhọn mi nghi hoặc hỏi:" Ngươi có thật là không phải quỷ không, như thế nài vài lần vào cửa mà không hề có tiếng động vậy, dọa ta đến phát bệnh ta bắt ngươi bồi thường!"

Lãnh Diệc Hiên cười cười, cầm lên cái "bánh bao" trên bàn kia lên nói:" Là do ngươi quá tập trung, nói tới cái bánh bao này sao lại dài như vậy, ta là lần đầu tiên thấy a."

"Phốc... bánh bao cái gì đây là giáo tử!"( Chả biết là bánh gì)

" Giáo tử, tại sao lại gọi là giáo tử?"

Hà Duyệt bị Lãnh Diệc Hiên hỏi, bắt hắn làm giáo tử, nấu giáo tử còn được chứ bắt hắn giải thích thì không có khả năng, "Ta, ta chỉ biết cái này gọi là giáo tử còn tại sao kêu vậy, ta không biết, ngươi buổi trưa tới đây là để chực cơm đi?"

"Chực cơm?" Lãnh Diệc Hiên kì quái nhìn Hà Duyệt, Hà Duyệt mới phát hiện ra mình đang dùng từ ngữ hiện đại, vội vàng có lệ nói:" Chính là ăn cơm."

"Duyệt Nhi làm nhiều như vậy không phải là chuẩn bị cho ta sao?" Lãnh Diệc Hiên xấu xa cười nói.

Hà Duyệt rùng mình một cái, tức giận đoạt lại giáo tử trong tay Lãnh Diệc Hiên, bất mãn nói:" Vì sao câu cuối cùng kia lại kêu ta như vậy a?"

Lãnh Diệc Hiên không quá hiểu vì cái gì mà Hà Duyệt lại kích động như vậy, sau khi nghe giải thích nhịn không được cười ha hả, tiểu gia hỏa này lại có ý như vậy, nhíu mày nhẹ giọng tới gần hỏi:" Thế gọi là gì? Tiểu Duyệt, Duyệt Quân hay vẫn là......Duyệt." Chữ cuối xùng kia la lên làm Hà Duyệt run sợ, vươn tay sờ sờ cái trán của Lãnh Diệc Hiên," Không có phát sốt, chứng tỏ bình thường, Diệc Hiên ngươi khoing cần cùng ta nói giỡn, chỉ là cái tên mà thôi kêu Hà Duyệt là tốt rồi."

Lãnh Diệc Hiên cười, đứng thẳng thân thể, nhìn chằm chằm vài sườn cằm ai kia đang chột dạ, cảm giác mệt mỏi buổi sáng hoàn toàn tan biến, cười nói:" Ân, gọi là Duyệt tốt lắm."

"........." Hà Duyệt nhìn thoáng qua Lãnh Diệc Hiên, nói đúng hơn là trừng mắt qua, lần đầu tiên phát hiện thì ra người này lại mặt dày mày dạn như vậy, nhưng rất kì quái là không hề chán ghét đối phương gọi mình như vậy, thậm chí còn có điểm mong chờ.

Mong chờ, ngô ngô ngô......Hà Duyệt cuống quít lắc đầu, hắn như thế nào lại có thể mong chờ, tuy nói là đã lâu không gặp nhưng như thế nào lại mong chờ đối phương gọi mình như vậy, không đúng, đối phương là nam, mình cũng là nam, làm sai có thể..... Lại không đúng, thời đại này thân phận của mình là Lân nhi cùng nam nhân có điểm khác biệt, mà thế giới này cũng thịnh hành nam phong, kia...

"Duyệt..." Lãnh Diệc Hiên khẽ gọi, Hà Duyệt nghiêng đầu lại nhìn gương mặt đẹp trai xuất thần, hoảng hốt dời tầm mắt, cũng thầm mắng trong lòng, Hà Duyệt, ngươi là đầu óc có vấn đề đi, đối phương thế nhưng là thần tử của Hoàng Đế, ngươi lại là nam thị của Hoàng Đế, như thế nào có khả năng, còn nữa đừng để bị cái thế giới này tẩy não a!!!!!!!!! (😌)

"Duyệt."

"Hả...làm sao!" Hà Duyệt khó chịu trả lời, Lãnh Diệc Hiên bình tĩnh chỉ vào trong nồi, Hà Duyệt nghiêng đầu nhìn về nồi giáo tử, thét to:" Aaaaaaaa.... giáo tử của ta, Diệc Hiên ngươi như thế nào không nhắc ta sớm hơn a, không đúng, đều tại ngươi, đi ra ngoài bằng không ta liều mạng với ngươi!!!" Hà Duyệt nổi giận đùng đùng đêm Lãnh Diệc Hiên đuổi ra khỏi bếp, Lãnh Diệc Hiên cười ha ha đứng ở cửa phòng bếp chờ đợi, về phần cái người đang ở trong phòng, khuôn mặt đỏ trướng ngồi xổm xuống, khó có thể bình phục tâm tình sau cái ý tưởng kì quái của chính mình.

Ngọ thiện với giáo tử tốt đẹp đi qua không bằng nói là trận chiến cướp đoạt đi qua, Hà Duyệt lần đầu tiên phát hiện sức ăn của Lãnh Diệc Hiên tốt như vậy, rõ ràng ngày thường không có ăn như thế mà.

Hà Duyệt gắp một cái giáo tử, hỏi:" Giáo tử này ăn ngon như vậy sao?"

Lãnh Diệc Hiên cười mà không nói, hé miệng đem cái giáo tử trên đũa của Hà Duyệt ăn, Hà Duyệt sợ tới mức làm rớt đôi đũa trong tay, khẩn trương nói:" Diệc Hiên, ngươi xác định là không cần gọi Thái y nhìn xem sao, ta như thế nào thấy ngươi hôm nay có điểm kì, không, rất kì mới đúng."

Kỳ quái sao? Lãnh Diệc Hiên cũng tự cảm thấy thái độ của mình hôm nay khác ngày xưa, nhìn vẻ mặt Hà Duyệt lo lắng, Lãnh Diệc Hiên thu hồi ý cười, ánh mắt quá đỗi ôn nhu, nhìn Hà Duyệt,: "Có lẽ là vì ngươi đó."

Trái tim rõ ràng so với bình thường đập nhanh hơn hai nhịp, Hà Duyệt dời tầm mắt, kích động đứng lên, gọi Chanh Nhi thu thập đồ trên bàn, tiến ra sau bình phong,khi đang bỏ áo khoác la lụa mỏng, Lãnh Diệc Hiên xuất hiện dọa Hà Duyệt nhảy dựng, chạy nhanh sửa sang lại quần áo, khẩn trương hỏi:" Ngươi, ngươi như thế nào có thể đi tới nơi này?"

Có lẽ động tác quá lớn, lúc Hà Duyệt mở miệng chất vấn Lãnh Diệc Hiên thì ngọc trâm bung ra, tóc dài phân tán, mắt hồ kinh ngạc, cảnh đẹp trước mắt làm Lãnh Diệc Hiên tâm động(*)

(Tâm động ở đây không phải chỉ có thích mà còn là nổi lên dục vọng)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.