Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Chương 66




Đến giờ mão (năm giờ sáng) hôm sau, cơn sốt của Dạ mới lui, ta yên tâm thở phào nhẹ nhỏm, đắp chăn cho nó, đứng dậy hoạt động gân cốt. Mở cửa sổ cho không khí tươi mới tràn vào, tâm tình vẩn đục của ta mới thanh minh được vài phần.

Đang nghĩ nên tìm Ny Ny nơi nào, thương thế của Dạ, cùng việc nên xử lý những hắc y nhân kia như thế nào, trên người đột nhiên nhiều hơn một kiện áo khoác, ta hồi thần, quay đầu lại nhìn Ngả Á, thấy trên vầng trán hắn không che dấu được mệt mỏi, ta đau lòng nói: “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

“Hài tử gây sức ép lợi hại.”

“Sao lại không gọi ta?” Đêm qua hắn cơ hồ không trở mình, ta cho là hắn ngủ say, không nghĩ là do hắn không muốn quấy rầy ta, cho dù khó chịu cũng không động đậy càng không lên tiếng gọi. Tay hắn lạnh giá, ta đưa hắn lãm đến trước người, bọc lại trong áo khoác lông cừu.

Hắn không nói gì, thân thể tựa vào, đem sức nặng toàn thân đặt trên người ta, ta nhấc chân kéo một chiếc ghế dài gần đấy đến, ngồi xuống, ôm hắn ngồi ở trên đùi, hôn nhẹ lên đôi môi lạnh, “Ngủ đi.”

Ngả Á ngủ rất nhanh, ánh mắt chậm rãi tản ra, ta ôm hắn tựa bên khung cửa sổ, khép mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.

Giờ tỵ (chín giờ sáng), Dạ tỉnh lại, thần trí tuy rằng thanh tỉnh nhưng tinh khí vẫn không đủ, vẻ mặt mỏi mệt, thần sắc ủ rũ.

“Dạ, biết Ny Ny đi nơi không?”

Dạ ngâm ô ô hai tiếng, giãy dụa muốn đứng lên, ta đè vai hắn lại, đưa Dạ nằm trở về giường.

“Nằm nói, không cần lo lắng, ta sẽ mang Ny Ny về.”

“Hẻm nhỏ, điềm hương, mê dược, hắc y nhân, mang đi, độc tiêu. . .” Năng lực biểu đạt của Dạ vẫn chưa thành thạo, nói chuyện chỉ có thể dùng câu hai chữ.

Ta tổ hợp những tin tức này lại một chút, “Trong hẻm nhỏ có mùi hương ngọt, hắc y nhân mang Ny Ny đi, ngươi trúng độc tiêu.”

Đôi mắt Dạ sáng ngời, thân thể cuộn lại, giống như mèo con cọ cọ vào tay ta , ta buồn cười, Dạ đôi khi giống dã thú hung mãnh, nhưng kỳ thật chỉ là một đứa trẻ lớn xác mà thôi. Vỗ vỗ đầu của hắn, “Ngoan ngoãn ngủ, hảo hảo dưỡng thương.”

Ném ba hác y nhân vào phòng bên cạnh, ta muốn thẩm vấn bọn hắn. Ngả Á cũng muốn đi theo, ta không đồng ý, những hắc y nhân này là tử sĩ, rất cứng miệng, nếu muốn làm cho bọn họ phun ra những chuyện ta muốn biết, tuyệt đối cần phải sử dụng thủ pháp huyết tinh, hắn hiện tại mang thai, không thể thấy máu, trong trường hợp huyết tinh thế này lại càng là đại kỵ.

Ngả Á nắm tay ta lắc lắc, “Ta muốn nghe.”

Hiếm khi thấy hắn làm nũng, buồn cười niết niết mũi hắn, “Bảo bảo nghe lời, lên giường tiếp tục ngủ một giấc. Đúng rồi, cho ta hai bình hóa cốt tán.”

“Không cho ta nghe thì không có hóa cốt tán.”

“Không được tuỳ hứng.” Lo lắng cho an nguy của Ny Ny, gặp hắn cứ quấn lấy không buông, nói những câu không hiểu chuyện như vậy, sắc mặt ta không khỏi trầm xuống.

Hắn nhìn ta trong chốc lát, hít sâu một hơi, che mặt, thản nhiên nói: “Thật xin lỗi, gần nhất cảm xúc dao động quá lớn, đôi khi ta khống chế không nổi, đây là hóa cốt tán, khi sử dụng thì pha vào nước với tỉ lệ 1:10.”

Hắn nằm trên giường đưa lưng về phía ta, cảm xúc giảm sút, ta thở dài một hơi, xoay người rời phòng.

Ba hắc y nhân thật không phụ cái tên tử sĩ, cứng miệng như trai, đối với người bình thường mà nói thì dù dùng bất kì cực hình hay thủ đoạn nào ở trên người bọn họ đều không có một chút tác dụng. Lau lau máu trên tay, ngồi xổm bên cạnh ba hắc y nhân, lạnh lùng cười, ta vốn không có ý định dùng thủ đoạn đầy huyết tinh như vậy đâu, nhưng mà ai bảo bọn họ không chịu phối hợp làm chi.

Giơ tay chém xuống, lưỡi dao sắt bén đâm vào mắt cá chân tên hắc y nhân gần ta nhất, lưỡi dao xoay ngược một tấc rồi lại một tấc cắt đứt gân chân của gã, trước khi xuống tay ta đã điểm á huyệt của gã, lúc này gã đau đến hai mắt trợn muốn rớt xuống lại không thể phát ra một chút thanh âm, chỉ phải giẫy giụa trên mặt đất như con cá chết.

Lưỡi dao theo chân hắc y nhân chậm rãi trượt lên, ta nhìn mặt hai tên khác, khinh phiêu phiêu nói: “Có biết một người sống có thể chịu được bao nhiêu đao róc thịt không? A, tin chắc các ngươi là kẻ rõ ràng nhất, một ngàn đao không nhiều không ít, ta cam đoan sẽ để các ngươi sống để hưởng thụ đao cuối cùng đấy. Đến lúc đó các ngươi sẽ tận mắt thấy trái tim của mình, sẽ biết nó trong một nén nhang đập bao nhiêu cái. Ha hả, yên tâm, ta là người ôn như, nhất định sẽ làm chậm rãi thôi.” Đối với tử sĩ như chúng mà nói, đả kích nhục thể chẳng được tính là gì, chỉ có thể phá hủy tinh thần chúng mới có thể khiến chúng thần phục.

Tay run nhè nhẹ, miếng thịt đầu tiên cắt hơi dày rồi. Kiếp trước ta rất chán ghét ông nội đã mang ta vào thế giới hắc ám, đối với các loại thủ đoạn huyết tinh cũng rất phản cảm, không ngờ rằng những thứ này đã dung nhập vào cốt nhục, trở thành một phần không thể xóa nhòa trong cơ thể ta, yên lặng nhiều năm, hiện giờ lại tiếp xúc khiến toàn thân ta hưng phấn đến phát run, ta che mặt cúi đầu nở nụ cười, “Ngượng ngùng, quá kích động, không có nắm chặt, đao thứ hai tuyệt đối sẽ rất hoàn mỹ.”

Hỏi ra điều ta muốn biết, chủy thủ nhẹ nhàng trượt, cắt đứt cổ họng của bọn chúng, đứng dậy vẩy hóa cốt phấn lên người chúng, sau một lát, ba tử sĩ hoàn toàn biến mất trên thế giới này. Chỉnh sửa y sam, mở tung cửa sổ để gió thổi tán đi mùi máu tanh trên người, hiện giờ Ngả Á giác quan mẫn cảm, ta cũng không muốn mùi máu tanh kích thích khứu giác của hắn.

Mở cửa phòng bên cạnh, phòng trong không có một bóng người, nhìn quanh bốn phía cũng không thấy bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, chỉ là nhuyễn tháp cùng gường lớn hơi tán loạn, sờ sờ vẫn còn hơi ấm, xem ra thời gian rời khỏi không dài, khóe miệng lạnh lùng gợi lên, là ai có bản lĩnh lớn như vậy lại có thể dưới mắt ta mà mang Ngả Á và Dạ đi. Máu trong cơ thể sôi trào, dã thú bị xiềng xích trong tâm hồn gầm rít. Là vì ta luôn thể hiện mình rất thiện lương sao, nên hết lần này đến lần khác khiêu chiến đế tuyến của ta?

Lách mình rời khỏi khách ***. Trước kia thân ở vị trí cao, đã có thói quen chỉ điểm giang sơn, hiện giờ dưới tay không bóng người, dĩ nhiên không thoải mái, nhưng có người lại luôn bức ta xây thế lực của chính mình. Trọng sinh ở cái thế giới này vốn định trải qua một cuộc đời tĩnh lặng, nhưng bây giờ tình thế lại không cho phép, a!

******

Nhâm phu nhân hiện tại của Phong Diệp sơn trang thập phần thần bí, người trong trang trừ bỏ ngày trang chủ đại hôn đã được gặp vị phu nhân này một lần, sau đó nàng chưa từng xuất hiện trước mặt người khác. Một người hầu từng gặp qua trang chủ phu nhân đã nói, trang chủ phu nhân so với tứ đại mỹ nhân trong lịch sử còn đẹp hơn đến ba phần, khiến những ai chưa từng gặp qua nàng hết sức tò mò, mong muốn một ngày kia có thể một lần diện kiến mỹ nhân.

Một nữ tử dung mạo diễm lê, ôn nhu đùa giỡn với trùng tử trong tay, hắc y nhân tiến lên cung kính nói: “Phu nhân, giáp thất, giáp thập, bính tam chết không toàn thây.”

“Thế sao? Ta thật yêu quý những hài tử đã chết.” Nữ tử làm làm ra một bộ ưu thương, “Ai đã hạ thủ?”

“Không biết.”

“Ân?”

“Người nọ dịch dung. Giáp thất, giáp thập, bính tam tự biết không địch lại nên không cùng nam nhân triền đấu, chỉ mang về hai người, hẳn là đồng bạn của y.” Hắc y nhân hơi dừng một chút, nữ tử đã nhận ra sự ngập ngừng của gã.

“Có gì kỳ quái sao?”

“Có, hai người này một tên giống như dã thú, một tên toàn thân trên dưới đều là độc, không ai có thể tiếp cận.”

“Nga?” Nữ tử cảm thấy hứng thú nhíu mày, “Dẫn đường.”

“Dạ.”

——

Nữ tử đánh giá hai người được thủ hạ mang về, song mâu mặc sắc (màu đen như mực) nhìn không ra một tia cảm xúc, thủ lĩnh hắc y cung kính đứng ở một bên, nữ tử không hỏi, hắn dĩ nhiên không được lên tiếng. Trong phòng giam hai người, một gã giống như dã thú đối diện lên nàng thấp giọng gầm gừ một người là phụ nhân sắp chuyển dạ, phụ nhân toàn thân trên dưới đều là độc, những độc chất này đều rất khó điều chế, không biết phụ nhân dung tục này từ nơi nào đến, trong mắt nữ tử hiện lên hứng thú dạt dào.

“Mở cửa.”

“Dạ.” Thủ lĩnh hắc y cúi đầu tiến lên, mở cửa lao.

Nữ tử chậm rãi đi đến trước mặt Dạ cùng Ngả Á, “Độc trên người là ai đưa cho ngươi.”

Ngả Á thản nhiên nhìn nàng một cái, nói một câu khiến mọi người hết sức ngạc nhiên, “Ngươi đoán xem.”

Nữ tử sửng sốt một chút, thu hồi ngạc nhiên, nói : “Bằng hữu.”

Ngả Á gật đầu.

Nữ tử đang muốn hỏi cái khác, đột nhiên phát hiện một ‘chuyện thú vị’, nàng hơi hơi khom người, đưa tay nhấc cằm Ngả Á, độc trên người Ngả Á nháy mắt bắt đầu xâm nhiễm thân thể nàng, nữ tử dường như hoàn toàn không nhận ra, bình thản ung dung, “A, diện cụ hảo tinh xảo, thiếu chút nữa bị ngươi đã lừa rồi.” Móng tay ánh lên màu lam u quang nhẹ nhàng xoa lên mặt Ngả Á, nơi bị nàng đụng chạm chậm rãi truyền đến cảm giác bỏng rát, Ngả Á nhíu mi, diện cụ trên mặt từ từ bị tháo xuống, cuối cùng lộ ra diện dung lãnh diễm tuyệt sắc.

Trước kia phong Diệp sơn trang tung lực lượng tìm kiếm Ngả Á, nữ tử cùng hắc y nhân tất nhiên đã thấy qua bức họa hắn, thủ lĩnh hắc y ngẩn người nhìn Ngả Á, nữ tử dừng lại, lập tức ha cười ha ha, “Nguyên lai ngươi thật sự không chết, nghe nói huyết nhục của ngươi có thể làm thuốc, không biết có phải là sự thật hay không? Ta thật sự rất muốn biết.”

“Thông tri trang chủ, để cho hắn tới đây, nói ta có phần kinh hỉ tặng cho hắn.”

“Dạ.” Hắc y nhân lĩnh mệnh lui ra.

Nữ tử tò mò đánh giá Ngả Á, cuối cùng đem tầm mắt đặt lên phần bụng hở cao cao, “Nơi này có cái gì, tại sao lại lớn như vậy? Lại giống như nữ tử mang thai.”

Ngả Á lãnh đạm không nói gì.

Nữ tử đưa tay, sờ lên bụng Nga Á, Ngả Á đột nhiên nở nụ cười, nữ tử chần chờ một chút, không biết hắn vì sao lại cười, nhưng tay vẫn là sờ soạng lên, trong nháy mắt đụng chạm ấy, tay nàng nhanh chóng chuyển thành màu đen, nữ tử vội thu tay về, lui ra phía sau từng bước, tay còn lại nhanh chóng niết trụ bàn tay trúng độc, “Hảo ngoan độc.”

Ngả Á lại cười cười. Chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng, lại khiến nữ tử có cảm giác lưng mình phát lạnh.

Lúc trang chủ Phong Diệp sơn trang mang người đến, chỉ thấy sắc mặt Mị Cơ kinh nghi đứng cách tù phạm hai ba bước, một bàn tay đã nhuộm màu xanh đen.

“Đây là chuyện gì?”

“Không nên chạm vào ta.” Độc của Ngả Á quả thật ác độc, ngay cả Độc Nhân bọn ta cũng trúng chiêu, càng khỏi nói là người thường.

“Mị Cơ, ngươi trúng độc sao?” Nam tử kinh ngạc nói.

Mị Cơ sắc mặt khó coi gật gật đầu, “Đây là người ngươi muốn tìm, phải tránh không được đụng chạm thân thể hắn, ta đi trước.”

Nhìn thấy bóng lưng Mị Cơ rời đi, nhãn đồng nam tử hiện lên lo lắng, quay đầu nhìn về phía kinh hỉ Mị Cơ đưa cho gã, vừa nhìn xuống tròng mắt trợn lên, này thật là một kinh hỉ cực đại, người vốn tưởng đã chết lại đứng trước mặt gã, làm sao có thể không khiến hắn kinh hỉ cho được, chỉ cần có hắn, Diệp Thần có thể sống lại.

Đôi mắt nam tử hiện lên cảm xúc điên cuồng, nhưng lý trí của gã vẫn còn đó, nhớ rõ lúc Mị Cơ rời đi có nói không được tùy tiện đụng chạm Ngả Á.

“Đã lâu không gặp, Ngả Á.”

“Đã lâu không gặp, ngươi vẫn chưa chết sao?” Ngả Á luôn luôn không thích tên nam nhân điên cuồng mà hung ác nham hiểm này, nhịn không được buông lời ác độc.

“Đa tạ đã quan tâm.”

“. . .” Ngả Á không muốn cùng tên mặt dạn mày dày nói chuyện, ngoảnh đầu sang một bên. Nam nhân cũng không thèm để ý, phân phó thủ hạ hầu hạ tốt cho hai người rồi rời đi.

Sờ tay lên trán Dạ, sốt cao đã lui hẳn, “Thân thể thế nào?”

“. . . Ân.” Độc tố trong cơ thể Dạ đã được giải, nhưng nguyên khí tổn thương, tinh thần suy sụp ít nhiều. Dạ cọ cọ vào tay Ngả Á, nhắm mắt ngủ.

Ngả Á sờ sờ bụng, hi vọng Lăng Phong có thể mau chóng tìm đến.

*****

Võ lâm đại hội đúng hạn cử hành, mà người phát khởi tổ chức đại hội – trang chủ Phong Diệp sơn trang – lại không xuất hiện, điều này không khỏi khiến người suy ngẫm.

Ta nhấp một ngụm trà, đứng dậy rời khỏi hội trường võ lâm đại hội. Trang chủ Phong Diệp sơn trang không xuất hiện, vậy có phải hắn đang chuẩn bị hay có ý gì đó không? Nghĩ tới ba tên tử sĩ bị hủy thi diệt tích, sau khi bọn chúng xuất hiện thì Ngả Á và Dạ biến mất, như thế xem ra kẻ mang Ngả Á và Dạ đi có khả năng rất lớn là người của Phong Diệp sơn trang.

Màn đêm buông xuống, ta mặc y phục dạ hành lén vào Phong Diệp sơn trang. Phong Diệp sơn trang thủ vệ sâm nghiêm, năm bước một trạm mười bước một đồn, hơn nữa lại có tuần tra. Tránh ở góc tường u ám, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, càng là loại hoàn cảnh nghiêm mật , ta lại càng bình tĩnh, khinh khẽ cười cười, đội tuần tra đi qua, nhỏ tiếng bám theo phía sau bọn họ.

Theo ngoại vi sơn trang một tấc một tấc tìm tòi, Cho đến tận chủ ốc cũng không có phát hiện nơi nào khả nghi, xem ra có gì đó bên trong chủ ốc. Đứng bên cửa sổ chủ ốc, dùng hai ngón nhẹ nhàng chọc thủng hai lỗ nhỏ nhìn vào quan sát, bên trong không người. Mở cửa, lắc mình tiến vào.

Cẩn thận tìm tòi, tìm cơ quan cơ quan, tìm một vòng cũng không phát hiện địa phương khả nghi, là do ta đã quá xem nhẹ sao? Cúi người, gõ gõ lên sàn nhà, mỗi một khối sàn nhà đều phát ra thực âm, đi đến cạnh giường, đột nhiên phát hiện, sàn nhà nơi này có dấu vết ma xát để lại. Đang muốn cẩn thận xem xét, phía sau truyền đến tiếng bước chân, ta nhanh chóng nghiêng qua, xoay người nhìn kẻ nọ.

Người trước mặt cũng một thân hắc y, che mặt chỉ lộ ra đôi mắt, ta đánh giá hắn đồng thời hắn cũng đánh giá ta. ‘Đánh đòn phủ đầu’ ta lúc nào cũng thích cái từ này, phóng vút lên, chủy thủ sắc bén bổ về phía người trước mặt, hắn lui một bước về phía sau tránh khỏi công kích của ta, ta đề khí áp sát.

Đánh nhau, phát hiện người trước mắt tay chân nhanh nhẹn, thân hình phiêu dật, từng chiêu thức đều ổn trọng, chuẩn xác, lưu loát, ta một nghiêng thắt lưng tránh thoát công kích của hắn.

Dần dần sát khí trên người hắn thu liễm, mặc dù ta có chút nghi hoặc, nhưng vẫn chưa dừng tay, sau lại thân hình hắn biến đổi, khinh công kia lại có thể giống với Ngả Á, ta giật mình, nguyên lai trước mắt đúng là người quen.

Thủ thế, lui về phía sau vài bước, kéo tấm khăn che mặt xuống.

“Vân Dược tiên sinh.”

“Lăng Phong, tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Ta. . .” Bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào, xa xa còn có ánh đuốc, xem ra vừa rồi chúng ta đánh nhau đã khiến người chú ý, “Đi ra ngoài nói.”

Hai người theo cửa sổ nhảy ra, tránh thoát đám hộ vệ rời khỏi Phong Diệp sơn trang. Ta một đường đi theo Vân Dược đi vào Duyệt Lai khách ***.

Sau khi vào nhà tháo xuống diện tráo (khăn bịt mặt), ta hỏi: “Vân Dược tiên sinh vì sao lại đến đây?”

“Ta tới cứu Vân Dương.”

“Vân Dương tiên sinh tại sao lại bị bắt?” Ta có chút kinh dị, ngọn núi Vân Dương ẩn cư phi thường quỷ dị, kỳ môn độn giáp làm cho người ta phiền chịu không nổi, người thường căn bản không thể đi lên.

Vân Dược hừ lạnh một tiếng, “Người Phong Diệp sơn trang đã san bằng ngọn núi Vân Dương ẩn cư, một ngọn cỏ cũng không tha.”

“Xuống tay thật lớn.”

“Hừ!” Hắn cau mày hừ lạnh, hỏi lại: “Còn ngươi, vì sao lại dạ tham Phong Diệp sơn trang?”

“Ngả Á mất tích, ta hoài nghi là người Phong Diệp sơn trang làm.”

“Muốn chết!” Sắc mặt hắn đông lạnh, đột nhiên lại nói : “Buông tay!”

Lúc này ta mới giật mình, phòng trong chẳng biết lúc nào lại có thêm người thứ ba, người nọ ôm trọn thắt lưng Vân Dược, Vân Dược lập tức lộ ra vẻ mặt sắc lạnh.

Ta hoàn toàn không hề phát hiện nam nhân phía sau Vân Dược xuất hiện khi nào, xuất hiện như thế nào, tu vi người này lại cao như thế, ta âm thầm kinh hãi, trên mặt lại bất động thanh sắc, chắp tay chào hỏi, lại phát hiện nam nhân này thế nhưng lại là người ta nhận thức.

————


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.