Đến nhìn xem, nguyên lai là ở buôn nô lệ, ở Đại Uyên quốc buôn dân khẩu là phạm pháp, nhưng những kẻ bị đóng dấu nô lệ lại không được liệt vào phạm trù con người.
Lần đầu tiên Ny Ny thấy cảnh buôn nô lệ, lôi kéo Dạ chen chúc về phía trước. Những kẻ bị nàng va phải nhìn lại, chỉ thấy một cô nương thôn dã, không khỏi quăng cho nàng những ánh mắt đầy khinh bỉ. Ny Ny không thèm đếm xỉa.
Địa vị nô lệ tuy rằng ngang hàng cùng gia súc, nhưng cũng chia ra làm ba bảy loại. Loại nhất đẳng là tiểu đồng bộ dạng tuấn tú hoặc cô nương xinh đẹp, thông thường họ được mua về rồi xem như là công cụ để phát tiết, hoặc là bán vào thanh lâu, giá cả khoảng hai mươi lượng; loại hai là hán tử cường tráng , bị mua về làm khổ sai, chào giá mười hai; loại ba là những nô lệ không có thể lực cũng chẳng có dung mạo, thông thường chỉ cần một vài lượng là đã có thể mua được.
Hiện giờ võ lâm đại hội sắp bắt đầu, kẻ đến người đi vô cùng náo nhiệt, cũng có rất nhiều người đến mua nô lệ, gã buôn người cười toe tóe, hắn bắt được thương cơ (cơ hội buôn bán), nhất định sẽ kiếm được một vố lớn.
Nhìn thấy biển giá của tiểu đồng cùng cô nương xinh đẹp, tuy rằng Ny Ny đồng tình với bọn hắn, nhưng vẫn không thể đem thiện tâm phát huy quá nhiều, chỉ xem chứ không mua. Nhưng nhìn thấy những người này bị coi như hàng hóa để người ta chọn chọn tuyển tuyển, thật sự khó chịu trong lòng, Ny Ny giật nhẹ tay Dạ, tính rời đi, bất ngờ nghe hai nam tử bên cạnh đối thoại, khiến nàng dừng lại cước bộ.
Nam tử mặc y sam vàng nhạt cười nói: “Tiêu huynh, tiểu đồng bên trái kia lớn lên rất tinh xảo, sao huynh không mua về sưu tầm?”
Tiêu Hoàn nghe ra nam tử đang nói đùa, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, “Tục ngữ nói quân tử không đoạt vật người khác yêu thích, vẫn là để Âu huynh mua đi, được một người xinh đẹp như vậy nằm dưới thân đích thị là một phong cảnh độc đáo.”
Âu Viễn nhìn Tiêu Hoàn, hai người không cần nói cũng rõ, nở nụ cười.
Ny Ny bĩu môi, dùng thanh âm mà người chung quanh đều có thể nghe được nói: “Hạ lưu.”
Tiêu Hoàn cùng Âu Viễn sửng sốt liếc nhìn nhau, đồng thời quay đầu nhìn về phía Ny Ny, Ny Ny cho bọn họ mấy cái bạch nhãn, Tiêu Hoàn thiêu thiêu mi nghiền ngẫm rồi nở nụ cười: “Vì sao cô nương nói như vậy?”
“Không biết xấu hổ.” Ny Ny đẩy đám người vây quanh gian hàng bán nô lệ, ngửa đầu ra giá.
Âu Viễn ha ha cười to, “Tiêu huynh, chúng ta phong lưu phóng khoáng thế mà lại bị xem thường.”
Tiêu Hoàn cười nhạt không nói, nhìn chằm chằm Ny Ny trong đám người đông đúc.
Sau đó tiểu đồng bị Tiêu Hoàn và Âu Viễn nhìn trúng kia được Ny Ny mua về với giá năm trăm lượng. Ny Ny mang người đến gần Tiêu Hoàn cùng Âu Viễn, hừ một tiếng, lạnh lùng bỏ đi.
Âu Viễn cười nói: “Nha đầu thật có cá tính.”
Vượt qua một khu phố, cái lưng vẫn luôn thẳng tưng từ đầu đến cuối của Ny Ny đột nhiên cụp xuống, tinh thần suy sụp lắc lắc lư lư đi về phía trước. Đau lòng chết nàng, năm trăm lượng tiền riêng của nàng cứ như vậy mà bay sạch.
“Chủ nhân. . .” Tiểu đồng ở sau lưng nàng sợ hãi hô.
“Kêu ta tiểu thư là được rồi, ngươi tên là gì?” Ny Ny cố kéo ra một khuôn mặt tươi cười.
“Nô không có tên, xin chủ. . . tiểu thư ban tên cho.”
“Vậy gọi ngươi là Nô nhi đi.” Ny Ny tùy tiện nói.”Dạ, ta hết tiền rồi, chúng ta trở về tìm ca ca đi.”
“. . . Hảo.” Dạ vẫn còn ngoặm xâu hồ lô ngào đường
Bởi vì vừa đến An Dương, hoàn toàn không quen thuộc địa hình nơi này, ba người mò mẫm đi tới. Rẽ vào một cái hẻm nhỏ, trong không khí đột nhiên có một tia hương khí ngọt nị, Dạ đột nhiên lắc mình che trước người Ny Ny, tứ chi chấm đất, bày ra tư thế công kích, cổ họng phát ra tiếng rít ô ô.
Ny Ny rùng mình, rút ra bội kiếm, kéo Nô nhi đến gần mình, cẩn thận quan sát bốn phía.
Dạ nhăn mũi ngửi ngửi, nhãn đồng lóe lên lãnh quang ngân sắc, đột nhiên bật người, nhấc Ny Ny cùng Nô nhi lên, nhảy lên nóc nhà. Mùi ngọt ngọt kia có tác dụng mê huyễn, tứ chi Dạ như nhũn ra, tinh thần uể oải không thể tập trung, Ny Ny vẫn còn duy trì một tia thanh tỉnh, nhưng Nô nhi đã hôn mê.
Dạ mang theo hai người mở đường đào tẩu, đột nhiên trong không khí vang lên tiếng xé gió, Dạ nghiêng người tránh thoát đạo ám khí thứ nhất, còn muốn tránh thoát đạo ám khí thứ hai thì tứ chi mỏi nhừ, không thể đề khí, phi tiêu đâm vào chân của hắn.Trên phi tiêu có độc, cái chân bị phi tiêu cắm vào rất nhanh đã mất đi cảm giác. Kịch độc lan ra, khí lực dần dần xói mòn, tay chậm rãi mất sức, Ny Ny cùng Nô nhi theo đà từ nóc nhà ngã xuống, hai hắc y nhân rất nhanh xuất hiện, bắt đi Ny Ny và Nô nhi.
Dạ cắn răng nhảy lên, theo nóc nhà mà chạy về Thanh Nguyệt khách ***.
Một chiếc xe ngựa bên cạnh chậm rãi tiến đến, Tiêu Hoàn hít hà, trên mã xa có mùi của nữ tử vừa mới mắng hắn hạ lưu, đồng thời còn có một cỗ vị đạo của mê hương đến từ Tây Vực.
Âu Viễn dừng lại nhìn hắn, dò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đi.” Tiêu Hoàn không giải thích, lôi kéo Âu Viễn đi về phía mã xa phía trước.
*******
Ta ngồi đọc sách bên cửa sổ, phòng cách vách đột nhiên truyền đến âm thanh vang động, mơ hồ còn có tiếng đánh nhau. Bên đó là phòng của Ny Ny, tại sao lại có tiếng đánh nhau? Buông sách, nhanh chóng đi đến phòng bên cạnh.
Đẩy cửa ra, mùi máu tươi nồng đậm xộc lên mũi.
Ba hắc y nhân đang giằng co cùng Dạ, ta rút kiếm xông lên, che chắn phía trước Dạ, chặn đứng công kích của hắc y nhân.
Càng đánh càng kinh ngạc, võ công của những người này cùng với những kẻ muốn cướp Ngả Á giống nhau như đúc, đây là có chuyện gì, chẳng lẽ người của Phong Diệp sơn trang đã phát hiện Ngả Á giả chết, đồng thời cũng biết được vị trí của Ngả Á sao? Tâm niệm chuyển động cực nhanh, đánh bay vũ khí của ba hắc y nhân, lách thân tiến lên, điểm trụ sáu đại huyệt đạo của chúng, tách miệng chúng lấy ra độc dược khảm trong răng, phòng ngừa bọn hắn tự sát.
Thu hồi vũ khí, xem xét thương thế Dạ, Dạ rét run, sắc mặt xanh tím, thân thể run rẩy, là trúng độc. Ôm lấy nó đi về phòng ta, đặt xuống tháp thượng, đánh thức Ngả Á.
“Làm sao vậy?” Ngả Á vẫn chưa ngủ no, tinh thần không được tốt lắm.
Ta đem khăn lạnh đắp lên mắt hắn để Ngả Á tỉnh táo lại, “Dạ trúng độc, Ny Ny vẫn chưa trở về.”
“Đỡ ta xuống giường.”
“Hảo.”
Uy thuốc giải độc cho Dạ, lấy ra phi tiêu trên chân nó, lại đem thịt chết xung quanh miệng vết thương cắt xuống, rửa sạch, bôi thuốc, băng bó.
Ngả Á rửa tay, “Tạm thời không ngại, nhưng trong cơ thể hắn còn dư độc, một lát ta sẽ viết phương thuốc để ngươi đi bốc thuốc.”
“Được. Muốn ngủ tiếp một lát nữa không?”
“Không cần. Sao lại thế này?”
Ta đỡ hắn ngồi xuống, lắc đầu nói: “Không rõ ràng lắm, vừa rồi ta đang đọc sách, cách vách đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau, đã qua nhìn thì thấy ba hắc y nhân đang đánh nhau với Dạ, kỳ quái chính là võ công của ba hắc y nhân kia rất giống với đám người Phong Diệp sơn trang đã truy đuổi chúng ta.”
Ngả Á cau mày, “Âm hồn bất tán.”
………
Vì ngăn ngừa đồng bạn của những tên hắc y nhân kia mò đến, ta thuê một chiếc mã xa, bỏ ba tên hắc y nhân vào bao bố quăng vào xe ngựa, đồng thời ôm Ngả Á và Dạ lên, đánh xe rời đi bằng cửa sau của Thanh Nguyệt khách ***, vòng vo ba vòng qua các phố lớn ngõ nhỏ trong An Dương thành, nắm thời cơ thay đổi một chiếc mã xa khác, cuối cùng xe ngựa chậm rãi chạy đến Nhạc Dương khách ***.
Dạ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, đến tối còn bị sốt cao, tuy rằng ta lo lắng an nguy của Ny Ny, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Hiện tại Ngả Á thân mình nặng nề, không thể thức khuya, hầu hạ hắn nghỉ ngơi xong, ta ngồi bên nhuyễn tháp trấn giữ, không ngừng chà lau thân thể Dạ, giúp hắn hạ nhiệt. Còn ba hắc y nhân kia, ta hiện tại không có tâm tình thẩm vấn bọn hắn, chỉ ném bọn hắn vào tủ áo.
———