Edit + Beta: Snail
"Khế đất đều ở nơi này." Tiêu Kình Phong nói với Mộc Thư Vũ.
Mộc Thư Vũ nhìn khế đất trên tay, gương mặt hiện lên ý cười xán lạn: "Có đám khế đất này rồi, chỉ cần trồng trọt thật tốt thì cuộc sống có thể đảm bảo."
Tiêu Kình Phong cười khổ một cái, nói: "Số ruộng đất của tam đệ gấp đôi của ta, còn của đại ca thì gấp bốn lần của ta."
Mộc Thư Vũ vỗ vỗ bả vai Tiêu Kình Phong, nói: "Được rồi, có nhiều ruộng như vậy chúng ta cũng không trông nom hết được, nhiêu đây đã đủ rồi." Tuy trong lòng Mộc Thư Vũ cũng có chút bất bình thay Tiêu Kình Phong, có điều chuyện này dù sao cũng là chuyện nhà của Tiêu gia, Mộc Thư Vũ không tiện nói gì thêm.
Tiêu Kình Phong gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
"Kỳ thật đại ca huynh có nhiều ruộng như vậy cũng không kịp trồng!" Mộc Thư Vũ nói.
"Chắc là đại ca định cho thuê, kỳ thật có lẽ đại ca chưa từng trồng trọt bao giờ." Tiêu Kình Phong nói.
Mộc Thư Vũ kinh ngạc nhìn Tiêu Kình Phong, hỏi: "Đại ca huynh đã là Luyện Khí tầng năm mà chưa từng trồng trọt à?"
Tiêu Kình Phong gật đầu: "Đúng vậy!"
Mộc Thư Vũ ngây ngẩn cả người, Tiêu Kình Phong chua chua tiếp tục nói: "Đại ca không lo ăn, không lo uống, không cần phải trồng trọt, cha mẹ luôn cảm thấy đợi thực lực của gã mạnh lên một chút nữa thì trồng trọt cũng không muộn."
"Là vậy à, thôi đừng nói gã nữa." Mộc Thư Vũ nói. Nhớ tới dáng vẻ đáng khinh của Tiêu Thanh Nham ngày đó khi nhắc đến thiên tài địa bảo, Mộc Thư Vũ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Đại khái Tiêu Kình Phong cũng thấy bực, lấy ra một vò rượu, xé giấy niêm phong ra uống, "Tam đệ đủ nghĩa khí, lấy ra không ít linh tửu, có điều gần đây có ra không có vào, linh tửu lại mỗi ngày một ít, thật khiến người ta bất an."
Mộc Thư Vũ nhìn dáng vẻ đau lòng của Tiêu Kình Phong đành bất đắc dĩ nói: "Mỗi ngày huynh uống ít đi chút là được rồi."
Tiêu Kình Phong cười xấu hổ, nói: "Ta cũng muốn vậy lắm, nhưng nhịn không được!"
"Huynh đó!" Mộc Thư Vũ trêu ghẹo mà lắc đầu.
...
Sáng sớm.
Tiêu Tiểu Đông kéo tay Tiêu Tiểu Phàm đi về phía biệt viện của Tiêu Thành Phong.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tiểu Phàm hưng phấn đến đỏ bừng, trên đường đi nhóc vừa nhún vừa nhảy: "Đại ca, lát nữa huynh xem đệ nhé."
"Ừ, lát nữa phải nhìn biểu hiện của đệ rồi, nếu đệ hỏi đại bá mẫu đòi tiền mà bà ta không cho, đệ cứ khóc lóc lăn lộn, ôm đùi bả cắn lấy bả..." Tiêu Tiểu Đông đề nghị.
Tiêu Tiểu Phàm chớp chớp mắt, có hơi mờ mịt hỏi: "Đại ca, nếu đệ khóc lóc lăn lộn ôm đùi cắn bả thì huynh làm gì hở?"
Tiêu Tiểu Đông hắng giọng, nói: "Ta ở bên cạnh hò hét trợ uy cho đệ!"
Tiêu Tiểu Phàm không nghĩ nhiều, nghe vậy gật đầu: "Được đó."
Tiêu Tiểu Đông thấy Tiêu Tiểu Phàm đáp ứng sảng khoái thì không khỏi có chút chột dạ.
Sau khi Liễu Huyền đồng ý trả bạc, Tiêu Cảnh Đình liền nhớ nhung hai ngàn lượng đó, ngược lại Tiêu Cảnh Đình không lo Liễu Huyền sẽ quỵt nợ, chỉ là nghĩ đêm dài lắm mộng, tiền rơi vào túi mới an toàn nhất.
Kẻ nợ tiền chính là đại gia, đời trước lúc Tiêu Cảnh Đình cho người khác mượn tiền, muốn đòi đều rất khó khăn, lại thêm người ngoài nói ra nói vào.
Cảm thấy mình đi đòi tiền rất mất thể diện, quỷ thần xui khiến sao mà Tiêu Cảnh Đình lại nghĩ đến hai đứa nhóc, vì vậy, Tiêu Cảnh Đình rất vô sỉ giao nhiệm vụ vinh quang mà nặng nề này cho hai đứa nhỏ.
Tiêu Tiểu Phàm hiếm khi được phụ thân giao cho nhiệm vụ, vừa nhận được nhiệm vụ liền phấn chấn không chịu được, vỗ vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ khiến Tiêu Cảnh Đình-sử-dụng-lao-động-trẻ-em vô cùng xấu hổ.
"Đến rồi." Tiêu Tiểu Đông dẫn Tiêu Tiểu Phàm đến trước cửa biệt viện của Tiêu Thành Phong.
Tiêu Tiểu Phàm gật đầu, hăng hái nói: "Đệ đi gõ cửa."
Không lâu lắm đã có người tới mở cửa, hộ vệ mở cửa nhìn thấy Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm thì gương mặt hiện lên vài phần ý cười.
"Tiểu Đông thiếu gia, Tiểu Phàm thiếu gia, sao các cậu lại tới đây?"
Trước đây Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm có địa vị rất thấp ở Tiêu gia, nếu như đổi thành một năm trước, khi nhìn thấy hai người, thị vệ đã sớm đánh hai thằng nhóc quỷ này ra ngoài, có điều bây giờ lại trưng lên khuôn mặt tươi cười ôn hòa.
"Bọn ta đến lấy tiền." Tiêu Tiểu Phàm chống nhạnh, đi thẳng vào vấn đề.
"Hai ngàn lượng." Tiêu Tiểu Đông bổ sung.
Nghe thấy động tĩnh, Liễu Huyền đi ra từ bên trong cửa. Tiêu Tiểu Phàm thấy Liễu Huyền, lập tức như mèo ngửi được mùi tanh vậy, lạch bà lạch bạch chạy tới chỗ Liễu Huyền, ôm chặt đùi Liễu Huyền rồi nói: "Bà ơi, bà ơi, hai ngàn lượng, hai ngàn lượng, con tới lấy tiền."
Liễu Huyền còn chưa hiểu tình hình, nghe thấy lời Tiêu Tiểu Phàm nói thì lập tức phản ứng lại, Liễu Huyền thầm mắng Tiêu Cảnh Đình vô sỉ, vừa sáng sớm đã giật dây hai đứa nhỏ tới cửa đòi nợ.
Tiêu Tiểu Phàm ra sức ôm lấy đùi Liễu Huyền, dùng sức mà cọ, Liễu Huyền bị cọ đến phát cáu.
"Cho mày... hai ngàn lượng." Liễu Huyền bực mình lấy ngân phiếu ra, đưa tới.
Tiêu Tiểu Phàm nhận được ngân phiếu, lập tức hí ha hí hửng đưa đến trước mặt Tiêu Tiểu Đông: "Ca ca, xem có thiếu hay không?"
Liễu Huyền nhìn gương mặt tham tiền của Tiêu Tiểu Phàm, lập tức khinh thường.
Tiêu Tiểu Đông kiểm tra ngân phiếu hết lần này đến lần khác, sau đó mới nói một cách khẳng định: "Không có thiếu, vừa đúng hai ngàn lượng."
Liễu Huyền cười khẩy, thầm nghĩ: thật là đồ ngu, chẳng lẽ mình còn có thể trả thiếu tiền, tên Tiêu Cảnh Đình vô sỉ kia rõ ràng chỉ nộp một ngàn năm trăm lượng tiền phạt lại đòi bà đến hai ngàn lượng, mặt mũi lớn thật đấy.
Tiêu Tiểu Đông nghe thấy lời Tiêu Tiểu Đông thì xoay người nhào tới, ôm lấy đùi Liễu Huyền lần nữa: "Bà ơi, bà ơi, bao lì xì, bao lì xì."
Liễu Huyền nghiến răng, đòi nhiều hơn năm trăm lượng tiền phạt còn chưa đủ à, lại còn muốn bao lì xì.
Tiêu Tiểu Phàm thấy sắc mặt Liễu Huyền không tốt lắm, lập tức nằm xuống mặt đất lăn qua lộn lại, trong cổ họng phát ra một tràng tiếng khóc: "Con muốn bao lì xì, con muốn bao lì xì."
Liễu Huyền thấy dáng vẻ vô lại của Tiêu Tiểu Phàm, bị ép bất đắc dĩ phải lấy ra một bao lì xì đưa cho Tiêu Tiểu Phàm.
Tiêu Tiểu Phàm lấy được bao lì xì liền không chút nghĩ ngợi mà nói: "Tụi con có hai người lận."
Liễu Huyền rơi vào đường cùng, lại đưa một bao lì xì cho Tiêu Tiểu Đông.
Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm đạt thành mục đích, đắc ý vô cùng mà rời đi.
Tiêu Tiểu Đông kiểm tra bao lì xì rồi nói với vẻ rầu rĩ: "Chỉ cho hai mươi lượng bạc."
"Bà ấy thật keo kiệt!" Tiêu Tiểu Phàm buồn buồn nói.
Tiêu Tiểu Đông gật đầu: "Đúng vậy."
"Có điều hai mươi lượng cũng có thể mua rất nhiều kẹo rồi." Tiêu Tiểu Phàm lại vui lên.
...
Tiêu Tiểu Đông kéo Tiêu Tiểu Phàm đi về, trong ngực giấu khoản tiền lớn như vậy, cho dù là ở Tiêu gia, Tiêu Tiểu Đông vẫn cảm thấy có chút bất an, bước chân không tự chủ được mà nhanh thêm mấy phần.
Tiêu Tiểu Phàm nắm chặt bao lì xì, chạy chậm theo phía sau Tiêu Tiểu Đông.
"Tụi mày muốn đi đâu?" Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm bị người ngăn cản đường đi ngay tại cửa nhà.
Tiêu Tiểu Phàm nhìn thấy Trần Hi Tiến và Trần Nhạc Linh thì bĩu môi ngay.
Trần Hi Tiến và Trần Nhạc Linh là con em gái họ Tiêu Di, một người bà con xa của Tiêu Cảnh Đình, "Tiêu Cảnh Đình" cũ rất có hảo cảm với vị em họ này, Tiêu Di thỉnh thoảng sẽ đến Tiêu gia ở lại ít hôm, "Tiêu Cảnh Đình" yêu ai yêu cả đường đi, ấy thế nên cũng rất thương yêu hai đứa con của Tiêu Di, người không biết còn tưởng đứa con của Tiêu Di mới là con ruột "Tiêu Cảnh Đình".
Tuy Tiêu Tiểu Đông thông tuệ từ sớm nhưng suy cho cùng vẫn khát cầu tình thương của cha, thấy Trần Hi Tiến và Trần Nhạc Linh rõ ràng không có quan hệ với "Tiêu Cảnh Đình" lại có thể được "Tiêu Cảnh Đình" cưng chìu, mà nhóc và đệ đệ rõ ràng là con ruột "Tiêu Cảnh Đình" lại không được "Tiêu Cảnh Đình" trân trọng, trong lòng vô cùng ghen tỵ.
Tiêu Tiểu Đông còn nhỏ tuổi, cực kỳ nội liễm, cho dù bất mãn cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, nhưng Tiêu Tiểu Phàm thì không. Có một lần Trần Hi Tiến khoe quà tặng mà "Tiêu Cảnh Đình" mua cho nó với Tiêu Tiểu Phàm, Tiêu Tiểu Phàm ấm ức liền nhào tới giành, kết quả thế mà để Tiêu Tiểu Phàm giành được.
Không đợi Tiêu Tiểu Phàm đắc ý bao lâu, Trần Hi Tiến đã mách đến chỗ "Tiêu Cảnh Đình", Tiêu Tiểu Phàm bị "Tiêu Cảnh Đình" trừng phạt nghiêm khắc một trận, Hứa Mộc An bị liên lụy mà chịu phạt theo, sau lần đó, Tiêu Tiểu Phàm liền có một ít bóng ma với "Tiêu Cảnh Đình", nửa tháng liền thấy "Tiêu Cảnh Đình" là trốn ngay, có điều bệnh hay quên của Tiêu Tiểu Phàm khá nặng, chẳng mấy chốc đã quên sạch mọi chuyện.
Trần Hi Tiến có chút mờ mịt nhìn Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông, lúc đến đây, Tiêu Di đã nói cho Trần Hi Tiến và Trần Nhạc Linh biết lần này Tiêu Cảnh Đình trở về đã không giống trước đây, Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông cũng vậy, Trần Hi Tiến cảm thấy mẫu thân nói quá khoa trương, thầm nghĩ dù hai đứa ăn xin nghèo kiết hủ lậu Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông kia có thay đổi thì cũng không thay đổi được bao nhiêu.
Khi Trần Hi Tiến nhìn thấy hai người thì cảm thấy mẫu thân nói rất đúng, Trần Hi Tiến nhìn quần áo của Tiêu Tiểu Phàm, chỉ cảm thấy y phục kia hoa lệ vô cùng, thật sự đẹp mắt.
Bọn con nít đều thích thứ gọn gàng xinh đẹp, chất liệu y phục của Tiêu Tiểu Phàm không tệ, bên trên còn thêu một ít hoa văn màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn trông khá vui mắt.
Trần Hi Tiến nghĩ đến gần đây phụ thân toàn dùng tiền trong nhà để mua đan dược thăng cấp nhưng lại thăng cấp thất bại, khiến cho tình hình kinh tế trong nhà có chút túng thiếu, chợt thấy lòng tràn đầy đố kỵ.
Trần Nhạc Linh mắt sắc liếc thấy bao lì xì trong tay Tiêu Tiểu Phàm, lập tức nói: "Trên tay mày là cái gì vậy, cầm tới đây cho tao xem."
Tay Tiêu Tiểu Phàm co rụt lại, ngỏng đầu nói: "Mới không đưa mày đâu."
"Mày cứ vậy đi, lát nữa Cảnh Đình thúc thúc sẽ ra đánh mày." Trần Nhạc Linh cao ngạo nói.
Tiêu Tiểu Phàm hừ hừ đáp: "Giờ cha không thương mày đâu, cha thương Tiểu Phàm nhất, Tiểu Phàm còn vừa giúp cha làm một chuyện lớn, cha sẽ không đánh tao đâu."
"Thằng ngu, cứ nằm mơ giữa ban ngày đi." Trần Nhạc Linh nhìn bao lì xì trong tay Tiêu Tiểu Phàm, thấy có chút quen mắt liền nhào lên giật.
Trong khoảng thời gian này Tiêu Tiểu Phàm vẫn ăn đồ có chứa linh tuyền, linh khí trong cơ thể không có bao nhiêu tiến bộ nhưng sức lực lại rất lớn, đẩy một cái đã khiến Trần Nhạc Linh ngã xuống đất.
Trần Hi Tiến thấy vậy liền la lớn lên, "Thằng ngu kia, mày đẩy muội muội tao."
Tiêu Tiểu Phàm có chút kinh hoảng nói: "Tao không có dùng sức! Tự nó ngã, không liên quan tới tao!"
Tiếng ồn của Trần Hi Tiến khiến Tiêu Cảnh Đình đi ra.
"Cảnh Đình thúc thúc, nó bắt nạt người khác." Trần Hi Tiến chỉ vào Tiêu Tiểu Phàm nói.
"Nói bậy, Tiểu Phàm thể yếu nhiều bệnh, chỉ có người khác bắt nạt nhóc, không có chuyện nhóc ức hiếp người khác." Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An cúi đầu cười thầm, Tiểu Phàm thể yếu nhiều bệnh là chuyện lúc trước, từ sau khi Tiêu Cảnh Đình biến thành người hiện tại, Tiểu Phàm được ăn ngon, thân thể đã khỏe hơn nhiều.
Sắc mặt Tiêu Di lập tức thay đổi, Tiêu Cảnh Đình xoa xoa đầu, nếu không phải Tiêu Di đột nhiên viếng thăm, Tiêu Cảnh Đình đã sớm quên mất người đàn bà này. Những chuyện nguyên chủ đã làm kia, có đôi khi Tiêu Cảnh Đình nghĩ cũng không dám nghĩ, thế nhưng khi từng kẻ mà nguyên chủ quen biết trước đây nhảy ra, hắn lại không thể không nghĩ đến.
Tiêu Cảnh Đình thật sự không rõ đầu óc nguyên chủ phát triển thế nào, con trai mình không thương lại đi thương con kẻ khác.
Tiêu Di qua đây khóc lóc than nghèo, Tiêu Cảnh Đình nghe cô ta khóc đến chán ngán, chỉ có thể nói cho Tiêu Di biết hiện tại hắn cũng đang thiếu nợ, nếu tháng sau không trả nỗi liền xong đời, thật sự lực bất tòng tâm.
Tiêu Di khóc cả buổi, thấy Tiêu Cảnh Đình không chút động lòng, lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng.
"Cảnh Đình, con muội sẽ không nói láo." Tiêu Di nói.
Tiêu Cảnh Đình lạnh lùng nói: "Em họ, con ta cũng rất hiểu chuyện, sẽ không vô cớ tìm phiền toái."
Tiêu Di cười một cách miễn cưỡng, đỡ Trần Nhạc Linh lên, Trần Nhạc Linh nghe thấy lời của Tiêu Cảnh Đình thì có chút tức giận: "Thúc thúc, thúc vì một thằng nhóc ngu ngốc mà không chịu giúp con, con ghét thúc lắm."
Tiêu Cảnh Đình cười cười nói: "Con mau về nhà đi, về tìm cha con mà làm nũng." Thật là một nha đầu ngốc, ấy thế mà dám nói lời đe dọa với hắn, nguyên chủ cưng chìu con bé, xem trọng con bé, thấy tiều cô nương tùy hứng liền dỗ lấy dỗ để, nhưng hắn không ngu như nguyên chủ đâu.
"Nhạc Linh, đừng nói xằng nói bậy." Ngoài miệng Tiêu Di quở mắng, đôi mắt lại đầy tủi thân nhìn về phía Tiêu Cảnh Đình.
Trần Nhạc Linh thấy Tiêu Di không nói chuyện giúp nó thì tức giận hừ một tiếng.
Tiêu Di cười xấu hổ với Tiêu Cảnh Đình, nói: "Xin lỗi, đứa nhỏ không hiểu chuyện."
Tiêu Cảnh Đình cười cười, nói: "Không sao, Tiểu Phàm và Tiểu Đông nhà ta khá hiểu chuyện, rất là bớt lo." Tiêu Cảnh Đình duỗi tay xoa xoa cái đầu xù của Tiêu Tiểu Phàm.
Tiêu Di nghe vậy, sắc mặt trở nên vặn vẹo.
Trần Nhạc Linh trừng lớn mắt, nhìn Tiêu Cảnh Đình một cách đầy tổn thương.
Tiêu Cảnh Đình tránh đi ánh mắt tổn thương của nó.