Chương 56: Tin tức từ Tiêu gia
Edit + Beta: Snail
Mộc Thư Vũ ôm đứa nhỏ đi tới bên cạnh Tiêu Kình Phong, tuy rằng sinh ra một bé song nhi nhưng Tiêu Kình Phong rất thương yêu đứa con này khiến Mộc Thư Vũ vô cùng vui mừng.
"Lại uống rượu, cả người toàn mùi rượu, con cũng ghét bỏ huynh rồi." Mộc Thư Vũ cười phàn nàn.
"Điều này sao có thể trách ta, muốn trách chỉ có thể trách Mộc An ủ rượu càng ngày càng ngon, uống vào rất khoan khoái." Tiêu Kình Phong nói.
Mộc Thư Vũ gật đầu đáp: "Cũng đúng."
Rượu ngon nhất được ủ ra đều giữ cho người trong nhà uống, rượu bán đi đều đã bị đào thải, nhưng chút rượu bị đào thải kia lại dẫn tới chấn động to lớn ở Phong Thành, người trong nhà có thể thăng cấp nhanh như vậy đều là do thường uống linh tửu.
"Cho ta ôm một cái nào." Tiêu Kình Phong vươn tay về phía Mộc Thư Vũ.
Mộc Thư Vũ đưa cục cưng trong tay cho Tiêu Kình Phong.
"Tiểu Phúc thật đáng yêu! Cái mũi này giống ta thật đó." Tiêu Kình Phong cười nói.
Mộc Thư Vũ nhìn Tiêu Kình Phong, tinh quái đáp lời: "Hy vọng trưởng thành sẽ không giống tên sâu rượu như huynh mới tốt."
Tiêu Kình Phong xấu hổ cười cười.
Tiêu Tiểu Phúc sáp đến bên miệng Tiêu Kình Phong nhẹ nhàng ngửi, Tiêu Kình Phong có chút đắc ý nói: "Trên người ta rất thơm, xem con chúng ta rất thích nè."
Một cái tát của Tiêu Tiểu Phúc dán lên mặt Tiêu Kình Phong, Mộc Thư Vũ nở nụ cười nói: "Đúng vậy! Thích huynh, thích đánh huynh thì có."
Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ đang nói cười trong nhà thì tiếng giao mã hí vang truyền đến.
"Tiếng giao mã từ đâu đến vậy?" Tiêu Kình Phong mờ mịt hỏi, đại đa số yêu thú như giao mã đều được đại gia tộc nuôi để đi đường, trong trấn nhỏ hẳn là không có.
Tiêu Kình Phong đi ra cửa, nhìn người đến thì có chút bất ngờ phát hiện đó lại là người quen: "Tiêu Tam quản sự, sao ngươi lại tới đây?"
"Kình Phong thiếu gia, ta phụng mệnh nhị lão gia tới đón cậu và Cảnh Đình thiếu gia trở về Tiêu gia."
"Nhị lão gia... Cha ta?" Tiêu Kình Phong đầy kinh ngạc trừng lớn mắt.
...
Tin tức Tiêu gia có khách quý tới cửa truyền khắp thôn Thổ Khâu trong nháy mắt.
"Phụ thân và mẫu thân vậy mà lại còn sống." Tiêu Cảnh Đình đầy ngoài ý muốn nói.
Tiêu Cảnh Đình bị đày đến thôn Thổ Khâu đã gần một năm, Tiêu Bình thỉnh thoảng gửi thư, Tiêu Cảnh Đình biết một năm này Tiêu gia nội đấu kịch liệt, bốn gia tộc lớn ở Mạc Thành cũng phân tranh không ngừng, mà hắn và Tiêu Kình Phong là kẻ bị trục xuất khỏi gia tộc, trên cơ bản đã bị người ta lãng quên hoàn toàn.
Cha mẹ nguyên chủ và bằng hữu đi ra ngoài làm nhiệm vụ, kết quả bị bằng hữu cùng làm nhiệm vụ kia mưu hại, rơi xuống vách núi, người cùng cha mẹ nguyên chủ làm nhiệm vụ trở về nói cha mẹ nguyên chủ gặp phải bất hạnh, mọi người liền tin.
Kết quả qua gần một năm, cha mẹ nguyên chủ lại giết trở về, dường như cha mẹ nguyên chủ chiếm được một ít cơ duyên bên dưới vách núi, tu vi song song tiến vào Luyện Khí tầng tám.
Tiêu gia hiện tại, tu vi cao nhất là lão gia tử Luyện Khí tầng chín, cha mẹ nguyên chủ trẻ tuổi hơn lão gia tử, ngày nào đó bước vào Luyện Khí tầng chín cũng là chuyện sớm muộn.
Sau khi cha mẹ nguyên chủ trở về, biết con trai cả ở học viện bị người bài xích, con trai thứ hai thành cái đích cho mọi người chỉ trích, con trai út bị đuổi khỏi Tiêu gia thì lập tức nổi cơn tam bành.
Có lẽ là vì lập uy, hoặc có lẽ là vì ra mặt thay Tiêu Kình Phong, cha mẹ nguyên chủ vừa trở về đã quất roi Phong Tuyết Nhi – tiểu thiếp của Tiêu Mộc Hồng – cho đến chết ngay trước mặt mọi người, lý do là Phong Tuyết Nhi lòng dạ bất chính, thân thể ti tiện cũng dám dụ dỗ nhị thiếu Tiêu gia, dâm tiện thành tính, còn thích nói xằng nói bậy vu tội nhị thiếu gia.
Có người nói lúc mẫu thân nguyên chủ ra tay, Tiêu Mộc Hồng đứng ngay bên cạnh nhưng một câu cũng không dám nói.
Tiêu Cảnh Đình âm thầm lắc đầu, cái gọi là chân tướng vĩnh viễn đều do người thắng viết, trong khoảng thời gian này, Tiêu gia nội đấu không ngớt, cha mẹ nguyên chủ vừa trở về, thế lực gia tộc lại xào lại lần nữa.
...
Tiêu Tiểu Phàm nằm úp sấp xuống bàn, ỉu xìu nói: "Con không muốn về đâu."
Đối với Tiêu Tiểu Phàm mà nói, Tiêu gia không phải nơi tốt lành gì, lúc ở Tiêu gia, bạn nhỏ cùng tuổi luôn bắt nạt Tiêu Tiểu Phàm, ăn cơm cũng chỉ có thể ăn cơm thừa của người ta, Hứa Mộc An sợ Tiêu Tiểu Phàm bị ức hiếp, thường xuyên nhốt Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông lại.
Tiêu Tiểu Đông cúi đầu, nhóc cũng không muốn trở về, tuy rằng thôn Thổ Khâu không phồn hoa bằng Tiêu gia nhưng tự do tự tại, Tiêu Tiểu Đông chỉ cảm thấy cuộc sống gần đây rất thuận buồm xuôi gió, đối với cái chỗ tràn ngập âm mưu quỷ kế như Tiêu gia, Tiêu Tiểu Đông không có chút hảo cảm nào cả.
"Sao Tiểu Phàm lại không muốn trở về?" Tiêu Kình Phong ôn hòa hỏi.
Tay nhỏ đầy thịt của Tiêu Tiểu Phàm nâng cằm, đầy buồn bực nói: "Bên đó có rất nhiều người xấu muốn đánh Tiểu Phàm."
Tiêu Cảnh Đình xoa xoa đầu Tiêu Tiểu Phàm nói: "Con có thể đánh lại!"
"Tiểu Phàm đánh không lại." Tiêu Tiểu Phàm ủ rũ cúi đầu nói.
"Cha giúp con." Tiêu Cảnh Đình nói.
Nghe được lời của Tiêu Cảnh Đình, mắt Tiêu Tiểu Phàm lập tức sáng rực lên.
Hứa Mộc An bất đắc dĩ liếc nhìn Tiêu Cảnh Đình.