Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư

Chương 4: Đề Phòng




Edit + Beta: Snail

Tiêu Cảnh Đình nghe cha con cách vách nhẹ nhàng nói chuyện mà chua xót trong lòng.

Ngực Tiêu Cảnh Đình dâng lên một cảm giác nóng rực, Tiêu Cảnh Đình nghĩ tới điều gì đó bèn nhanh chóng lấy ngọc bội trước ngực ra.

Một mảnh ngọc bội màu xanh nhạt đập vào tầm mắt, trong lòng Tiêu Cảnh Đình dâng lên một luồng tâm tình vui sướng.

Đời trước Tiêu Cảnh Đình cũng có một mảnh ngọc bội tổ truyền giống mảnh đang ở trên tay hắn như đúc.

Đời trước, văn mạt thế phổ biến, thuyết tùy thân không gian xôn xao.

Tiêu Cảnh Đình cũng từng thử nhỏ máu nhận chủ với ngọc bội tổ truyền, sau khi nhỏ máu thì quả nhiên mở ra một không gian, đời trước không gian trong ngọc bội chỉ có một thước vuông, không có gì trọng dụng, đời này trong không gian nhiều hơn một mẫu ruộng đất, còn có một con suối, thậm chí một góc không gian còn có các loại hạt giống và tục vật đời trước mình tích trữ.

Tiêu Cảnh Đình chải vuốt kí ức một lát, phát hiện tiền thân không có mảnh ngọc bội này, e rằng cơ hội mình xuyên việt là nằm trên mảnh ngọc bội này.

Đầu óc Tiêu Cảnh Đình choáng váng một trận, cảm giác buồn nôn chạy lên não, khát vọng nồng đậm từ mỗi lỗ chân lông giãn mở ra, Tiêu Cảnh Đình nhất thời có loại xung động muốn hộc máu, cơn nghiện phát tác, công hiệu của tiêu dao tán tương đương với ma túy đời trước.

Toàn thân Tiêu Cảnh Đình phát run, thầm mắng chửi nguyên chủ trăm ngàn lần, dính vào cái gì không được, lại đi dính vào thứ tiêu dao tán đốt tiền này.

Chiếm thân thể người khác quả nhiên là gặp báo ứng mà, trời biết kiếp trước hắn là một công dân tốt tuân thủ pháp luật đó! Kết quả, ấy thế mà vừa xuyên qua liền nghiện ma túy.

Quên đi, chết tử tế không bằng còn sống, tuy rằng là thân thể của tên phá của nhưng nhiều ít gì mình vẫn coi là chiếm chút lời rồi.

Tiêu Cảnh Đình cắn chặt răng, yên tĩnh chờ cơn nghiện qua đi.

Tiêu Cảnh Đình mở cửa, chỉ thấy Hứa Mộc An, Tiêu Tiểu Đông, Tiêu Tiểu Phàm ngồi vây quanh cùng nhau ăn cơm, trên bàn chỉ có một chén canh rau dại. Trông thấy Tiêu Cảnh Đình đi ra, Tiêu Tiểu Đông giống như một con nhím nhỏ dựng lên gai nhọn đầy mình mà nhìn Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình bị Tiêu Tiểu Đông nhìn đến chột dạ.

Hứa Mộc An khẽ cau mày, nghiêng người che hai tiểu quỷ sau lưng, Tiêu Tiểu Phàm tránh ở phía sau Hứa Mộc An, tràn đầy tò mò nhìn về phía Tiêu Cảnh Đình.

Tiêu Cảnh Đình nhìn ba người vốn đang hòa thuận vui vẻ, bởi vì mình xuất hiện mà trong nháy mắt liền lâm vào tình trạng căng thẳng thì không nói gì, đi ra cửa.

Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình không nói hai lời rời đi, trong lòng không khỏi có chút bất an.

Tuy rằng Hứa Mộc An không nói chuyện với Tiêu Cảnh Đình, nhưng mà kế sinh nhai của cả nhà gắn bó chặt chẽ với người này, Hứa Mộc An đương nhiên không phải hoàn toàn không biết chút chuyện nào Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình ra ngoài ăn chơi đàn điếm Hứa Mộc An biết, Tiêu Cảnh Đình dính vào tiêu dao tán, Hứa Mộc An nhìn ở trong mắt, sốt ruột trong lòng nhưng lại bất lực.

Trong thôn có gia đình có con trai vào thành làm việc vặt trong tiệm cầm đồ, người nhà người kia nói cho Hứa Mộc An biết, Tiêu Cảnh Đình đem cầm năm mẫu ruộng thượng đẳng, sáu mẫu ruộng trung đẳng, bốn mẫu ruộng hạ đẳng, chỉ thừa lại năm mẫu ruộng hạ đẳng.

Biết Tiêu Cảnh Đình cầm ruộng, Hứa Mộc An quả thật muốn đánh chết Tiêu Cảnh Đình, ruộng đất kia có thể sinh ra tiền đó! Dù mình không muốn trồng thì cũng có thể cho thuê mà!

Hứa Mộc An nghĩ đến thuộc tính của mình, không khỏi có chút ủ rũ, nếu như y mang thuộc tính mộc thì tốt rồi, người mang thuộc tính mộc đều là tay thiện nghệ xử lý ruộng đồng, căn bản không giống như y, chỉ có thể làm một ít việc liếm máu trên lưỡi đao.

"Mẫu phụ, ông ta đi rồi, không ngờ lại dễ dàng rời đi như vậy." Tiêu Tiểu Đông nhíu chặt mày, sắc mặt ngưng trọng nói, trong mắt Tiêu Tiểu Đông, Tiêu Cảnh Đình khác thường không phải là dấu hiệu tốt lành gì.

Hứa Mộc An cắn cắn môi, nếu Tiêu Cảnh Đình bị đày đến nơi này thì có nghĩa là hắn đã bị gia tộc vứt bỏ, đáng tiếc đại thiếu gia còn trầm mê trong quá khứ ngợp trong vàng son, một lòng hướng tới việc trở lại gia tộc tiếp tục hưởng lạc.

"Ông ta nghiện tiêu dao tán, chắc không phải lại đi mua thứ kia đó chứ, phụ thân của Vương Hiểu Nhạc, chính là sau khi nghiện thứ này mà bắt nó bán đi." Tiêu Tiểu Đông lo lắng nói. Phụ thân Vương Hiểu Nhạc là đầy tớ Tiêu gia, lúc còn ở Tiêu gia, Vương Hiểu Nhạc là bạn chơi của Tiêu Tiểu Đông.

Trong mắt Tiêu Tiểu Đông thì cách làm của Tiêu Cảnh Đình rất quái dị, Tiêu Tiểu Đông cảm thấy phương diện này có âm mưu theo bản năng, khả năng lớn nhất chính là Tiêu Cảnh Đình muốn bán Tiêu Tiểu Phàm đi.

Hứa Mộc An hít sâu một hơi, trong con ngươi hiện lên vài phần tuyệt vọng, cha con đồng lòng, ý nghĩ của Hứa Mộc An và Tiêu Tiểu Đông nhất trí một cách thần kỳ.

Không phải y chưa từng nghĩ tới việc mang theo hai đứa bé chạy trốn, nhưng mà, khế bán mình của y còn ở trên tay Tiêu Cảnh Đình, nếu như y mang theo hai đứa bé chạy trốn thì rất khó đảm bảo sinh hoạt cho hai đứa, hơn nữa, y còn sẽ trở thành nô lệ bỏ trốn.

Tiêu Tiểu Phàm nhìn sắc mặt Tiêu Tiểu Đông và Hứa Mộc An, có chút mờ mịt hỏi: "Mẫu phụ, ca ca, cha lại đi ăn uống thả cửa ư?"

Hứa Mộc An liếc nhìn Tiêu Tiểu Phàm, nhẹ thở dài một hơi rồi nói với hai đứa nhỏ: "Ăn cơm đi, ăn no trước hẵng nói."

Hẳn là trước đó Tiêu Tiểu Phàm đã ăn no nên chỉ uống chút canh, tuy rằng rau dại ăn không ngon, nhưng Hứa Mộc An và Tiêu Tiểu Đông vẫn ăn sạch không còn một mảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.