Edit + Beta: Snail
"Ta nghe người trong thôn nói chút việc." Hứa Mộc An bất an nói với Tiêu Cảnh Đình.
"Cái gì?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
"Mấy miếng đất của chúng ta, ở gần núi rừng, trồng linh thực bình thường thì không sao, nếu trồng linh thực đẳng cấp cao rất dễ dàng dẫn yêu thú trong núi tới, nghe nói, trước kia yêu thú thường xuyên xuống núi, chủ cũ mấy mảnh ruộng bị yêu thú quấy nhiễu đến phiền không chịu được, mới có thể bất đắc dĩ bán ruộng đi."
Tiêu Cảnh Đình: "..." Tiêu gia cho nguyên chủ mấy mảnh ruộng này, đến tột cùng là hiểu rõ mọi chuyện hay là không biết tình hình, có lẽ là cố ý đi. Lấy tính tình nguyên chủ, coi như may mắn lầm đường biết quay lại, bắt đầu trồng trọt, nếu các thứ đang trồng bị yêu thú hủy hoại chỉ trong chốc lát, chỉ sợ lúc đó sẽ sinh lòng phẫn hận, không chịu cầu tiến.
"Thời điểm trước khi thu hoạch, lại không có loại tình huống yêu thú xuất hiện tàn sát bừa bãi." Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, có điều năm mẫu trước đó chỉ là ruộng hạ đẳng, dụ hoặc đối với yêu thú không lớn, cho nên..."
"Xem ra, chúng ta phải sớm phòng bị..." Ruộng đất rất khó mua, vài mẫu kia là ruộng trung đẳng hiếm có, Tiêu Cảnh Đình thật sự không nỡ bỏ đi.
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Ừm, có điều linh thực cao đẳng rất khó trưởng thành, nhóm linh thực này nếu muốn trưởng thành, ít nhất phải hơn một tháng, trước khi linh thực thành thục, cũng không cần quá lo lắng."
"Phải nhân lúc trước khi linh thực thành thục, chế tác một ít bẫy rập, miễn cho đến lúc đó yêu thú tới thật lại trở tay không kịp." Tiêu Cảnh Đình suy tư một chút nói.
Hứa Mộc An gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Ngày kế tiếp, Hứa Mộc An giúp đỡ Tiêu Cảnh Đình gieo hạt, hai người tốn ba bốn ngày, gieo hạt hết tất cả các mảnh ruộng.
"Tiểu Hứa, con lại bận à!"
Hứa Mộc An nhìn về phía người đến, "Lý thẩm!"
Lý Thúy Nương cười cười với Hứa Mộc An nói: "Tiểu Hứa à, thẩm nghe nói gần đây đương gia nhà con tiến bộ không ít, mỗi ngày đều bận rộn trồng trọt."
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
Sau khi gieo hạt, Tiêu Cảnh Đình bận đến chân không chạm đất, trước kia trồng linh thực đẳng cấp thấp chút, thường thường thúc sanh một lần là được, linh thực trong ruộng trung đẳng lại không cùng một cấp độ, mỗi ngày đều cần chăm sóc, còn có nho trong sân, nho bán được, Tiêu Cảnh Đình lại trồng thêm một mẫu, sân trước phòng sân sau nhà, cũng trồng nhiều hơn so với ban đầu một ít.
Thúc sanh linh thực cấp ba cần linh khí nhiều hơn linh thực cấp hai rất nhiều, mỗi ngày linh khí trong cơ thể Tiêu Cảnh Đình đều tiêu hao gần sạch hết mới trở về.
Nhìn Tiêu Cảnh Đình bận đến váng đầu hoa mắt, Hứa Mộc An lại không giúp được gì, không khỏi có chút áy náy.
Trái lại Tiêu Tiểu Đông có thể giúp đỡ làm chút chuyện, nhưng thực lực Tiêu Tiểu Đông quá thấp, giúp cũng có hạn.
Lý đại nương nói: "Tiểu Hứa à! Thẩm nghe nói, ruộng đất đều bị vị kia nhà con bán đi! Hiện tại hắn trồng hoa màu trên đất đó, nếu người ta tới thu, các con có thể xem như toi công!"
Gần đây Tiêu Cảnh Đình rất được người chú ý, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tuy rằng Tiêu Cảnh Đình bị đày tới đây, nhưng mà, từ tay Tiêu gia lộ ra chút vật, cũng đủ cho người trong thôn nóng mắt rồi.
Sau khi Tiêu Cảnh Đình đến đây, ăn uống chơi gái đánh bạc, không được mấy ngày đã tiêu sạch gia sản, bán hết ruộng đất, người trong thôn nhiều chuyện, lập tức đem hành vi phá sản của Tiêu Cảnh Đình tuyên truyền khiến cả thôn đều biết.
Một vài người trong thôn, còn lấy Tiêu Cảnh Đình làm hình mẫu, cảnh cáo đứa nhỏ nhà mình không được học theo Tiêu Cảnh Đình.
"Ruộng đất đã mua về rồi." Hứa Mộc An thản nhiên nói.
"Ồ, đã mua về rồi?" Lý đại nương kinh ngạc nói.
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
"Xem ra, đương gia nhà con thật sự tiến bộ." Lý đại nương nói.
"Đúng vậy!" Hứa Mộc An cười cười nói.
Trong ruộng. Tiêu Cảnh Đình uống một ngụm nước linh tuyền, nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị về nhà.
Ruộng trung đẳng không giống với ruộng hạ đẳng, trước đó, hắn thi triển thuật thúc sanh cho năm mẫu ruộng hạ đẳng, linh khí trong cơ thể cũng đủ dùng, nhưng mà, chỉ thúc sanh hai mẫu ruộng trung đẳng, linh khí trong cơ thể liền tiêu hao gần sạch, cũng may hắn có nước linh tuyền, bổ sung linh khí cho cơ thể vô cùng nhanh chóng.
Tiêu Cảnh Đình cảm thấy sau khi linh khí tiêu hao sạch, lại dùng nước linh tuyền, linh khí trong cơ thể sẽ tăng lên với phạm vi lớn hơn, trong khoảng thời gian này, Tiêu Cảnh Đình luôn dùng phương pháp này tăng thực lực lên.
"Ăn cơm." Hứa Mộc An thấy Tiêu Cảnh Đình về liền hô.
Hiện tại chuyện nấu cơm, đã toàn quyền giao cho Hứa Mộc An. Tay nghề Hứa Mộc An không quá tốt, thế nhưng, nấu chút đồ ăn bình thường, vẫn không thành vấn đề.
"Ngươi bị thương?" Tiêu Cảnh Đình nhìn vết thương đã được băng bó tốt trên cánh tay Hứa Mộc An, cau mày nói.
Hứa Mộc An cười cười, nói: "Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại." Lần nào lên núi săn thú không bị thương, trước có vài lần, y bị thương còn nghiêm trọng hơn.
"Ngươi lại đến sau núi? Không phải không cho ngươi đi sao?" Tiêu Cảnh Đình có chút bất mãn nói.
Hứa Mộc An thản nhiên cười cười, nói: "Yên tâm đi, không sao đâu, ta chỉ di chuyển ở phạm vi bên ngoài, sẽ không đi sâu vào."
Tiêu Cảnh Đình lắc lắc đầu, nói: "Vẫn nên cẩn thận chút, ngươi bị thương rồi đó."
"Ta biết rồi, đúng rồi, hôm nay ta vào thành bán con mồi, cùng vài người của đại gia tộc thỏa thuận hiệp ước trường kỳ về thời gian cung cấp nho, còn có số lượng cần giao." Hứa Mộc An nói.
Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Ừ, rất tốt."
"Nhóm nho này, còn bao lâu mới có thể thành thục?" Hứa Mộc An tràn đầy hưng phấn hỏi.
"Hẳn là chừng mười ngày nữa." Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An cúi đầu, trong lòng tràn đầy mong đợi, nhóm nho này bán đi, cuộc sống sau này sẽ không còn quá khó khăn như trước nữa.