Edit + Beta: Snail
Tiêu Cảnh Đình lấy một chai nước ra uống, trong cái chai Tiêu Cảnh Đình cải trang là nước linh tuyền trong ngọc bội tùy thân.
Lần trước sau khi gieo hạt giống cho năm mẫu ruộng đất, Tiêu Cảnh Đình khát nước dữ dội, thuận tay múc một gáo nước linh tuyền trong không gian uống vào, kết quả phát hiện mệt nhọc của cơ thể được quét sạch, linh lực tiêu hao cũng nhanh chóng bổ túc.
Theo Tiêu Cảnh Đình biết, trên thị trường có một loại Hồi Khí Đan, có thể bổ túc linh khí tiêu hao, có điều loại hồi khí đan này, giá cả xa xỉ, phầm chất kém thì một viên cũng cần hai lượng bạc, linh tuyền trong ngọc bội tùy thân của hắn lại là vô cùng vô tận.
Trong rừng nguy cơ vô số, ở chỗ này nếu linh khí trong cơ thể khô kiệt là chuyện rất nguy hiểm.
Tiêu Cảnh Đình nhìn về phía Hứa Mộc An, sắc mặt Hứa Mộc An có chút tái nhợt, trong mắt lộ ra vài phần lo lắng, Tiêu Cảnh Đình rất rõ ràng, vừa rồi lúc đối chiến cùng Thứ Nha Trư, linh lực Hứa Mộc An đã gần như tiêu hao sạch sẽ.
"Ta thu dọn một chút." Tiêu Cảnh Đình nhảy khỏi cây, thu Thứ Nha Trư vào.
Hứa Mộc An nhìn dáng vẻ sinh long hoạt hổ của Tiêu Cảnh Đình, trong lòng hết sức khó hiểu với trình độ hùng hậu của linh khí trong thân thể Tiêu Cảnh Đình, ngoài khó hiểu ra Hứa Mộc An lại có chút lo lắng. Một con heo lớn như vậy, có thể đổi không ít bạc, chỉ là, dựa theo cá tính Tiêu Cảnh Đình, bạc này một phần mình cũng không kiếm được.
Hứa Mộc An mấp máy môi, áp chế bất an trong lòng, hiện tại linh khí của y đã hao hết, có thể giữ được tính mạng đã không tệ, Thứ Nha Trư thuộc về Tiêu Cảnh Đình thì thuộc về Tiêu Cảnh Đình đi.
Tiêu Cảnh Đình nhìn thoáng qua chỗ Hứa Mộc An, nói: "Chúng ta mau rời khỏi, ngươi còn có thể đi không?"
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Có thể." Tuy rằng linh khí của y tiêu hao gần hết, nhưng mà, đi đường trở về vẫn không thành vấn đề.
Không dám bại lộ không gian, Tiêu Cảnh Đình thúc giục sinh ra một ít nhánh cây, chế thành một cái lưới bằng dây mây, kéo Thứ Nha Trư đi về phía trước.
Lo lắng săn được Thứ Nha Trư khiến người khác chú ý, Tiêu Cảnh Đình đi đường vòng xa hơn một ít, tránh được đoàn người, về đến nơi ở của mình.
"Cha, một con heo thật lớn nha!" Nhìn thấy Hứa Mộc An cùng Tiêu Cảnh Đình trở về, Tiêu Tiểu Phàm đang ăn rau dại, hưng phấn kêu một tiếng.
Tiêu Cảnh Đình liếc nhìn Hứa Mộc An, nói: "Nửa con đem nấu, nửa con bán đi."
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Được." Thứ Nha Trư tuy rằng ăn ngon, ăn vào có thể bổ sung linh lực, nhưng mà, cũng rất dễ dàng hư hỏng, cả nhà bọn họ ăn nửa con, gần như vừa vặn.
"Ta nghe nói, ngươi và ông chủ tửu lâu Duyệt Hòa có chút giao tính, sáng mai ngươi mang đi bán đi." Tiêu Cảnh Đình tiếp tục nói.
Hứa Mộc An có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu Cảnh Đình, lên tiếng, "Được."
Tiêu Cảnh Đình nấu một nồi thịt kho tàu lớn, gọi Hứa Mộc An cùng hai đứa con trai ăn chung, bốn người ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Hứa Mộc An ăn thịt, cảm thụ được thân thể bị linh lực tràn đầy, có loại cảm giác hưng phấn.
Hứa Mộc An nhìn qua chỗ Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình vùi đầu ăn thịt, gương mặt thỏa mãn.
Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình xa lạ, trong lòng lại thêm vài phần ấm áp.
"Mẫu phụ, cơm tối cha ăn thật nhiều nha!" Tiêu Tiểu Phàm ngước đầu nhìn Hứa Mộc An, lẩm bẩm nói.
Hứa Mộc An nhịn không được thoáng cái đã đỏ mặt, Tiêu Cảnh Đình làm thịt ăn rất ngon, bất tri bất giác, y liền ăn nhiều thật nhiêu, Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông lại chưa ăn bao nhiêu, trong thịt heo rừng ẩn chứa linh khí rất dồi dào, không phải hai đứa nhỏ như Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông có thể thừa nhận được, hai đứa chỉ ăn mấy khối thịt, đã bị Tiêu Cảnh Đình xua đi húp cháo.
Cháo Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm ăn cũng là Tiêu Cảnh Đình nấu, tuy rằng hương vị không bằng thịt kho tàu, nhưng mà, đối với Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm cả ngày phải ăn bánh bột ngô khô cứng mà nói, coi như là mỹ vị vô thượng. "Mẫu phụ vất vả như vậy, ăn nhiều chút là phải rồi." Tiêu Tiểu Đông nói.
Tiêu Tiểu Phàm gật gật đầu, chép miệng một cái, nói: "Ưm, mẫu phụ hẳn là nên ăn nhiều chút, đồ ăn phụ thân làm ăn thật ngon, so với mẫu phụ còn ngon hơn."
"Ông ta ăn nhiều sơn trân hải vị như vậy, biết làm cũng phải thôi." Tiêu Tiểu Đông bất mãn nói.
Hứa Mộc An cúi đầu, y lăn qua lộn lại, chỉ biết nấu chút món ăn, thảo nào con trai ghét bỏ y.
"Mẫu phụ, phụ thân cho cha đi bán heo đó! Nửa con heo, hẳn là có thể bán mười mấy lượng bạc, chờ bán rồi, cha giấu ít bạc lại đi." Tiêu Tiểu Đông đề nghị.
Hứa Mộc An quét mắt nhìn Tiêu Tiểu Đông, chính y cũng nghĩ như vậy, trên tay không có bạc, luôn khiến người ta cảm thấy bất an, tuy rằng Tiêu Cảnh Đình dường như thay đổi không ít, nhưng mà, ai biết người này, khi nào thì, sẽ thói cũ nảy mầm.
Sáng sớm, Hứa Mộc An liền tỉnh lại.
Hứa Mộc An mở cửa ra, phát hiện Tiêu Cảnh Đình cũng đã dậy, đang ở trong sân, đi qua đi lại làm giàn nho.
"Đi bán heo hử?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, thừa dịp còn sớm, mới có thể bán giá cao."
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: "Ngươi mau đi đi."
Hứa Mộc An nhìn hai mắt Tiêu Cảnh Đình, mang theo nửa con heo rời đi.
"Chờ một chút." Tiêu Cảnh Đình gọi Hứa Mộc An lại.
Hứa Mộc An quay đầu, nhìn Tiêu Cảnh Đình, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tiêu Cảnh Đình cười cười, nói: "Gạo! Trứng gà! Trong nhà đều không còn, ngươi mua một chút mang về đi, hai đứa bé còn nhỏ, luôn ăn bánh bột ngô cứng còng cũng không tốt."
Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Được."