Edit: LoBe__Thủy Như Khiêm nhìn ánh mắt lạnh lùng của cô gái, ấn đường nhảy nhảy, thật sự anh có cảm giác cô gái này sẽ đánh chết mình.
Quả nhiên, đám người trong giới thượng lưu đều đáng ghê tởm như vậy, ngoài mặt một kiểu, sau lưng một kiểu!Thích?Có chết anh cũng không tin!Nhưng……Thủy Như Khiêm trầm mặc, bây giờ phải chọn cái nào đây? Chết vẫn không chịu khuất phục hay là tạm thời ẩn nhẫn?Dù sao thì thù của mình còn chưa được báo, Thủy Như Khiêm không thể chết được.
“Tôi sẽ không thua!”Hả? Đang lúc Thủy Như Khiêm chọn ẩn nhẫn, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Chu Ninh.
Anh nhìn về phía cô, ánh mắt cô lạnh hơn, khí áp xung quanh người càng thấo, nhưng không còn dự tính đánh chết anh nữa.
Đây có nghĩa là cô đang lui một bước à?Trong lòng Thủy Như Khiêm có chút kinh ngạc, anh không cảm thấy người con gái trước mặt này là người dễ thỏa hiệp, chẳng lẽ cô thật sự thích anh? Hoặc có mục đích khác.
Thủy Như Khiêm vẫn nghiêng về giả thiết thứ hai hơn.
Chu Ninh thấy Thủy Như Khiêm vẫn im lặng, nắm chặt tay, thật sự rất muốn xử lý.
Nhưng nếu làm vậy thì cô sẽ không có giá trị tín ngưỡng.
Cô hít sâu một hơi, trực tiếp ném cho Thủy Như Khiêm một phong thư, lạnh nhạt nói: “Nếu tôi thua, đồ vật trong này sẽ thuộc về anh, được không?”Thủy Như Khiêm nhìn cô một cái, nhướng mày nhìn phong thư: “Chẳng lẽ đây là di chúc?”Phải biết rằng đánh cuộc cô vừa đưa ra, nếu cô thua thì cũng là lúc cô mất mạng.
“Anh bị mù à?” Chu Ninh lạnh nhạt nói, tại sao không mở ra mà xem? Chẳng lẽ còn muốn cô đọc từng câu từng chữ cho nghe?Hoàn Khố Thiếu Gia: “……”Tiểu bảo bối, sao cô độc miệng dzậy?Khóe môi Thủy Như Khiêm hơi mím lại, hiện tại tay anh còn bị cô còng ở sau lưng thì đọc kiểu gì?Đúng là điểm hình của việc ế bằng thực lực!“Chẳng lẽ có mỗi cái còng mà anh cũng không giải quyết được?”Chu Ninh lãnh đạm nhìn Thủy Như Khiêm, hơi lộ ra chút khinh thường.
Thủy Như Khiêm: “……”Cô gái này có phải có hiểu lầm gì về anh không thế?Hay là đánh gía anh quá cao rồi?“Đánh cược, có đồng ý hay không?”“Được, tôi đồng ý, tôi rất chờ mong không biết Thẩm tổng sẽ cho tôi kinh hỉ gì.
”Ánh mắt Chu Ninh mỏng lạnh quét qua người Thủy Như Kiêm một cái, không trả lời, xoay người trực tiếp đi ra ngoài.
Gân xanh ở thái dương Thủy Như Khiêm nhảy lên mấy cái, nhưng vẫn không mở miệng, anh sẽ không cầu xin người khác!Hơn nữa, anh rất muốn xem cô có tính toán gì!Chu Ninh muốn làm cái gì, Hoàn Khố Thiếu Gia còn không biết, nói gì là vai ác chứ?“Tiểu bảo bối, cô làm như vậy không sợ vai ác sẽ hận cô à? Vốn dĩ vai ác sắp làm chuyện xấu, cô ngăn cản là tốt rồi, sau đó nhân cơ đi vào nội tâm yếu ớt của anh ta, cô giống như chị gái quan tâm an ủi anh ta, cuối cùng……”Chu Ninh trực tiếp che chắn đồ rắc rưởi lắm mồm kia!Nó cho rằng ai cũng thiểu năng trí tuệ giống nó chắc!Lại nói, bây giờ cô ngăn cản thì có ích gì?Trị ngọn không trị gốc!Việc cô phải làm chính là hoàn toàn trị tận gốc của vấn đề, thiểu năng trí tuệ!“……”Cô có cảm thấy cách cô đang làm có tương lai hong!Tim Hoàn Khố Thiếu Gia rất mệt, trái tim nó luôn hướng về phía tiểu bảo bối nhưng tiểu bảo bối một lời không hợp liền khịa nó, che chắn nó!Cuộc đời là những niềm đau!……Sau khi Chu Ninh rời khỏi bãi đỗ xe, lập tức trở lại biệt thự kia.
Chỉ chốc lát sau, Thủy Như Khiêm tháo xong còng tay, chỉnh trang lại quần áo cũng đi vào phòng khách.
Ánh mắt anh xoẹt qua Chu Ninh đang ngồi trên sofa đơn, ngăn cách với những âm thanh ầm ĩ, an tĩnh đọc sách.
Thủy Như Khiêm cụp mắt, trong lòng không rõ cô đang muốn làm gì.
Chỉ là, anh nhìn qua đồ ăn và nước uống trước mặt cô, không có động!Ánh mắt Thủy Như Khiêm hơi lóe, cô biết cái gì sao?Chu Ninh đầy đẩy gọng kính, à, đi ra khỏi nhà thì sao có thể tùy tiện ăn uống?Nhỡ đâu ăn phải cái gì chết người thì sao?Sách giáo khoa của học sinh tiểu học cũng đã dạy rồi!Hoàn Khố Thiếu Gia: “……”Nó có một câu hỏi là quyển sách giáo khoa đó là quyển nào thế!?Tiểu bảo bối, cô bớt nói hươu nói vượn đi!…….