"Chúng ta sống chung đi" tổng cộng kéo dài năm ngày, sau khi kết thúc hai ngày đầu tiên, ba ngày tiếp theo tổ chương trình sẽ chuyển đổi địa điểm, triển khai một số dự án đặc biệt như lướt sóng biển, khu nghỉ mát, trượt tuyết và các hạng mục đặc biệt khác.
Kỳ này rút ra trải nghiệm lâu đài mê cung rất hot gần đây, sáng sớm ngày thứ ba mọi người cùng nhau xuất phát đến địa điểm đã hẹn trước.
Lâu đài mê cung y như tên gọi của nó, là một hoạt động giải câu đố thịnh hành trong những năm gần đây, trong lâu đài có ngụ ý các cơ quan và mê trận, ở giữa còn có cửa ải giải mã, rất thú vị.
A Lạc đứng bên ngoài lâu đài mê cung, nhìn tòa lâu đài tháp nhọn trước mắt giống như trong chuyện cổ tích, không khỏi thầm khen tổ tiết mục thật có tiền.
Lâu đài mê cung này nhân khí rất vượng, giá cả một lần đến chơi không hề rẻ, vậy mà tổ tiết mục tài đại khí thô trực tiếp bao trọn luôn cả tòa lâu đài này, còn bao luôn cả ba ngày nữa chứ!
Mọi người chờ ở trong lâu đài để thu xếp ổn định, lần này nhiệm vụ của bọn họ là, nhóm nào tìm được bảo tàng ẩn trong thành mê cung thì nhóm đó thắng, sẽ nhận được một phần thưởng.
Lần này tổ tiết mục chảy máu ồ ạt rồi, tự bỏ tiền túi ra mua hai vé tàu du lịch Eswell làm phần thưởng, cặp đôi thắng cuộc có thể theo tàu du lịch nghỉ dưỡng nổi tiếng này tận hưởng một tháng nhàn nhã trên biển.
Hôm nay vừa tới lâu đài, các cặp đôi khách mời bắt đầu khám phá lâu đài bí ẩn này.
Phong cách bên trong lâu đài hoàn toàn mô phỏng theo hướng cung đình Châu Âu, thập phần cổ điển tao nhã, ở trong đó, làm cho người ta có một loại ảo giác như đang xuyên qua lịch sử.
Bởi vì là phân nhóm cạnh tranh, mỗi một nhóm đều là đối thủ của nhau, vì thế tất cả mọi người lựa chọn tách ra hành động.
A Lạc và Thẩm Hi đi trên hành lang dài dằng dặc, nơi này ánh sáng lờ mờ u ám, màu sắc rực rỡ ngoài cửa sổ chỉ xuyên thấu vào được một vài tia sáng, trong không khí chỉ còn lại tiếng bước chân rất nhỏ của ba người vang vọng.
Cô khẽ rùng mình một cái, thiếu niên đột nhiên dừng lại, xoay người đưa bàn tay mình về phía cô.
"Chị ơi, em hơi sợ, chị dắt em đi?"
"Hả?" A Lạc sửng sốt một chút, đôi mắt thiếu niên lóe sáng, nhìn không ra chút ý tứ sợ hãi nào, ngược lại lộ ra hưng phấn khó hiểu.
Nắm tay đi hai bước, A Lạc mới phản ứng lại, lẽ nào vừa nãy hắn đã nhận ra được cảm xúc của cô rồi hả?
Cô đúng là có chút sợ hãi đối với loại tình cảnh âm trầm này, cũng không biết làm sao lại bị hắn phát hiện, rõ ràng lúc trước nửa điểm cũng không hiểu rõ cô mà, sao đột nhiên lại thay đổi?
A Lạc còn chưa nghĩ thông, thiếu niên đi ở phía trước bỗng nhiên có phát hiện mới.
"Chị, chị xem chỗ này có phải viết một con số không?" Thẩm Hi chỉ vào những hoa văn không mấy nổi bật trên sàn nhà đá cẩm thạch đen.
Hoa văn kia nhìn như là đường vân hình thành tự nhiên, màu sắc nhạt hơn đá cẩm thạch một chút, thoạt nhìn giống như viết ra chữ số 302.
A Lạc cũng nhìn qua, nói: "Giống như là một con số, nhưng đây không phải là hoa văn của nó sao?" "
Thiếu niên lắc đầu: "Nếu như là chỗ khác thì có lẽ đó là hoa văn, nhưng trong mê cung này, bất cứ nơi nào không giống nhau đều có khả năng là manh mối."
Kế tiếp hai người liền đi thẳng đến phòng 302, đẩy cửa cánh cửa lớn vừa dày vừa nặng ra, bên trong là một phòng đàn trống trải, phòng trải sàn gỗ nâu cổ xưa, ở giữa bày một cây đàn dương cầm rất lớn và tao nhã, ngoài ra, không có thứ gì khác.
"Có gì ở đây nữa không?" Ánh mắt A Lạc dạo một vòng trong phòng, không phát hiện thêm thứ gì nữa.
Thẩm Hi đi tới cạnh cây đàn dương cầm, quan sát một hồi rồi sau đó ngồi xuống ghế, nhìn khúc nhạc phổ được đặt đối diện trên đàn dương cầm, mười ngón tay diễn tấu trên phím đàn đen trắng.
Tiếng đàn du dương vang lên, A Lạc giật mình mở to hai mắt.
Thân hình thiếu niên thẳng tắp, rũ mi dài, ngón tay thon dài trắng nõn khiêu vũ trên phím đàn. Bộ dạng hắn vốn đã thanh bạch, cả người tươi mới không nhiễm thế tục, giờ khắc này hắn tựa như một vị tiểu vương tử cao quý ưu nhã, thông thấu hoàn mỹ.
【Có phải đây là tiểu vương tử xuất hiện trong truyện cổ tích không! 】
【Tôi chụp ảnh màn hình lại rồi, trời ạ, cặp đôi này cũng quá hoàn hảo mà, nhìn bọn họ cùng chung khung hình quả thực là hưởng thụ! 】
【Không ngờ Thẩm Hi chơi game tốt như vậy, còn có thể chơi cả đàn dương cầm nữa! Rõ ràng hắn có thể dựa vào giá trị nhan sắc vậy mà lại khăng khăng đi lên bằng tài hoa! 】
Thiếu niên chơi đàn dương cầm rất tốt, A Lạc ở một bên cơ hồ nghe đến say đắm, sau khi kết thúc một khúc, thiếu niên đứng lên hưng phấn nói: "Chị, em có phát hiện mới!"
"Cái gì?"
Thẩm Hi: "Vừa rồi khi chơi thủ khúc này, tôi cảm giác được trong đó có mấy âm sai, nếu đổi mấy nốt nhạc đó thành số, có thể rút ra con số 406."
【Cái này mà cũng có thể phát hiện được sao? Chắc chắn là không rồi, sao trò chơi này khó vậy? Nếu tôi không biết chơi đàn thì làm sao đây? 】
Không nói đến cư dân mạng trong livestream, ngay cả người quay phim bên cạnh, cũng nhìn đến choáng váng.
Bảo tàng căn bản không có khó tìm như vậy, cấp độ mà tổ tiết mục thiết lập cũng rất dễ phát hiện ra, ví dụ như tờ giấy giấu trong bình hoa, các loại hình gợi ý được viết linh tinh khắp nơi, tóm lại tuyệt đối không có phần giải mã nốt nhạc piano này.
Khi người quay phim nghĩ như vậy, Thẩm Hi đã hưng phấn dẫn A Lạc trèo lên tầng bốn.
Lầu bốn phòng 406, là một gian phòng chứa đồ nhỏ hẹp, ba người vừa mới đi vào, cửa phòng liền tự động khép lại phía sau bọn họ, "phanh" một tiếng dọa cho ba người giật nảy mình.
A Lạc hoang mang quay đầu lại nhìn thoáng qua, một giây sau đã bị thiếu niên nắm chặt tay trấn an.
"Đừng sợ". Hắn nhẹ nhàng nói.
A Lạc gật gật đầu, cảm thụ được nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay thiếu niên, trái tim đập nhanh cũng chậm rãi bình phục lại.
Thẩm Hi vẫn không buông tay cô ra, dắt A Lạc đi tới cạnh cửa, anh đưa tay kéo cửa ra nhưng cánh cửa không nhúc nhích chút nào.
"Xem ra đây là một mật thất, hiện tại chúng ta không ra được, chỉ có thể tìm xem trong này có gợi ý gì hay không."
Đối mặt với tình huống này, người quay phim bối rối, cư dân mạng cũng bối rối.
【Ai có thể ngờ tôi lại xem livestream giải mã trong chương trình tạp kỹ tình yêu? Tiết mục này là chơi thật đó sao! 】
【Tôi đã đi xem các nhóm khác rồi, họ đều rất bình thường a! Chu ảnh đế ở trong một phòng phát hiện ra một quyển nhật ký, tổ Tôn Ninh Vũ này còn đang đi dạo loạn quanh lâu đài, hai người Lộ Đào và Ngôn Gia Kỳ đang ở thư phòng đọc sách. 】
【Không phải vấn đề của tổ tiết mục, chính là hai người Tân Lạc và Thẩm Hi không đi đúng theo phong cách định ra thôi, các cậu thấy bọn họ có giống như các tổ khác không? 】
Từ khi chương trình bắt đầu ghi hình đến nay, nhóm của Tân Lạc, Thẩm Hi đã rất đặc biệt độc hành, luôn đi chệch quỹ đạo ngoài dự đoán của mọi người, gây ra vô số cuộc thảo luận bất ngờ.
Nghĩ như vậy, trò chơi giải mã tình yêu này cũng không có gì kỳ quái.
Thẩm Hi nhanh chóng tìm được một chỗ khác biệt trong phòng, căn phòng chứa đồ này đều là chút tạp vật, đồ đạc cũ nát, đồ quét tước vệ sinh, hắn phát hiện ra một trong hai chiếc ghế, cái ghế kia tựa vào một bức tường bên cạnh cửa, các vật dụng khác đều được bao phủ bởi một lớp bụi mỏng, nhưng trên chiếc ghế đó lại có vẻ rất sạch sẽ.
"Chị, cái ghế này chắc chắn có vấn đề." Thẩm Hi thề son sắt nói.
Hắn vừa nói, vừa dời cái ghế kia sang một bên, quả nhiên vách tường phía sau ghế có một cái nút bấm.
Thấy đúng như lời mình nói, thiếu niên cao hứng lộ ra một nụ cười, đôi mắt tiểu cẩu mềm mại nheo lại, răng nanh bên môi lộ ra rất đáng yêu.
Thiếu niên nhìn A Lạc, ánh mắt trông mong nhìn cô, trên vẻ mặt sáng ngời viết lời cầu được khen ngợi.
A Lạc hiểu ý giơ tay xoa nhẹ đầu thiếu niên một cái: "Thật lợi hại."
【 Chậc chậc, bộ dáng này của Linh Thần tôi còn chưa thấy bao giờ. Bình thường lúc hắn chơi game thì nghiêm túc, vừa đến trước mặt nữ thần tỷ tỷ liền biến thành tiểu cẩu bán manh, phục rồi. 】
Thẩm Hi bị sờ đầu ngược lại có chút ngượng ngùng, tai đỏ hồng, xoay người định ấn cái nút kia.
A Lạc kéo hắn lại, "Trước tiên đừng ấn vội, không biết chừng còn có cơ quan nào khác nữa đó."
Thiếu niên nháy mắt mấy cái, thắc mắc lên tiếng: "Nhưng em chỉ tìm được một gợi ý này thôi, chắc đây là lối ra rồi."
A Lạc đương nhiên biết đây là lối ra, nhưng không phải lối ra của cánh cửa kia, chỉ cần ấn nút này, chỗ bọn họ đang đứng sẽ nứt ra, phía dưới mới là một mật thất chân chính.
Trong nguyên cốt truyện, Thẩm Hi cứ như vậy mà rơi xuống, bị nhốt trong mật thất một ngày một đêm, sau khi được cứu ra liền mắc chứng sợ không gian khép kín.
Nguyên chủ Tân Lạc từ đầu đến cuối đều cách hắn rất xa, lúc tìm kiếm manh mối lúc nào cũng nhất định phải đi cùng nhóm với Chu Gia Dần, còn mang theo cả người quay phim, để lại Thẩm Hi hành động một mình, vậy nên cậu mất tích lâu như vậy cũng không ai phát hiện ra.
Sau đó vẫn là nữ chính Ôn Du Tâm phát hiện không thấy Thẩm Hi đâu, mới thông báo cho tổ tiết mục nhanh chóng đi tìm người.
Cũng chính vì nữ chủ đã cứu Thẩm Hi, anh trai hắn nhớ mãi ân tình này của cô, sau đó mới cho cô rất nhiều tài nguyên và trợ lực, làm cho cô ấy trở nên nổi tiếng.
Mà Tân Lạc cũng vì thế mà sụp đổ, bị fan của Thẩm Hi điên cuồng công kích, bị vô số người qua đường chửi rủa, hoàn toàn rơi xuống vũng bùn.
Nếu A Lạc đã đến đây, không thể trơ mắt nhìn hắn gặp nạn được, cô nói: "Chúng ta cứ tìm thêm một chút nữa, xem có manh mối nào khác không."
Mặc dù không biết vì sao cô ấy lại ngăn cản, Thẩm Hi vẫn nghe lời gật gật đầu, từ bỏ cái nút đó, theo A Lạc đi vòng quanh phòng.
Sau khi tìm kiếm hơn một giờ, họ thật sự tìm ra được manh mối khác.
Trong một cái bàn trang điểm cũ kỹ, Thẩm Hi phát hiện ra một tấm gương, mặt sau gương vẽ một người phụ nữ Châu Âu đang tự soi gương.
"Bức họa này có vấn đề, chị xem, rõ ràng người phụ nữ này đang soi gương, nhưng ánh mắt của cô ta lại nhìn vào chiếc lược trên bàn trang điểm."
Trước mặt người phụ nữ trong bức tranh là bàn trang điểm này, mặt bàn chất đầy đồ đạc, lược, hộp phấn, son môi, đồ trang sức hoa và các loại chai lọ khác, v. V. Thẩm Hi nhìn theo phương vị trên bức tranh, trên bàn trang điểm bỏ hoang này chỉ còn lại một chiếc lược gỗ.
A Lạc nhặt chiếc lược gỗ lên, chỉ thấy mặt sau của chiếc lược gỗ điêu khắc một dòng chữ cái tiếng Anh viết hoa, có nghĩa là: Tất cả chúng ta sẽ rơi vào bóng tối.
"Đây là ý gì?" Thiếu niên có chút khó hiểu, nói: "Xem ra manh mối này không có tác dụng gì, hình như chúng ta vẫn không ra được."
Nhưng mà A Lạc khăng khăng không được nhấn cái nút đó, ba người đã bị mắc kẹt ở đây hai giờ rồi.
【Tại sao Tân Lạc lại không cho phép nhấn nút đó? Lẽ nào cái nút đó có điều kỳ dị? 】
【Cô ấy thật kỳ lạ, rõ ràng Thẩm Hi đã tìm được lối ra nhưng lại không cho phép, cô ấy đang cố ý tạo drama sao? 】
Trong lòng A Lạc không khỏi trầm xuống, đại khái đã hiểu được lối ra duy nhất của nơi này, chính là mật thất phía dưới. Nhưng bản thân Thẩm Hi vì hồi nhỏ có một đêm mưa to trong nhà bị mất điện, cha mẹ thì đều đi công tác ở bên ngoài đã để lại bóng ma không nhỏ, từ đó về sau cậu rất sợ bóng tối.
Cô không muốn thiếu niên như ánh mặt trời này lại một lần nữa phải đối mặt với nỗi sợ hãi như vậy, cô sẽ đau lòng.
A Lạc vừa nghĩ như vậy, liền nghe người quay phim bên kia nóng lòng muốn thử nói: "Chi bằng cứ thử ấn cái nút này xem sao?"
Ngay thời điểm hai người không chú ý đến, người quay phim đã đến cạnh cửa rồi nhấn nút.
A Lạc kinh hô thành tiếng: "Khoan đã! Chờ một chút --"
Một giây sau, giọng nói của cô đột nhiên dừng lại, sàn nhà phía dưới cameraman đang đứng bỗng tách ra hai bên, lộ ra một lỗ đen, cả người anh ta "rầm rầm" một tiếng, rớt xuống dưới.
Sau đó, sàn nhà khép lại và cửa phòng chứa đồ được mở ra.
A Lạc: ".."
Thẩm Hi: "?"
Một đám đông cư dân mạng: 【Mịa nó! Sao bỗng chốc màn hình lại chuyển sang màu đen cùng một lúc thế này! 】