Một bên khác.
Đám người Từ Lân đã lái xe tới trấn nhỏ, sau khi dừng xe xong, bọn họ liền đi dạo trước.
Phương pháp kiếm tiền của hai nhóm đều cùng một ý tưởng, đó là biểu diễn kiếm tiền.
Sầm Hạo Cơ hỏi: "Đạo diễn, ông có thể cung cấp cho chúng tôi dàn loa, micro với ghita không?"
Nghi Vân Phỉ cũng hỏi: "Có thể cung cấp cho tôi một cây đàn tranh không?"
Sau khi cô ta sống lại đã cố ý đi học đàn tranh, vì cô ta muốn tạo cảm giác 'vợ hiền mẹ đảm' cho Giang Hựu, đồng thời còn đi học nấu ăn và nhiều thứ khác.
Sở dĩ cô ta muốn tham gia chương trình này là bởi vì học những cái đó sẽ có lúc có thể dùng tới, cô ả muốn hình thành đối lập với Quý Thanh Dữu.
Đạo diễn đã đoán trước bọn họ sẽ dùng biện pháp như vậy để kiếm tiền, "Có thể, nhưng mà phải trả phí thuê một trăm Lư tệ."
Ông ấy lại tiếp tục cường điệu: "Đúng rồi, còn có một quy định, khi mọi người dùng phương thức này kiếm tiền, chỉ khi người ngoại quốc cho tiền thì mới được xem là tiền mọi người kiếm, tiền người trong nước cho sẽ không tính."
Người đến trấn nhỏ Lư quốc này không ít, nếu như gặp phải mấy fan cuồng đưa tiền thì còn chơi cái gì nữa, cho nên đương nhiên phải gia tăng độ khó.
Mọi người: "..."
Quá ác, quá thâm hiểm.
Bất quá bọn họ cũng không có cách nào khác chỉ đành phải chấp nhận.
Sau khi có được đồ vật như ý muốn, hai nhóm tách ra và tự tìm nơi có nhiều du khách, họ bắt đầu biểu diễn, hát và nhảy.
Sầm Hạo Cơ ôm đàn ghita vừa hát vừa nhảy, Từ Lân ra sức tuyên truyền cùng lấy tiền.
Ở nhóm khác.
Giang Hựu là diễn viên, nhưng cũng từng ra đĩa nhạc, Khương Ỷ là ca sĩ, cho nên bọn họ phụ trách ca hát, Nghi Vân Phỉ lấy tiền.
Không ít du khách trong nước đều nhận ra bọn họ, sau đó sôi nổi chạy tới xem, đám fan hâm mộ cũng nhiệt tình khen thưởng.
Bất quá hai nhóm lại cao hứng không nổi, bởi vì người trong nước khen thưởng không được tính thu nhập.
Trước giờ loại hình biểu diễn đường phố ở nước ngoài không ít, mọi người ca hát cũng chỉ có như vậy, với lại nhiều du khách nước ngoài nghe không hiểu ngôn ngữ, cho nên người thưởng tiền rất ít.
Hai nhóm hát, nhảy hơn một giờ, nhưng không kiếm được hai trăm Lư tệ.
Khương Ỷ còn nhảy vài đoạn vũ đạo nóng bỏng, toàn thân đều bị mồ hôi làm ướt, trang dung cũng trôi mất, cộng thêm hát hò lâu như vậy, cuống họng bị bỏng rát, rất khó chịu.
Vấn đề là hiệu quả lại rất bình thường.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Tường Vy Trăng Non
3. Cực Phẩm Nam Nhân: Ảnh Đế Thỉnh Tự Trọng
4. Âm Nương
=====================================
Cô ấy nhìn Nghi Vân Phỉ ngồi tại cách đó không xa, mỗi lần bọn họ hát nhảy xong thì mới lấy mũ đi một vòng thu tiền, trong nội tâm cô nàng cảm thấy có chút không công bằng.
Thế là cô ấy mở miệng nói: "Phỉ Phỉ, chúng ta hát nhảy bọn họ không chịu nể mặt mũi, không bằng cô đến chơi thử vài khúc đàn tranh một chút xem sao?"
Giang Hựu cũng hát không nổi nữa, bởi vì người nước ngoài không thèm nghe, trên mặt anh ta sắp không kiềm chế được.
Anh ta cũng nói: "Hát nhảy cũng tương đối nhiều rồi, bọn họ có thể đã quen, cho nên không hấp dẫn được nhiều, cô chơi đàn tranh sẽ có khả năng được hoan nghênh hơn."
Nghi Vân Phỉ chờ chính là hiện tại, bọn người Khương Ỷ kiếm không được bao nhiêu tiền, như vậy sẽ nổi bật được bản lĩnh của cô ta.
Cô ta tự tin cười gật đầu, "Được, vậy tôi xin phép bêu xấu."
"Mọi người hãy cố gắng nghỉ ngơi, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi đi."
Tiếp đến, cô ta điều âm đàn tranh mà tổ tiết mục đã chuẩn bị cho và bắt đầu đàn tấu.
Ngay từ đầu đúng là hấp dẫn không ít du khách nước ngoài đến quan sát.
Nhưng lúc mới đàn tấu xong một khúc chuẩn bị bắt đầu khúc thứ hai thì cách đó không xa đột nhiên cũng vang lên tiếng đàn.
Mọi người nhìn sang, thì thấy một cô gái xinh đẹp mặc đồ cổ trang cũng đang biểu diễn đàn tranh.
Rất nhanh, một cô gái khác thì đàn tì bà, thêm một cô gái thổi sáo, cùng hòa âm với tiếng đàn.
Lại có thêm vài cô gái nhảy múa như tiên nữ.
Dù là người không hiểu âm nhạc đều có thể nghe ra được bài biểu diễn của những cô gái này so với Nghi Vân Phỉ thì chuyên nghiệp và êm tai hơn rất nhiều.
Tiếng đàn phối hợp với vẻ đẹp và sự mềm mại của vũ đạo cổ điển, ngay lập tức đã hấp dẫn chú ý của mọi người.
Những người nước ngoài vây xem Nghi Vân Phỉ lúc đầu đã lập tức tản ra nhìn những cô gái ấy, ngay cả du khách trong nước cũng như vậy.
Nghi Vân Phỉ cũng bởi vì chuyện bất ngờ này nên đã đàn sai mấy âm.
Lúc này vừa vặn có một du khách đứng xem đã từng học qua đàn tranh.
Cô ấy nhịn không được liền nói: "Cô ta đàn còn không bằng tôi, sai đến mấy âm."
Người đi cùng cô ấy nói: "Vậy chúng ta cũng đi qua bên cạnh xem đi."
"Được, được!"
Cảnh này vừa hay lại bị quay hình trực tiếp.
[Ha ha ha, đây là nghiệp dư gặp được chuyên nghiệp, mất mặt tới Lư quốc luôn.]
[Vừa mới nhìn thấy bộ dáng tự tin của Nghi Vân Phỉ, còn tưởng rằng cô ta chơi đàn tranh rất khá đâu, chỉ là như vậy? ]
[Không có so sánh sẽ không có thương tổn, so với mấy cô gái mặc cổ trang, đúng là Nghi Vân Phỉ chênh lệch quá xa.]
[Khụ khụ, cho tôi yếu ớt nói một câu, tôi cảm thấy dù tôi học chơi đàn tranh không chuyên vài năm nhưng so với cô ta cũng đàn tốt hơn một chút, chí ít âm sẽ không sai.]
[Cô ta đúng là bêu xấu thật!]
Nghi Vân Phỉ lại gảy một khúc, thế nhưng lại bị đối diện quấy nhiễu, cô ta lại gảy sai mấy âm, cũng không cách nào tập trung chú ý.
Chung quanh cũng chỉ có rải rác vài du khách trong nước đứng xem, cơ bản đều là fan hâm mộ của Giang Hựu.
Chuyện này khiến cho Nghi Vân Phỉ, người luôn 'xuôi chèo mát mái' sau khi trọng sinh, rất là điên tiết và phiền muộn.
Cô ta luôn cảm thấy không nên là cái dạng này, giống như có chỗ nào sai sai.
Sau đó Giang Hựu lại cùng Khương Ỷ tiếp tục hát nhảy.
Lại qua gần một giờ, dù là hát nhảy hay là đánh đàn đều không có du khách nước ngoài tới xem, bọn họ chỉ có thể từ bỏ.
Giang Hựu nhìn thấy bộ dáng uể oải của Nghi Vân Phỉ, anh ta liền mở miệng an ủi: "Cô biểu hiện rất khá, là bọn họ không hiểu thưởng thức, chúng ta đi ăn cơm nghỉ ngơi trước, sau đó lại nghĩ những biện pháp khác kiếm tiền đi."
Được Giang Hựu an ủi, mắt Nghi Vân Phỉ đầy cảm động nói: "Cám ơn thầy Giang, được anh an ủi, tôi lại lập tức tràn đầy động lực."
Thế là hai người vừa nói chuyện, vừa thu dọn đồ đạc trả cho tổ tiết mục, chuẩn bị đi ăn cơm.
Khương Ỷ, một người hát trong hai giờ vừa mệt, vừa rát cuống họng còn khó chịu hơn, hoàn toàn bị hai người đó theo bản năng không để mắt đến.
Điều này cũng làm cho Khương Ỷ, người bị bỏ rơi, rất không thoải mái, nãy giờ cô ra sức nhiều nhất, trong mắt ảnh đế Giang chỉ có Nghi Vân Phỉ là làm việc?
Cô ấy cảm thấy rất buồn cười.
Nếu như không có cô gái chơi đàn tranh đối diện, Nghi Vân Phỉ gảy đàn đúng là nghe cũng tạm được.
Nhưng sau khi so sánh, ngay cả chính cô đều phát hiện Nghi Vân Phỉ đàn quá dở.
Vậy mà Giang Hựu có thể mở to mắt nói Nghi Vân Phỉ đàn rất tốt, là những người kia không biết thưởng thức.
Nhìn bộ dáng của hai người, quả nhiên giống như Quý Thanh Dữu nói bọn họ có quan hệ không tầm thường.
Đã là dạng này, tại sao phải đem cô kéo vào chung nhóm?
Với lại hai người vẫn luôn hỗ trợ nhau, không để ý tới cô, cô bị kẹp ở giữa rất là xấu hổ, cô làm sao có 'đất' biểu hiện trong chương trình trực tiếp nữa?
Gần sắp rời khỏi, Nghi Vân Phỉ mới nhớ tới Khương Ỷ.
Cô ta lập tức tươi cười, ôm cánh tay Khương Ỷ, làm như có quan hệ rất tốt, "Chúng ta đi ăn cơm đi."
Khương Ỷ cảm thấy cô ả này quá giả, thật muốn đem tay của ả ta hất ra, nhưng ở trước mặt Giang Hựu, cô ấy vẫn nhịn.
Bỗng dưng cô ấy thấy hâm mộ Quý Thanh Dữu có thể trực tiếp nhăn mặt.
Cô nàng cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng, "Được."
Người xem tự nhiên cũng nhìn ra không khí ngột ngạt của ba người.
[Khương Ỷ: Tôi còn tưởng rằng các người đã quên tôi rồi.]
[Ảnh đế Giang cùng Nghi Vân Phỉ nếu không có ẩn tình bên trong, tôi sẽ ăn bàn phím.]
[Căn bản là hai người ở chung không giống như là mới nhận biết hoặc không quen, cách nói chuyện và làm việc cho tôi cảm giác mập mờ, Khương Ỷ bị kẹp ở giữa rất xấu hổ.]
[Nhìn bộ dáng của hai người vừa rồi, thật đúng là thiếu chút nữa thì quên còn có đồng đội là Khương Ỷ.]
[Khi Nghi Vân Phỉ chủ động ôm tay Khương Ỷ, tôi thấy vẻ mặt Khương Ỷ gần như biến sắc.]
[Đoán chừng Khương Ỷ đang hi vọng mình biến thành Quý Thanh Dữu.]
Bởi vì vừa rồi chỉ kiếm được tổng cộng hai trăm Lư tệ, cho nên để tiết kiệm tiền, ba người chỉ mua một cái hamburger và một ly Coca.
Vừa vặn gặp được nhóm Từ Lân cũng đồng dạng vì tiết kiệm tiền, đang tiến đến ăn.
Mấy người đều lộ ra biểu tình 'anh em cùng cảnh ngộ'.
Ngồi hưởng máy điều hòa trong tiệm, ai trong bọn họ cũng đều không muốn cử động.
Từ Lân có chút lo lắng nói: "Cũng không biết Tinh Thần với Quý Thanh Dữu thế nào rồi."
Sầm Hạo Cơ nghĩ nghĩ cười nói: "Khả năng so với chúng ta còn thảm hơn."
Giang Hựu uống một ngụm Coca, "Có thể hiện tại còn ở nông trường làm việc nặng đâu."
Nghi Vân Phỉ lộ mặt bất đắc dĩ, làm ra vẻ lo lắng, "Việc làm thì không nói, cũng không biết hai người họ có được ăn cơm không nữa."
Cách đó không xa, đạo diễn muốn cười ha hả, trong lòng chế nhạo: Mấy người nếu biết tình hình thực tế của hai người Quý Thanh Dữu, muốn khóc chính là các người.
Ông ấy nhịn không được nói: "Mọi người vẫn nên suy nghĩ thêm, buổi chiều làm sao kiếm tiền để có tiền tới thắng cảnh đóng dấu đi."
Khách quý: "..."
Đúng là đạo diễn tệ hại chuyên gây mất hứng.
Chỉ là mọi người lúc này đều cảm thấy nhóm Quý Thanh Dữu sẽ thảm hại hơn, cho nên bọn họ cảm thấy an ủi hơn chút đỉnh.