Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Quyển 7 - Chương 4: Âu Dương, phía dưới của cháu đau quá




Editor: QR - diendanlequydon

Bên này Y Bối Nhi suy nghĩ có lẽ là bản năng muốn sống của mình đại triển thần uy, ở thời khắc cuối cùng tìm tới Âu Dương Hạo, chỉ là không biết mấy tên cầm thú kia như thế nào rồi, vì vậy cô nhẹ nhàng mềm mại hỏi: “Âu Dương... Hạo... Chú, bọn họ xảy ra chuyện gì?”

Giống như những cô bé bình thường vừa mới bắt đầu rơi vào lưới tình, luôn rối rắm một ít việc nhỏ, trên thực tế chỉ là râu ria nhưng ở trong lòng lại rất quan trọng, ngay cả cách xưng hô cô cũng rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn giả vờ bình tĩnh gọi một tiếng chú. Lại không biết một tiếng chú này lại làm người đàn ông này nhớ tới chuyện tối hôm qua, cảm giác tội ác trong lòng lần thứ hai bùng nổ, biểu tình trên mặt càng thêm đạm bạc.

Mà Y Bối Nhi ngây ngốc còn đắm chìm trong chuyện cô và người đàn ông cô yêu đã tới một phát, hoàn toàn không phát giác thái độ của anh.

“Bọn họ, bọn họ... Bối Nhi, chú xin nghỉ cho cháu, cháu hãy nghỉ ngơi thật tốt.” Âu Dương Hạo đặt bàn ăn xuống, đẩy cửa đi ra ngoài, dựa vào tường, há miệng hít sâu một hơi.

Với kỹ thuật hiện tại, không có vụ án nào mà không phá được, trừ phi không muốn phá.

Tối hôm qua là chuyện ngoài ý muốn mà anh không nghĩ tới, nhưng nếu đã xảy ra chuyện như vậy, anh nên vì cô làm chút chuyện coi như bồi thường. Cho nên anh mới có thể nghĩ đến những phương pháp hủy thi diệt tích mà anh có thể làm, thậm chí nếu phát hiện thi thể, muốn lập án anh cũng có thể dùng hết mọi khả năng kéo dài thời gian để Y Bối Nhi rời đi.

Nhưng mà chuyện anh sợ hãi chính là một loại khả năng khác, đó chính là vạn nhất Y Bối Nhi thay đổi thì sao? Vạn nhất sau này Y Bối Nhi không chỉ giết loại người không bằng cầm thú này mà là người vô tội thì sao?

Theo như anh suy nghĩ, hiện tại Y Bối Nhi còn không xem như một tên tội phạm, cô không thương tổn người vô tội, hai lần này đều là tự vệ nhưng anh lại không làm được chuyện trơ mắt thả một tên tội phạm tiềm tàng đi như thế.

Cho nên anh rất mâu thuẫn, hết sức mâu thuẫn.

“A ~~~” Một tiếng thét kinh hãi cắt đứt suy nghĩ của Âu Dương Hạo, anh vội vội vàng vàng vọt vào, lại thấy một bức tranh hoạt sắc sinh hương đang cuộn tròn.

Y Bối Nhi chỉ muốn đi đến phòng tắm nhưng lại vô ý té ngã ngồi ở trên nền gạch men lạnh băng, chăn từ trên người cô hoàn toàn trượt xuống. Trên da thịt trắng mịn như sữa của cô phủ kín dấu vết tím tím xanh xanh, cổ, hai bầu ngực, eo nhỏ, cái mông, đùi... Không có chỗ nào mà không phải là kết quả của tối hôm qua, một đêm càn rỡ của người đàn ông, hoa huyệt trong đôi chân kia càng thê thảm, vô cùng sưng đỏ đối mặt với anh lúc đóng lúc mở. Anh muốn dời đi ánh mắt nhưng thân thể của cô với anh mà nói có lực hấp dẫn kỳ lạ, đôi mắt của anh không hề chớp, nhìn Y Bối Nhi đang ngồi trên mặt đất.

Không biết có phải mọi thứ tối hôm qua trong lúc vô ý đã mở ra một cánh cửa trong lòng người đàn ông hay không, anh không hề né tránh, đi thẳng đến trước mặt Y Bối Nhi, bế Y Bối Nhi đang trần trụi lên.

“A, Hạo.. Chú, chú nên để lại quần áo cho cháu mặc a!” Y Bối Nhi xấu hổ e thẹn, đôi tay vòng quanh cổ anh, cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp dỏ bừng. Trong lòng còn tự vỗ tay khen chính mình, một lần té ngã đổi lấy sự thương tiếc của anh vẫn rất đáng giá.

Rồi sau đó có lẽ bạn cho rằng lúc này Y Bối Nhi sẽ nhân cơ hội quyến rũ anh, gia tăng địa vị trong lòng anh, sẽ chơi kiểu phòng tắm play hoặc nũng nịu để anh bôi thuốc ở nơi riêng tư cho cô rồi tới một trận bôi thuốc play... Dù sao chính là các loại lấy cớ để dẫn đến các loại play!

Ha hả, nghĩ như vậy bạn đã quá ngây thơ rồi!

Không có! Không có! Hoàn toàn không có!

Âu Dương Hạo ôm Y Bối Nhi đơn thuần giải quyết một chút sinh lý, rồi đơn thuần mà ôm cô lên giường, rồi đơn thuần mà đắp chăn cho cô, rồi thật sự đơn thuần nói ngủ ngon rồi rời đi!

Toàn bộ quá trình ngoại trừ bỏ Y Bối Nhi đang trần truồng không hề có thêm một chút xíu không đơn thuần nào!!!

Cho nên sau khi màn đêm buông xuống, Y Bối Nhi lần thứ hai mở mắt ra, thật sự không chịu khống chế mà chửi nhỏ một tiếng, shit!

Tại sao ban ngày cô sẽ đơn thuần như vậy? Chẳng lẽ cô không biết hệ thống đã thêm vào cho cô dù chơi như thế nào cũng sẽ không chết sao? Chẳng lẽ cô không biết lúc này nên cẩn thận tới một lần với anh để thâm nhập giao lưu sao?

Được rồi, cô không biết.

Sau khi chịu đựng một lần kích thích, tình huống của cô thoạt nhìn tốt hơn một chút, ít nhất buổi tối cô có thể xuất hiện.

Thế là cô ở phía dưới gối đầu để lại một tờ giấy, phía trên viết rất nhiều đồ vật kỹ càng tỉ mỉ, rồi sau đó cô mới thong thả ung dung mặc một cái áo thun to rộng của anh coi như áo ngủ, đi gõ cửa phòng Âu Dương Hạo.

“Âu Dương, chú ngủ rồi sao?” Giọng nói của Y Bối Nhi thấp thấp, mê mang lại nũng nịu sợ hãi.

Âu Dương Hạo không để ý đến.

“Âu Dương, cháu hơi sợ.”

Trở mình.

“Hu hu, Âu Dương, phía dưới của cháu đau quá...”

“Vào đi!”

Y Bối Nhi ở chỗ người đàn ông nhìn không thấy, cười giảo hoạt, cô đã biết cô nói cô đau anh sẽ nhịn không được, ai bảo đây là do anh tạo thành chứ?

Âu Dương Hạo hít sâu một hơi: “Chú  đi lấy thuốc, cháu lên trên giường... Tách hai chân ra... Khụ khụ, chú đi lấy thuốc trước.” Lần đầu tiên trong cuộc dời, anh nói chuyện lắp bắp, không nhanh nhẹn như vậy.

Cô gái trước mắt đúng là do anh tự mình biến cô thành một người phụ nữ chân chính. Cô mặc áo của anh, bên trong trống rỗng, trần như nhộng, nũng nịu mềm mại nói cô đau... Mà sự đau đớn đó lại do anh tạo thành... Anh cầm lòng không đậu nghĩ đến chuyện tối hôm qua, nghĩ đến buổi sáng hôm nay...

Khoan hãy lấy thuốc vẫn nên đi uống ly nước lạnh trước đã.

Âu Dương Hạo là một người đàn ông rất tinh tế, đây cũng là nguyên nhân anh trở thành cảnh sát phá án nhiều nhất ở thành phố H từ trước tới nay. Cho nên thật ra thuốc bôi dành riêng cho chỗ riêng tư đã được anh chuẩn bị tốt từ buổi sáng nhưng Y Bối Nhi cũng không thể trông cậy vào chuyện tự anh nói ra chuyện bôi thuốc cho cô, anh còn không biết nên lấy suy nghĩ gì để đối mặt với Y Bối Nhi nữa.

Khụ khụ, kỳ thật trong lòng anh đương nhiên vẫn trông cậy Y Bối Nhi tự mình nói ra nữa kìa...

Y Bối Nhi rất ngoan, cô ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, ngoan ngoãn ôm đùi của mình mở rộng ra hết cỡ. Loại ngoan ngoãn này làm cho người đàn ông vừa vào cửa đã thấy bộ dáng cô ôm chân của mình, dáng vẻ tùy ý anh muốn làm gì thì làm sững sờ.

Âu Dương Hạo nuốt nước miếng, xem ra ly nước lạnh lúc nãy cũng không có tác dụng gì.

“Rất đau sao?” Xem gần mới biết được thật sự rất thê thảm, quanh cửa huyệt còn có những vết rách thật nhỏ, háng cũng xanh xanh tím tím, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.

Anh nhịn không được nhớ tới có một lần xử lý một vụ án cưỡng gian rồi bị giết, hình như chỉ nghiêm trọng hơn Y Bối Nhi một chút.

“A... Rất đau,  cháu không dám đi vệ sinh... Mỗi lần đi vệ sinh lại càng thêm đau đớn... Âu Dương, có phải rất nghiêm trọng hay không...? Hơn nữa, có phải rất xấu hay không?”

Khuôn mặt anh thật sự gần, hô hấp nhợt nhạt say lòng người đánh vào nơi riêng tư của cô, tiểu hoa nhi không khỏi co rút lại vài cái, mặt cô hồng hồng, đôi mắt nhắm lại, lông mi không ngừng run rẩy, nhìn qua vô cùng bất an rồi lại vô cùng tin tưởng anh.

“Yên tâm, chú sẽ giúp cháu, bôi thuốc xong rồi nghỉ ngơi thật tốt sẽ khỏi thôi... Cháu, không xấu...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.